Nghe thấy thanh âm này, rất nhiều người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Lập tức liền nhìn thấy một đám những điểm đen hướng về phía bên mình rơi xuống.
- Là tên!
- Không tốt, có mai phục!
- Chạy mau!
Điểm đen bay tới càng lúc càng gần, đám binh lính dị tộc rốt cục cũng thấy rõ ràng, những điểm đen rậm rạp này, là những mũi tên bay tới với tốc độ cao.
Tuy lúc trước Bột Thiết đã dự cảm mơ hồ có gì đó không ổn, nhưng giờ phút này vẫn cứ kinh hãi bất ngờ.
Quân đội Đại Tề rất ít giao chiến ở ngoài hoang dã với bọn chúng, bình thường đều canh giữ ở trong thành, dựa vào lợi thế trong thành, sau đó đợi cho bọn họ dùng hết lương thực rồi lui binh, ở Đại Tề như vậy đã xem đó là thắng lợi.
Tóm lại, quân đội Đại Tề lấy phòng thủ là chính.
Lúc trước Bột Thiết mặc dù đã nói quân đội Đại Tề có khả năng sẽ mai phục, nhưng chính gã cũng không tin lắm.
Muốn mai phục trước cũng không phải dễ dàng như vậy.
Những thứ khác không nói, riêng việc phải biết trước được tuyến đường hành quân của địch thì đã vô cùng khó.
Bột Thiết mặc dù sợ nhưng vẫn không loạn, là vị dũng sĩ thứ hai của bộ lạc, kinh nghiệm của gã rất phong phú, một bên quát mắng thủ hạ không nên chạy loạn, một bên giương mắt nhìn lên ánh mặt trời chói chang, sau đó chỉ thấy hai bên đỉnh núi, bóng người lần lượt đứng lên.
Trong lòng gã trầm xuống.
Chỉ liếc qua một cái, gã liền xác định nhân mã đối phương, không thua kém hai ngàn.
Tuy rằng bên ta có hơn tám ngàn người, nhưng đối phương giữ lấy ưu thế về địa lợi, hơn nữa người ta có thể đánh tới được mình, nhưng mình lại không thể công kích đến đối phương.
Hơn nữa, ngoại trừ bắn tên ra, đối phương còn có thể lợi dụng...
Đại Tề bên này cũng không để cho Bột Thiết thất vọng.
Rầm rầm...
Rất nhiều binh lính Đại Tề đều là vác lấy tảng đá, ném xuống dưới chân núi, còn có một số những hòn đá lớn, bị mấy người binh lính hợp lực đẩy xuống.
Những tảng đá lớn xen lẫn gió mạnh, đập vào thân núi, đá vụn văng tung tóe, nhanh chóng rơi xuống.
Bột Thiết không chút do dự, lập tức giơ roi đi vào bên người Thoát Mộc Thiếp:
- Có đám người Tề mai phục, tộc trưởng, mau hạ lệnh lui lại đi!
- Ồ, được, được, mau lui lại!
Thoát Mộc Thiếp không phải là chưa từng ra chiến trường, lúc còn trẻ, gã cũng từng giết không ít người.
Nhưng sau khi lên làm tù trưởng, vinh hoa phú quý, rượu ngon sắc đẹp đã vét sạch thân thể của gã rồi.
Nhìn thấy nhiều tảng đá như vậy lăn xuống từ trên núi, Thoát Mộc Thiếp đã bị dọa cho hoang mang lo sợ.
Bột Thiết thấy thế, không nói thêm lời vô nghĩa, giơ tay giữ chặt dây cương của con ngựa Thoát Mộc Thiếp đang cưỡi, lập tức quất ngựa chạy vội về phía sau.
Nhìn thấy Bột Thiết và Thoát Mộc Thiếp vọt tới, đám binh lính dị tộc trên đường đều tránh ra, nhưng quá nhiều người, lại khá hỗn loạn, hơn nữa đường lại chật hẹp, cho nên tốc độ chạy trốn của hai người cũng không nhanh.
Lúc này trên đỉnh núi, vang lên một thanh âm vang dội.
- Giết Bột Thiết, bắt sống Thoát Mộc Thiếp!
- Giết Bột Thiết, bắt sống Thoát Mộc Thiếp!
- Giết Bột Thiết, bắt sống Thoát Mộc Thiếp!
Binh lính Đại Tề có rất nhiều người đều nghe hiểu được ngôn ngữ của dị tộc, cũng giống như vậy, binh lính dị tộc cũng có rất nhiều người có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Đại Tề.
Về phần Thoát Mộc Thiếp, cũng đã thật sự học được văn tự của Đại Tề.
Đừng xem mỗi khi nói tới Đại Tề, thì đám người dị tộc đều có một bộ dạng khinh thường, cho mình là hùng ưng trên đại thảo nguyên mà kiêu ngạo tự hào, nhưng kỳ thật trong nội tâm của bọn họ, cũng vô cùng ngưỡng mộ văn hóa của Đại Tề.
Quý tộc trong bộ lạc, thì đều dùng ngôn ngữ Đại Tề, biết được chữ viết của Đại Tề mà cảm thấy kiêu ngạo.
Quý tộc nào mà còn không có học tập được, ngược lại sẽ bị những quý tộc khác khinh thường, cười nhạo, cùng xa lánh.
- A a a, tức chết ta!
Lúc đầu Thoát Mộc Thiếp tưởng chừng như đã bị dọa thành ngớ ngẩn, nhưng nghe được binh lính Đại Tề lớn tiếng khiêu khích, nháy mắt tức lên tận cổ, máu nóng dồn lên não, vài phần hào khí trên người lúc còn trẻ bị khơi dậy, mạnh mẽ quơ roi da trong tay, chỉ hướng đỉnh núi:
- Giết giết giết! Người của bọn họ không nhiều, giết đi lên, bắt sống bọn chúng, ta muốn lột da, rút gân của bọn chúng!
Bột Thiết nghe thấy lập tức kinh hãi, vội vàng nói:
- Bây giờ chạy trốn còn kịp, lại chậm một hồi, khi kẻ thù dùng đá lăn chặn đường lui, chúng ta có muốn chạy cũng không chạy được!
Trả lời y, là một phát roi da Thoát Mộc Thiếp!
Ba!
Một roi này quất vào trên cổ của Bột Thiết, sau đó cuốn thật chặt.
Đôi mắt đỏ như máu của Thoát Mộc Thiếp nhìn chằm chằm vào Bột Thiết:
- Ngươi có nghe mệnh lệnh không, còn muốn loạn quân tâm?
Tuy rằng rất nhiều binh lính dị tộc đều muốn trốn, nhưng tù trưởng đã hạ lệnh, cho nên đại đa số đều nghe lời đi xem xét chung quanh, muốn tìm một đường nhỏ có thể leo lên núi.
Lời của Bột Thiết, làm cho bước chân bọn họ tạm dừng, chần chờ một chút.
Lập tức bọn họ liền nhìn thấy, Thoát Mộc Thiếp một thân đầy sát khí trừng mắt nhìn Bột Thiết.
Cổ của Bột Thiết bị roi da quấn chặt lấy, hô hấp khó khăn, nhưng lại không dám phản kháng, da mặt dần dần đỏ lên.
Thấy Thoát Mộc Thiếp thật sự động sát tâm, khẩn trương nói:
- Không dám!
- Hừ!
Tay của Thoát Mộc Thiếp run lên một cái, nới lỏng roi da:
- Số lượng địch nhân hơn so với chúng ta ít, ngươi dẫn binh leo lên núi giết sạch bọn chúng!
- Vâng!
Bột Thiết lấy tay xoa cổ, cúi đầu lên tiếng trả lời.
Đúng lúc này, một tảng đá dài khoảng một mét cao hơn nửa mét đang lăn thẳng xuống chỗ của Thoát Mộc Thiếp.
Bột Thiết tay mắt lanh lẹ, nhào người tới đẩy Thoát Mộc Thiếp xuống lưng ngựa.
Hai người lăn lộn trên mặt đất một hồi, đồng thời bên tai truyền đến một tiếng hí dài.
Đợi khi dừng thân hình lại, Thoát Mộc Thiếp thần sắc kinh hoảng quay đầu nhìn lại, liền thấy con ngựa của mình đã bị đập thành thịt vụn.
Lập tức bị dọa hai chân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Một chút hào khí vừa mới bị kích thích, nháy mắt không cánh mà bay.
Phần phật..., sưu sưu...
Những tảng đá vẫn đang lăn từ trên đỉnh núi xuống, những mũi tên nhọn, cũng đang không ngừng bắn xuống, thỉnh thoảng sẽ có binh lính dị tộc bị trúng tên, kêu thảm rồi ngã xuống.
Rất nhiều người bị tảng đá rơi xuống đập vào đầu, lập tức hai màu đỏ trắng cùng bay.
Trong thời gian ngăn ngủi, quân đội dị tộc đã tổn thất mấy trăm người.
Mà những người sống nhận được quân lệnh, chậm rãi leo lên trên núi, còn người không có nghe được, thì giống như đám ruồi bọ không đầu chạy toán loạn.
Ngoại trừ mấy trăm người đã chết, còn có rất nhiều binh lính dị tộc vì tránh né tảng đá rơi xuống mà phải nhảy xuống ngựa chạy đi, đám ngựa đó vẫn còn đứng nguyên ở chỗ cũ đã bị những tảng đá rơi xuống đập chết.
Có những con ngựa bị gãy chân, miệng mũi đổ máu, không ngừng rên rỉ.
Thoát Mộc Thiếp bối rối nhìn xung quanh, thấy toàn là những hình ảnh như thế này.
Vận khí của Bột Thiết rất không tốt, tuy đẩy được Thoát Mộc Thiếp xuống lưng ngựa, tránh khỏi bị tảng đá đè chết, nhưng bị một mũi tên bay tới xuyên qua khe hở của khôi giáp đâm thật sâu vào bờ vai của gã, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Đại đa số tình huống sau khi người dị tộc bị thương thì càng hung hãn hơn so với khi không bị thương.
Chân chính giống như dã thú.
Bột Thiết cũng giống như thế, gã không có rút tên ra, mà là dùng tay bẻ gãy thân tên, sau đó chính là giơ tay đỡ lấy Thoát Mộc Thiếp, vừa mới cùng tử thần gặp thoáng qua Thoát Mộc Thiếp đã bị dọa hai chân như nhũn ra, không ngờ không đứng dậy nổi.
Bột Thiết hai tay dùng sức, không để ý máu tươi phun tung toé từ vết thương, trực tiếp ôm lấy Thoát Mộc Thiếp, ném lên chính mình tọa cưỡi ngựa lưng.
Sau đó nhanh chóng giơ tay giữ chặt lấy một con ngựa vô chủ, xoay người nhảy lên.
- Rút lui! Toàn quân lui lại!
Bột Thiết rống to, sau đó lôi kéo Thoát Mộc Thiếp, nhanh chóng chạy trốn về phía sau.
Dọc theo đường lui gã cầm loan đao trong tay, đập bay hơn mười mũi tên phóng tới.
Rất nhiều binh lính dị tộc nghe được, đều chạy trối chết theo phía sau.
Trên đỉnh núi, Hà Bất Tại đối với dưới chân núi chỉ trỏ, thản nhiên cười nhạt, giống như không phải đang giết người mà là đang giết súc vật.
Thật sự là giữa Đại Tề và dị tộc có thù hận quá sâu.
Ở trong mắt người dị tộc, thì người Đại Tề lại chẳng phải cừu non sao?
Giang Long thì có chút không thích ứng, trường hợp ở trước mắt có phần quá mức đẫm máu.
Lúc này Hà Hoán giơ tay, vỗ vỗ bờ vai của Giang Long:
- Nếu bọn họ đánh hạ được huyện Hạ Vũ, thì dân chúng trong huyện thành sẽ thảm hại hơn nhiều!
Giang Long im lặng.
Điểm này hắn đương nhiên biết rõ.
Nhưng chỉ dựa vào giết chóc, hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.
Nhìn chung lịch sử Hoa Hạ ở kiếp trước, có vị Đế vương nào có thể nhờ vào việc giết chóc để giải quyết tai họa từ dị tộc thảo nguyên?
Hán Vũ Đế ác độc đã phái đại quân được dẫn dắt bởi danh tướng Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh, trực tiếp giết Hung Nô phải di chuyển đi nơi khác.
Nhưng mấy chục năm sau thì sao?
Kẻ thù còn không phải ngóc đầu quay lại?
Đương nhiên, cũng không phải không thể hoàn toàn nhờ vào vũ lực và giết chóc.
Nhưng loại vũ lực này cần phải cao hơn đối thủ rất nhiều mới được.
Ví dụ như trong tay mình cầm súng máy đại pháo, trong tay địch nhân chỉ có trường thương.
Nếu không được như vậy thì hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề, như vậy biên quan tất nhiên là chiến hỏa liên miên, một trận chiến dịch nhỏ có lẽ chết không bao nhiêu người, nhưng hàng năm có biết bao nhiêu trận chiến nhỏ, thời gian dài tích lũy xuống, cái số liệu này sẽ vô cùng kinh người.
- Tên kia hẳn là Thoát Mộc Thiếp!
Hà Bất Tại đột nhiên phát hiện mục tiêu, mệnh lệnh cho binh lính dưới tay đặc biệt chiếu cố.
- Tên tướng lĩnh bên cạnh y nhất định là Bột Thiết!
Trần Quân la lớn.
Bởi vì bị nhìn rõ thân phận, cho nên bên người Thoát Mộc Thiếp và Bột Thiết không ngừng có tảng đá rơi xuống, cũng có thật nhiều tên bay tới, nhưng danh hiệu bộ lạc thứ hai dũng sĩ của Bột Thiết cũng không phải hư danh, ở trong hiểm cảnh, nhiều lần cứu được Thoát Mộc Thiếp.
Bất quá chính gã thì ở sau lưng đã trúng hơn ba mũi tên.
Máu tươi chói mắt đã ướt nhẹp quần áo sau lưng, nhưng Bột Thiết vẫn vô cùng mạnh mẽ, dường như không cảm thấy được đau đớn ở sau lưng.
Hà Bất Tại mở miệng khen:
- Đây là một viên kiêu tướng!
Tiếp theo giọng điệu lại biến đổi:
- Giết!
Vì thế càng nhiều tên cùng tảng đá đều hướng về phía của Bột Thiết và Thoát Mộc Thiếp.
Chỉ chốc lát, Bột Thiết lại bị bắn trúng hai lần, nhưng vẫn giống như con dã thú đang bị thương, vô cùng hung hãn.
Theo chạy trốn, đường phía trước càng ngày càng rộng, có thể chứa càng nhiều người đi cùng, bên người có binh lính dị tộc bảo hộ, Thoát Mộc Thiếp và Bột Thiết an toàn hơn rất nhiều.
Bên ta dù sao chỉ có bốn ngàn nhân mã, muốn tiêu diệt toàn bộ đối thủ cũng không thực tế.
Cho nên Hà Bất Tại chia ra hai nơi, bây giờ chỗ thứ nhất binh lính đã hoàn thành nhiệm vụ, đem quân đội dị tộc đuổi chạy trở về.
Đường phía trước chật hẹp, tuy rằng thế công ở trên núi rất hung mãnh, nhưng ngoại trừ ngay từ đầu thì về sau lực sát thương sẽ giảm xuống nhiều, bởi vì quân đội dị tộc kéo dài vô cùng, số lượng thưa thớt, đường núi rất hẹp cũng hạn chế quân đội dị tộc không thể tập trung tại một chỗ
Lăn đá xuống cùng với bắn tên từ trên cao thì tỉ lệ chính xác không cao
Mà chỗ mai phục thứ hai, cũng do Hà Bất Tại tự mình chọn lựa.
Nơi này đường khá rộng, ngọn núi hai bên tuy không cao, nhưng bởi vì là sườn đồi, cho nên cũng không thể leo lên.
Sườn đồi gần như là ngay bên cạnh con đường.
Cho nên khi quân đội dị tộc đến đây, sẽ gặp phải đả kích hung mãnh nhất.
Hà Bất Tại đem hai phần ba cung tiễn thủ đặt ở chỗ này, quân đội dị tộc ở phía dưới muốn đi qua đây phải trải qua lễ rửa tội của trận mưa tên.
Đang lúc chạy trốn thì một đám binh lính dị tộc lần lượt xuống ngựa.
Đường rộng rãi, có thể làm cho càng nhiều binh lính dị tộc đi song song, tập trung một chỗ, để cho binh lính Đại Tề ở trên núi chỉ cần bắn tên xuống, liền nhất định có thể bắn trúng một mục tiêu, thật sự đều không cần phải nhắm bắn.
Ở địa điểm trước quân đội dị tộc chỉ chết không tới một ngàn người, nhưng ở chỗ này, cũng chỉ có rất ít người có thể đi tiếp.
Nơi này xứng đáng với cái tên đoạn đường tử vong.
Nhưng số lượng tên trong tay binh lính Đại Tề cũng không nhiều lắm, đến một lúc sau, mũi tên cũng thưa thớt rất nhiều
Không còn tên binh lính Đại Tề lại ôm lấy tảng đá ném xuống, nhưng ném đá và bắn tên không giống nhau.
Ném đá xuống thì tương đối tiêu hao khí lực.
Ném hơn vài chục tảng đá, liền mệt mỏi không ném được nữa.
Khi Thoát Mộc Thiếp thoát ra tìm được đường sống, trên người Bột Thiết gần như đã cắm đầy tên.
Cả người đã biến thành con nhím, người cũng đầy máu.
Vừa mới chạy ra khỏi địa giới của huyện Hạ Vũ, Bột Thiết rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cắm đầu ngã xuống lưng ngựa.
Thoát Mộc Thiếp ôm thật chặt thi thể của Bột Thiết, lớn tiếng khóc!
---------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...