Quan viên ra ngoài, bên người phải dẫn theo vài tùy tùng.
Cho nên khẩu phần theo thông lệ, là đủ cho bọn Giang Long no bụng.
Nhưng thức ăn của quan viên và tùy tùng thì phân ra, và cũng chia ngon dở.
Giang Long bèn bỏ ra ít ngân lượng, gọi mấy món ăn mặn đặt lên bàn bọn Đồ Đô.
Trong nhà thì không có gì, có thể không để ý vài chi tiết, nhưng đã ra bên ngoài, thì hành vi làm việc phải coi trọng một chút.
Giang Long là mệnh quan triều đình, ngồi riêng một bàn.
Các tùy tùng thì ngồi bên cạnh dùng cơm.
Phàn Nhân là thường dân, tuy tâm cao khí ngạo, nhưng vào lúc này, cũng ngồi chung với bọn Đồ Đô như thế.
Ở chung mấy ngày, Phàn Nhân và Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, và còn Tần Vũ có được mấy phần giao tình sơ.
Ăn cơm xong, vào phòng khách nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Giang Long dậy sớm rửa mặt sạch sẽ, rồi luyện thương pháp ở hậu viện dịch trạm, ăn sáng xong cũng không lập tức đi cầu kiến Bàng Thành An.
Mà dẫn theo bọn Đồ Đô đi trên đường lớn của Vọng Sa thành.
Làm quen hoàn cảnh địa lý ở đây một chút, đại khái hiểu được thương nghiệp có phồn thịnh không, trị an thì thế nào.
Nửa canh giờ sau, Giang Long nghe ngóng hiểu được rõ ràng, Vọng Sa thành được cai quản có thể nói là rất tốt.
Kinh tế tương đối phát triển, vì thành trì kiên cố cao lớn, khó mà bị đánh hạ, coi như khá an toàn, cho nên rất nhiều thương hiệu lớn đặt cơ ngơi ở trong thành, trên đường lớn hẻm nhỏ lúc nào cũng có bóng dáng người bán hàng rong đi lại rao bán, khá là náo nhiệt.
Trên đường đi chưa bao lâu, Đồ Đô và Phàn Nhân liền phát giác phía sau có đuôi.
Nhắc nhở Giang Long cẩn thận.
Giang Long thì sớm một bước đã phát hiện rồi.
Khi đi ra khỏi cửa dịch trạm, hắn liền phát hiện ra những bóng người đó, luôn đi theo, chẳng qua đã một lúc lâu rồi mà vẫn lấp ló phía xa, không có hành động gì khác, nên đoán những người này, chắc không có ác ý.
Ước chừng đã đi vòng vo trên phố một canh giờ, mặt trời đã lên cao tới ngọn trúc rồi.
Giang Long mới dẫn bọn Đồ Đô đến cửa phủ nha.
Nói rõ thân phận, đi vào phủ nha, Giang Long bèn nhờ sai nha đang trực chuyển lời giúp, nói là mình theo lời triệu tập của Bàng Thành An đã đến đây.
Sai nha cười đón tiếp mời Giang Long ngồi ở nhà kề, nói là đi thông báo.
Giang Long ngồi xuống uống trà, đợi chừng một khắc, sai nha mới trở lại, nói có quan viên muốn gặp Giang Long.
Đi theo sai nha đến trước một căn phòng, sai nha đi trước vào trong thông báo, sau đó mời Giang Long vào.
- Vị này là Công tào chủ sự Bành đại nhân.
Sai nha giới thiệu trước một câu với Giang Long.
Công tào chủ sự, với Chủ bộ huyện nha chức trách như nhau, đều ngang bằng chủ quản thư ký quan viên, Giang Long nhậm chức huyện lệnh chưa lâu, Uông Quý đương nhiên không thể xem là tâm phúc, nhưng Bành Hỷ thì do chính tay Bàng Thành An đề bạt, xem như trợ thủ đắc lực của Bàng Thành An.
Ngày thường xử lý rất nhiều công việc trong quận.
Nếu Bàng Thành An bất mãn quan viên nào, nhưng chưa nắm được nhược điểm của đối phương, không tiện đích thân ra mặt, thì có thể cho Bành Hỷ chủ động làm khó dễ.
Có thể nói Công tào chủ sự không phải là quận thủ, nhưng đại diện cho ý của quận thủ.
Hoàn toàn có thể cáo mượn oai hùm.
Có quận thủ làm chỗ dựa, quyền lực đương nhiên là lớn!
Trong quận Vọng Sa, rất ít quan viên dám đắc tội với Bành Hỷ.
Giang Long đi vào phòng, liền chủ động hành lễ vấn an:
- Hạ quan Linh Thông huyện lệnh Cảnh Giang Long, bái kiến Bành đại nhân!
Công tào chủ sự là quan chính lục phẩm.
So với Giang Long chính thất phẩm cao hơn hai cấp.
Bành Hỷ thân mặc quan bào, đang ngồi ngay ngắn trước bàn, uống nước trà, thấy Giang Long đi vào, liền đặt tách trà xuống chủ động tiến hai bước chào đón:
- Cảnh đại nhân không cần khách khí, mau mau mời ngồi.
- Tạ ơn Bành đại nhân!
Khi Giang Long ngẩng đầu lên, không đáng tin nhìn Bành Hỷ.
Thấy Bành Hỷ khoảng chừng ba mươi tuổi, da mặt trắng nõn, có vẻ thanh tú, đôi mắt không to rất tinh.
Dáng người không cao, hơi gầy.
Giang Long vừa ngồi xuống, Bành Hỷ liền sai người dâng trà, cười nói:
- Tiểu hầu gia năm ấy dũng quan tam quân, ở Bắc Cương uy danh hiển hách, nhắc đến tiểu hầu gia, ai mà không giơ ngón tay cái lên?
- Bổn quan trong lòng cũng ngưỡng mộ không ngớt, chỉ đáng tiếc không có duyên được gặp một lần.
Nói đến đây, Bành Hỷ nhẹ nhàng thở ra một tiếng, trên mặt lộ vẻ thương tiếc.
Giang Long trong lòng cười thầm, Bành Hỷ là tâm phúc của Bàng Thành An, mà Bàng Thành An thì đang muốn làm khó dễ.
Bành Hỷ đương nhiên không có ý đồ gì.
Không ngờ Bành Hỷ này còn biết diễn kịch.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng thì nói vuốt theo mấy câu, tâng Bành Hỷ lên cao.
Bành Hỷ lắng nghe, lông mày hứng khởi muốn bay lên.
Có thể được hậu nhân của Nhân Đồ tướng quân tâng bốc, cho dù có thể đoán ra được là giả tạo, nhưng cũng đáng để Bành Hỷ tự hào rồi.
Giang Long đương nhiên cũng không cho rằng mấy câu nói tốt, thì có thể làm Bành Hỷ ngất ngây.
Nhưng mà người ta thường nói ba câu nói tốt làm tiền sai khiến, không phải là không có lý.
Khen đối phương vài câu, có thể khiến không khí hài hòa một chút.
Đặc biệt là lần đầu gặp mặt, mọi người còn xa lạ, nói vài câu tốt đẹp, thì có thể phá được bầu không khí cứng đờ.
Đây chính là một kỹ xảo giao tiếp.
Giang Long sở dĩ ứng đối như vậy, là vì Bành Hỷ không có vừa gặp mặt liền tỏ thái độ.
Nếu như vừa gặp mặt, Bành Hỷ đã nghiêm mặt, một chút cũng không che giấu, rõ ràng muốn gây phiền phức, vậy thì đương nhiên không cần nhiệt tình gặp phải lạnh nhạt mà thổi phồng đối phương đâu.
Bành Hỷ hình như không có chuyện gì làm, chỉ tán gẫu với Giang Long.
Giang Long mấy lần tỏ ý muốn cầu kiến Bàng Thành An, nhưng đều bị Bành Hỷ nói lãng đi.
Trò chuyện một mạch nửa canh giờ, Bành Hỷ mới ngao ngán vỗ trán nói:
- Đều là bổn quan không tốt, không ngờ lại quên Cảnh đại nhân lần này là phụng mệnh Bàng đại nhân đến Vọng Sa thành.
Nói xong, đứng dậy:
- Mời Cảnh đại nhân đợi một lát, bổn quan đi xem Bàng đại nhân có phải bận quá mà quên việc này không.
- Làm phiền Bành đại nhân.
Giang Long vội vàng đứng lên đáp.
Bành Hỷ nhanh chóng bước ra khỏi phòng, Giang Long lại ngồi xuống, âm thầm suy nghĩ, Bàng Thành An rốt cuộc có tính toán gì?
Bây giờ đến Hoàng thượng cũng không dám hạ thủ với mình, vậy thì Thái tử khẳng định là không có gan dám làm hại đến tính mạng mình.
Nhưng mà Bàng Thành An tuy đứng vào trận doanh của Thái tử, nhưng phẩm vị quá thấp, có rất nhiều chuyện cơ mật Bàng Thành An cơ bản không hề biết.
Nếu hiểu sai ý Thái tử, nói không chừng đúng là dám hạ thủ với mình.
Giang Long lúc nào cũng cảnh giác và đề phòng.
Lúc nảy khi uống nước, cũng rất là cẩn thận nhìn qua, không vấn đề mới dám uống vào bụng.
Hắn không biết là Văn Thượng đã hạ lệnh cho Bàng Thành An rất rõ ràng, mới có những suy đoán như vậy.
Nhưng những suy đoán này, cũng không phải không có khả năng.
Dù sao Bàng Thành An chẳng qua cũng chỉ là một Quận thủ nho nhỏ mà thôi, khoảng cách với Thái tử còn rất xa, có lúc bề trên thái độ không rõ ràng, quan viên cấp dưới phải tự mình suy đoán, tình huống hiểu sai ý, thực sự thường xảy ra.
Bàng Thành An gặp được Bành Hỷ, hỏi Bành Hỷ ấn tượng đầu tiên đối với Giang Long thế nào.
Bành Hỷ chỉ nói Giang Long giỏi ăn nói, những thứ khác, đều không thể khẳng định.
Y trước cũng có dò xét, nhưng Giang Long không có đáp, không biết thực là nghe không hiểu, hay giả vờ không nghe ra.
Vì không thể khẳng định, nên y không có nói Giang Long có thể khá khôn khéo.
- Đại nhân, Cảnh phủ đã suy tàn nhiều năm, chúng ta có cần cẩn thận như thế không?
Bành Hỷ không hiểu.
Bàng Thành An nhẹ khoát tay:
- Bổn quan cũng nghĩ như vậy, nhưng Văn đại nhân đã căn dặn, nhất thiết không thể xem thường Giang Long.
Muốn làm khó dễ, vướng tay vướng chân Giang Long, không để cho hắn có thời gian đi làm việc khác.
Tuyệt đối không thể làm tổn thương đến tình mạng, cũng không được hại hắn mất chức. Bằng không cái đầu bổn quan khó giữ!
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt Bàng Thành An đã nghiêm lại.
Bành Hỷ thì trong lòng lo lắng, biết trong chuyện này sợ là có ẩn tình:
- Hạ quan hiểu rõ.
- Ngươi quay về nói với Giang Long, nói bổn quan hôm nay sự vụ bận rộn, nhất thời rất khó trích thời gian đi gặp hắn, nếu như hắn muốn đợi thì cứ đợi, còn nếu không muốn đợi, thì có thể đi vòng quanh Vọng Sa thành, làm quen nơi này một chút.
Bành Hỷ đáp lời lui ra.
Bàng Thành An thở ra một hơi sâu.
Có chút không thoải mái, y là thượng quan, làm khó thuộc cấp mà phải hao tốn tâm sức.
Đổi lại người khác, Bàng Thành An đã khó chịu mà gọi tới trước mặt, chửi mắng một trận là được rồi.
Giang Long chưa đợi bao lâu, Bành Hỷ vẻ mặt ái nái đã quay lại:
- Thật ngại, để Cảnh đại nhân đợi lâu.
- Bành đại nhân quá khách khí rồi.
Giang Long đứng dậy, sau đó hỏi:
- Không biết Quận thủ đại nhân có thời gian không?
- Bổn quan lúc nãy đi cầu kiến, Bàng đại nhân đang xử lí công vụ, rất là bận rộn, nhất thời e là khó trích được thời gian gặp Cảnh đại nhân.
Bành Hỷ vẻ mặt đầy khó xử:
- Hay là Cảnh đại nhân về dịch phủ trước, đợi Bàng đại nhân làm xong, bổn quan sẽ phái người truyền tin cho Cảnh đại nhân.
Hoặc Cảnh đại nhân có thể thả bộ trong Vọng Sa thành, làm quen nơi này một chút.
Đợi sang ngày mai, lại quay lại phủ nha cầu kiến Bàng đại nhân.
- Cũng được.
Giang Long rất sảng khoái:
- Bổn quan trước giờ chưa từng đến Vọng Sa thành, vừa hay có thể xem cảnh quang trong Vọng Sa thành, dưới sự quản lý của Bàng đại nhân.
Bành Hỷ thoạt nghe sửng sốt, vội nói:
- Có cần bổn quan cho người dẫn đường không?
- Không cần đâu.
Giang Long chắp tay cáo từ lui ra.
Nhìn theo bóng Giang Long, Bành Hỷ cau mày, tự nói thầm:
- Chẳng lẽ Cảnh Giang Long này chỉ là một kẻ vô dụng thôi sao?
Sau đó quay về, báo cáo với Bàng Thành An.
Đi ra khỏi cổng huyện nha, Giang Long cau mày.
Bàng Thành An rốt cuộc là muốn gì?
Tại sao tránh mặt không gặp?
Hắn đương nhiên không biết Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, phải làm khó dễ hắn, kéo dài thời gian, để nghĩ ra một cách đối phó với báo Cường Thịnh.
Ngày hôm nay, Giang Long dẫn theo bọn Đồ Đô đi khắp hẻm nhỏ đường lớn của Vọng Sa thành.
Hai ngày tiếp theo, Giang Long vẫn không gặp được Bàng Thành An.
Bành Hỷ toàn nói, Bàng Thành An rất bận, không rút được thời gian.
Giang Long thế mới có chút lo lắng, ở huyện Linh Thông hắn còn rất nhiều việc phải làm, đâu có thể ở mãi Vọng Sa thành?
Hơn nữa đến khi bộ lạc dị tộc xác nhận tin tức xong, e rằng sẽ lập tức tấn công vào huyện Linh Thông.
Hắn phải ở thị trấn trấn giữ mới được.
Nhưng Bàng Thành An là thượng quan, tránh mặt không gặp, hắn không thể bất chấp mà xông vào.
Ngày hôm nay, Giang Long ở phòng khách dịch trạm nghĩ cách, bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn.
Hắn lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Vì trong đó có tiếng của Tần Vũ, đợi hắn ra cửa, Tuyết Nguyên cũng hý lên.
Đồ Đô luôn gác ở trước cửa, theo Giang Long đi nhanh ra hướng chuồng ngựa ở hậu viện.
- To con, đừng tưởng ngươi cao ráo, lực lưỡng một chút, quân gia sẽ sợ ngươi!
Một quân sĩ mặc áo giáp, trong tay cằm roi da, cơ bản là không xem Tần Vũ ra gì.
---------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...