Lại bộ Thượng thư Thường Thanh,là chỗ dựa lớn nhất mà Hoàng thượng an bài cho Thái tử,là trụ cột vững vàng bên trận doanh của Thái tử.
Dưới trướng Thái tử quan văn là chủ đạo,Thường Thanh ở trận doanh Thái tử địa vị có thể nghĩ.
Sở dĩ nói Thường Thanh là Hoàng thượng an bài cho Thái tử,là vì cháu gái Thường Thanh Thường Nguyệt Nga,được Hoàng thượng định làm Thái tử phi.
Thái tử Triệu Khoáng năm nay mười sáu,vẫn chưa tới tuổi thành hôn.
Hoàng tộc cưới vợ bình thường đều muộn một chút.
Tốt nhất phải tròn mười tám tuổi.
Đương nhiên,không phải nói trước mười tám tuổi,không thể chạm tới nữ nhân.
Hiện giờ Thái tử,không chỉ có thật nhiều nữ nhân,hơn nữa còn có cả một vị trắc phi.
Nữ tử Thường gia hai năm sau sẽ trở thành Thái tử phi,Thường gia dĩ nhiên là cùng Thái tử buộc lại với nhau.
Là chuyện của Thái tử,Thường gia dám không tận tâm tận lực sao?
Hiểu rõ Tri châu Văn Thượng cũng đứng ở phía Thái tử bên này.
Bàng Thành An đều biết những điều này,cho nên đã sớm phái người thông tri cho Bành Hỉ,khiến Bành Hỉ mau chóng tới gặp mặt Thường Khiêm.
Tạo quan hệ tốt với Thường Khiêm,đến lúc đó xin Thường Khiêm ở trước mặt Thường Thanh nói vài lời hay,như vậy thăng quan phát tài sẽ dễ như trở bàn tay.
Đã tới chức Tri châu này,lại muốn thăng chức,khá là khó khăn.
Nhưng Quận thủ,chủ quản một quận,quan viên cấp bậc này chỉ cần Thường Thanh đồng ý đề bạt,như vậy dễ dàng có thể thăng một cấp.
Ngoại trừ thăng quan ra,cũng có thể được điều đến địa phương giàu có và đông đúc bình an.
Bắc Cương quá mức khốn cùng rồi,hơn nữa khá hỗn loạn,mặc dù cùng cấp nhưng được điều đi khỏi nơi này cũng là một chuyện làm cho người ta vô cùng vui vẻ.
Bành Hỉ đã sớm muốn đến cầu kiến Thường Khiêm rồi.
Với cái đầu khôn khéo của y,lại có thể không rõ ràng việc quan hệ với Thường Khiêm sẽ có bao nhiêu chỗ tốt hay sao?
Chỉ có điều Thường Khiêm mới đến huyện Linh Thông,liền phát sinh cãi vã với Giang Long.
Ngày hôm sau,Giang Long lại dẫn phần đông nha dịch,đi vào dịch trạm bắt người.
Cùng với việc chém đầu năm tùy tùng Thường gia.
Đây có nghĩa là Giang Long với Thường Khiêm đã trở mặt thành thù.
Sau khi biết được những điều này,Bành Hỉ dĩ nhiên phải cẩn thận,từ khi bị phái đến Huyện Linh Thông,Bành Hỉ vẫn là thật cẩn thận làm việc.
Chỉ vì không cho Giang Long chú ý tới.
Phải biết rằng ngay cả Bàng Thành An,đều bảo vệ y không được đấy.
Giang Long nếu làm khó dễ,y chỉ có thể nhận lấy.
Thường Khiêm đến và kết quả tùy tùng Thường gia bị bắt chém,càng làm cho Bành Hỉ hiểu sự lợi hại của Giang Long.
Đây chính là công tử ca nhà Lại bộ Thượng thư Thường gia a!
Không ngờ Giang Long tuyệt không e dè,hung hăng đánh vào mặt.
Thường Khiêm đã kết thù với Giang Long,Bành Hỉ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi,mãi đến khi sông dẫn nước nhân tạo thành công y mới phát giác được cơ hội tới.
Người đang ở thời điểm hưng phấn đắc ý,chung quy sẽ có một chút sơ suất.
Chỉ có điều y lại không biết,Giang Long đã sớm phái Phàn Nhân và huynh đệ Tề gia nhìn chằm chằm Thường Khiêm.
Vài tên nha dịch đứng ở cửa khách sạn,ở ngoài sáng.
Mà Phàn Nhân và huynh đệ Tề gia,vẫn ẩn từ một nơi bí mật gần đó.
Bành Hỉ tuy rằng cố ý thay đổi ăn mặc một phen,lại cũng không thể tránh được ánh mắt của Phàn Nhân.
Nhìn thấy Thường Khiêm,Bành Hỉ đầu tiên là làm đại lễ thăm viếng,sau đó quỳ trên mặt đất tự giới thiệu một phen.
Thường Khiêm trước khi đến,nghe Thường Thanh nói qua,Tri châu Tiên Châu Văn Thượng,cũng đứng bên trận doanh của Thái tử.
Mà đối với Quận thủ Bàng Thành An thì lại không có bao nhiêu hiểu biết.
Lấy thân phận địa vị của Thường Thanh,làm sao có thể để một Quận thủ vào mắt?
Hơn nữa thân có chức vị cao,mỗi ngày xử lý công việc nhiều không kể xiết,
cực kỳ bận rộn,cũng không có thời gian và tinh lực tìm hiểu về một quan viên địa phương nho nhỏ.
Về phần Công Tào chủ quản Bành Hỉ,Thường Thanh lại càng sẽ không đặt trong mắt rồi.
Cho dù là lúc này Thường Khiêm nghe vậy,cũng chẳng qua là cảm thấy Quận thủ Bàng Thành An có lẽ có thể kết giao.
Bành Hỉ đồng dạng không được y để vào mắt.
Nói cách khác,Bành Hỉ ở trong mắt Thường Khiêm,chỉ là chân chạy truyền lời thôi.
- Ngươi vì sao không tới sớm một chút tham kiến bản quan?
Thường Khiêm đặt câu hỏi.
Bành Hỉ lập tức có chút xấu hổ,kiên trì trả lời,cũng mở miệng giải thích,mình cùng Giang Long có mâu thuẫn,lo lắng Giang Long trả thù.
Thường Khiêm sau khi nghe xong,mới biết được Giang Long từng nói qua,vài cái nha dịch ở quận thành muốn đến huyện Linh Thông phá hoại,kết quả bị đánh trọng thương không trị được nên bỏ mình,mấy nha dịch do vị Bành Hỉ trước mắt này dẫn đến đấy.
Luận phẩm giai,Bành Hỉ cao hơn Giang Long hai cấp.
Hơn nữa có thể nói là thượng quan trực tiếp của Giang Long.
Giang Long làm như thế,có chút rất không để thể diện cho Bành Hỉ.
Tuy nhiên Thường Khiêm lập tức nghĩ đến chính mình,lại có chút thoải mái.
Giang Long ngay cả y còn không để trong mắt,huống chi một Bành Hỉ?
Bành Hỉ lúc này,đang quỳ trước mặt y đây.
- Ngươi có biện pháp gì để gây chút phiền toái cho Giang Long?
Thường Khiêm đợi không được ông nội động thủ,vẫn muốn sớm một chút trừng trị Giang Long.
Bằng không cục tức này không trút hết được.
Lý do tranh cãi cũng coi như xong,nhưng tùy tùng chơi gái không trả tiền,cũng bôi đen hình tượng của Thường gia rất lớn.
Cũng làm cho y không còn mặt mũi.
Tiếp theo chém đầu năm tùy tùng,lại khiêu khích uy nghiêm của Thường gia.
Lúc này trên nóc nhà khách sạn có một bóng người,khẽ nhíu mày.
Người này đúng là Phàn Nhân.
Phàn Nhân là hiệp khách giang hồ,trèo tường leo nóc nhà,tất nhiên là một bữa ăn sáng rồi.
Nhìn đến Bành Hỉ cố ý cải trang tới gặp Thường Khiêm,y đương nhiên muốn lên đến mái nhà nghe lén cho rõ ràng.
Khách sạn này chỉ có ba tầng,Thường Khiêm đang ở trong một gian phòng khách xa hoa tại lầu ba,cụ thể đang ở nơi nào Phàn Nhân cũng đã sớm hỏi thăm rành mạch.
Bành Hỉ nghe Thường Khiêm nói muốn gây sự với Giang Long,theo bản năng thầm giật mình.
Lần trước y mang đến nha dịch bị Giang Long đánh đập bị thương nặng không chữa nổi.
Lần này Giang Long lại chém đầu năm tùy tùng Thường gia,khiến y đã e ngại Giang Long trong tưởng tượng rồi.
Thật sự là Giang Long quá mức quyết đoán mạnh mẽ,cứng rắn rồi!
Ysợ hãi,tiếp theo,Giang Long có thể trực tiếp động thủ với mình hay không.
Hiểu biết rõ ràng uy danh tác phong làm việc của Cảnh phủ ở kinh thành,y không chút nghi ngờ Giang Long dám bay thẳng đến xuống tay với y.
Vì thế vội vàng nói:
- Thường công tử,lúc này gây sự với Giang Long không thích hợp đâu.
- Hử?
Thường Khiêm hừ lạnh,xoay nửa người,lập tức khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
Bành Hỉ là muốn lấy lòng Thường Khiêm đấy,thấy Thường Khiêm bất mãn,lập tức giải thích:
- Sổ con báo cáo huyện Linh Thông đào sông khai hoang đã sớm đưa tới trước mặt Hoàng thượng,công trình tiến triển,Hoàng thượng thời khắc đang chú ý,lúc này đường sông dẫn nước Hồn Hà hoàn thành,tin tưởng không cần vài ngày có thể rơi vào trong tai Hoàng thượng.
Nghe nói Hoàng thượng rất coi trọng công trình này,bởi vì một khi thành công,địa giới Bắc Cương này sẽ nhiều ra mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt!
Một năm trôi qua,có thể thu lấy được bao nhiêu lương thực?
Bắc Cương vẫn là dựa vào trời mới có cơm ăn,gần như hàng năm có địa phương gặp tai hoạ,triều đình phải phái ra quân đội vận chuyển lượng lớn lương thực đến Bắc Cương,tiêu hao nhân lực vật lực và tài lực rất lớn.
Khiến cho ngân khố quốc gia vẫn không thể đầy lên.
Mà có mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt này,gần như có thể nuôi sống toàn bộ dân chúng Bắc Cương rồi.
Hoàng thượng coi trọng công trình này,mà công trình này,dường như lại chỉ có Giang Long trấn thủ,mới có hi vọng làm thành.
Thường Khiêm nghe đến đó,vô cùng bất mãn.
Chỉ có Giang Long có thể làm thành?
Là ý nói,chính mình không làm được phải không?
Thấy sắc mặt Thường Khiêm khó coi,Bành Hỉ vội vàng bổ sung một câu:
- Lời này là Tri châu Văn Thượng Văn đại nhân trong thư nói cho Quận thủ Bàng Thành An Bàng đại nhân nghe đấy,Bàng đại nhân từng nói qua một lần cho hạ quan.
Kỳ thật trước khi đến Bắc Cương,Thường Thanh cũng từng phân tích cho Thường Khiêm.
Công trình này,đích thật là chỉ có ở trong tay Giang Long,khả năng thành công mới có thể càng lớn hơn một chút.
Lúc ấy đối với cách nói của Thường Thanh,Thường Khiêm chính là không phục lắm.
- Ý của ngươi là nói,bản quan hiện tại gây sự với Giang Long,một khi truyền vào trong tai Hoàng thượng,Hoàng thượng sẽ bất mãn đối với bản quan?
Thường Khiêm rốt cuộc không phải rất ngu,lúc này đã hiểu ý tứ của Bành Hỉ.
Bành Hỉ liên tục gật đầu.
- Đứng lên đi.
Thường Khiêm cho đến lúc này mới cho Bành Hỉ đứng dậy.
- Tạ ơn đại nhân!
Bành Hỉ cười nịnh đứng dậy.
Lần này có thể tới Bắc Cương,Thường Khiêm biết rằng thật là không dễ dàng.
Từ lúc biết được huyện Linh Thông có thể thay đổi ra mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt,rất nhiều đại thần trong triều đều rục rịch,muốn phái con cháu ưu tú trong nhà tới để dát vàng.
Có khoản chiến tích này,đối với con đường làm quan phát triển tương lai có lợi rất lớn.
Thường Thanh mặc dù là Lại bộ Thượng thư,nhưng cũng không có dễ dàng bắt danh ngạch.
Là nhờ Thái tử đến trước mặt Hoàng thượng nói chuyện,cuối cùng mới thành công.
Thành công này,là chỉ Thường gia chiếm được một danh ngạch.
Mà Thường gia phái ai lại đây,lại là một phen tranh đấu nội bộ.
Nếu không có Thường Thanh quá mức yêu quý y,kiên trì duy trì ý kiến của mình,y sẽ không được đến.
Y cũng không thể có cơ hội dát vàng lớn như vậy.
Cho nên sau khi nghe hoàng thượng có thể sẽ bất mãn đối với chính mình,Thường Khiêm không dám lần nữa sơ suất.
Cơ hội này quá khó khăn có được!
Hơn nữa nếu là nhắm trúng Hoàng thượng sinh ghét,mặc dù Thường Thanh là Lại bộ Thượng thư thì thế nào?
Thiên hạ này,triều đình này đều là của hoàng thượng!
Ngày sau còn muốn từng bước thăng chức rất nhanh?
Không có khả năng!
Một khi không được Hoàng thượng thích,sĩ đồ của y cũng liền xong đời.
Cho nên tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng,nhưng Thường Khiêm chỉ có thể tạm thời áp chế,trong thời gian tới không có ý định gây sự với Giang Long nữa.
Chỉ có điều y tuy rằng không muốn gây phiền phức cho Giang Long,lại không nghĩ những lời nói này,trải qua miệng của Phàn Nhân truyền đến tai của Giang Long.
Giang Long không phải bùn nặn,hắn từ trước đến nay là có thù tất báo!
Biết được Thường Khiêm vẫn không ăn giáo huấn,muốn đối đầu cùng mình,liền hừ lạnh một tiếng.
Vừa vặn,một đạo sổ con được vội vàng đưa tới.
Giang Long thấy quân tốt đưa sổ con mồ hôi đầy đầu,vẻ mặt lo lắng,biết sự tình không nhỏ.
Đạo sổ con này do Hà Bất Tại phái người hoả tốc đưa tới.
Liền tranh thủ mở ra,Giang Long đọc lướt nhanh.
Sau một lúc lâu,đem sổ con gập lại,Giang Long nhíu mày gắt gao.
Hà Bất Tại dẫn theo một nửa nha dịch huyện Linh Thông,điều động dân tráng,cùng với quân sĩ Tuần kiểm ti và rất nhiều phạm nhân vốn hẳn nên giam giữ ở lao tù,đi Lĩnh huyện giúp đỡ bao vây tiễu trừ mã phỉ và đánh đuổi mấy chi bộ đội dị tộc nhỏ đến cướp bóc.
Ban đầu rất thuận lợi,tiêu diệt mấy chi đội ngũ hơn mười tên mã phỉ.
Nhưng sau khi toàn diệt một chi tiểu đội trăm tên dị tộc,rốt cục rước lấy phiền toái.
Hoá ra người dẫn đầu chi tiểu đội dị tộc kia,là Vương tử một chi bộ lạc nhân số có mấy vạn người.
Hơn nữa còn là người thừa kế thứ nhất thủ lĩnh bộ lạc kế nhiệm.
Vương tử bị giết,tù trưởng bộ lạc kia tất nhiên là vừa đau lòng,lại phẫn nộ.
Vì thế triệu tập binh mã,thẳng hướng huyện Hạ Vũ.
Hà Bất Tại nhận được tin tức hơi trễ,ở trên sổ con nói rõ,nhiều nhất bốn năm ngày thời gian,vị tù trưởng kia có thể mang theo đội ngũ giết rồi.
Theo trong miệng một tù binh dị tộc biết được,tù trưởng kia ước chừng dẫn dắt tám ngàn nhân mã.
Giang Long ngồi ở trước bàn,suy tư một lát,xách bút bắt đầu viết thư tín.
Tù trưởng kia mang đến quân mã nhiều lắm,hơn nữa thời gian khẩn cấp,Giang Long nhất định phải trước tiên tìm bằng hữu hỗ trợ mới được.
Muốn mượn người hỗ trợ,tất nhiên là phải tìm võ tướng.
Du kích tướng quân Quách Phóng cách nơi này quá xa,Giang Long không liên hệ.
Mà chỉ nhanh chóng viết hai phong thư,một phong thư cho Du kích tướng quân Hà Hoán,người mà Giang Long mời đến hỗ trợ bao vây tiễu trừ mã phỉ sau khi nhậm chức ở huyện Linh Thông không lâu.
Một phong khác,là viết cho Đô úy Vọng Sa quận Khương Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...