Mở bức họa chân dung kia ra, một chân dung nam tử tuấn tú bừng bừng trên giấy.
Chính là Giang Long.
- Chính là hắn!
Liếc qua bức họa một cái, tên Thủ lĩnh Mã phỉ này nhìn về phía Giang Long chém giết phản loạn cách đó không xa, trong ánh mắt nghiêm nghị lóe lên ý định giết người.
Một Thủ lĩnh Mã phỉ khác theo bản năng liếm liếm bờ môi.
- Bên trên hạ lệnh, đêm nay nhất định phải giết tên Tiểu tử Cảnh gia này.
- Giết hắn, lập đại công này, chúng ta mới có thể quay về đảm nhiệm chức vụ lần nữa.
- Quay về một lần nữa? Quay về làm gì? Nhìn sắc mặt những người đó xem? Cẩn thận đi? Nịnh nọt? Làm con cháu cho những người đó? Đến lúc đó trong nhà những lão già này cũng sẽ đề phòng ta cướp binh quyền trong phủ! Thà bị căm thù, còn hơn bị trói buộc! Ta đã làm quen làm Mã phỉ rồi!
Người Thủ lĩnh này khinh thường hừ lạnh một cái, một chút vẻ âm tàn từ trong ánh mắt lóe lên.
- Sau khi trở về làm gì có tự do tự tại sung sướng như bây giờ đâu? Mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt. Có nữ nhân để các huynh đệ cùng nhau chơi đùa hả hê. Ở chỗ này ai dám chọc lão tử mất hứng, lão tử liền lấy đao chém ngay! Hừ! Quay về? Lão tử sẽ không về!
- Nơi này tuy rằng phóng đãng khoái hoạt, nhưng rốt cuộc là ăn bữa nay lo bữa mai.
Một thủ lĩnh khác lắc đầu.
- Nói không chừng một ngày nào đó lại chết trên chiến trường.
- Mấy năm nay ngươi thay đổi dần rồi.
- Hẳn là thành thục, trước kia còn trẻ quá không hiểu được chuyện!
- Tóm lại ngươi muốn quay về ta sẽ không khuyên ngươi ở lại, ngươi cũng không phải khuyên ta cùng ngươi quay về.
Một tiếng thở dài. Hai người một phen trao đổi, sau đó cũng cưỡi ngựa phóng nhanh tới hướng Giang Long.
Lần này nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, bằng không người nhà khó tránh khỏi bị trách mắng làm khó dễ.
Giang Long lần đầu tiên trên chiến trường, nhưng cũng không hoảng hốt, Mã phỉ tuy rằng số lượng nhiều, nhưng Mã phỉ cũng không hiểu được binh pháp chiến trận, hầu như đều là một đám xông lại, có rất ít khi hai người cùng nhau đánh giết.
Nếu như Mã phỉ hiểu biết phương pháp kết trận kỵ binh, xông tới dày đặc, Giang Long sẽ phải nhức đầu. Mà không có luyện qua, khi cùng hai người kỵ binh xông kích thì không thể cách nhau quá gần được, bằng không con ngựa rất dễ dàng đụng vào nhau.
Một cây trường thương được Giang Long làm cho xuất thần nhập hóa, khiến cho Trình Cương theo sát phía sau phải than phục. Y chỉ nghe nói qua đại danh tiếng Cảnh Hiền, biết rõ Cảnh Hiền một cây Tử Kim Bàn Long Thương ở Bắc Cương khó gặp một địch thủ tương đối, rất nhiều dũng sĩ ngoại tộc khiêu chiến đều bị một thương đâm chết, chẳng lẽ trước mắt vị Cảnh Giang này? Cảnh Giang Long sử dụng chính là thương pháp gia truyền?
Giang Long lại đâm thương ra, mũi thương sắc bén đâm vào bụng một tên Mã phỉ. Bởi vì khoảng cách quá gần, mấy giọt máu tươi văng lên chiến bào của Giang Long. Lưu lại mấy cái điểm đỏ gai mắt.
Đồ Đô, Tần Vũ, còn có Cương Đế Ba Khắc dọn dẹp Mã phỉ hai bên, Đồ Đô dùng lực lớn, hai thanh búa đại khai đại hợp, khó gặp địch tới một lần. Thường một búa vung tới là có thể đưa Mã phỉ rơi xuống lưng ngựa.
Cương Đế Ba Khắc sở trường tay không đấu vật, tuy nhiên trong tay trường mâu cũng cực kỳ lợi hại.
Tần Vũ khi vừa mới lên chiến trường, hơi có một chút khẩn trương. Tuy nhiên thời gian trôi qua, một đám Mã phỉ chết dưới đao của y, y liền dần dần bình tĩnh, cũng bắt đầu tôi luyện đao pháp của Giang lão trên chiến trường. Chuôi đại đao này cũng từ trong Cảnh Phủ mang ra ngoài, chất lượng không tồi. Chẳng qua là chưa có danh tiếng.
Hắc Thụy lần đầu tiên trên chiến trường, không chút sợ hãi, không sợ máu tươi, bốn vó tung bay, cũng đang cố gắng phối hợp với Tần Vũ xuất đao lúc nhanh lúc chậm.
- Tiểu thiếu gia cẩn thận!
Đồ Đô mặc dù đang giết giặc, nhưng vẫn đang chú ý chiến trường biến hóa. Lúc này thấy hai tên đại hán khí thế dũng mãnh thân hình cường tráng cũng cưỡi ngựa hướng đến Giang Long xung phong liều mạng, liền mở lời trước nhắc nhở.
Giang Long xuất thương đánh bay một tên Mã phỉ, bớt chút thời gian nhìn lên. Chỉ thấy hai người lao tới đều đầy đủ giáp sắt, là thủ lĩnh Mã phỉ, hơn nữa đều dùng loại vũ khí lớn.
Một người dùng là Lang nha bổng, mặc dù không phải loại lớn nhất, nhưng Lang nha bổng làm bằng sắt thuần khiết, người bình thường không dùng được đâu, cho thấy tên Mã phỉ này hẳn là có một thanh tử lực khí.
Người kia trên tay dùng là Tấn Thiết côn, nếu như là lực lớn, dù cho đối phương che chắn thành công, xoay tròn một chút cũng có thể làm quân địch rơi xuống lưng ngựa.
Giang Long nhíu mày sơ sơ, sau đó giảm tốc độ ngựa nhanh chóng, ra hiệu hai người Đồ Đô cùng Cương Đế Ba Khắc tiến lên ngăn chặn. Hắn lần đầu tiên cầm vũ khí lên chiến trường, chưa có kinh nghiệm chém giết tướng lĩnh. Hơn nữa võ lực chưa đạt đến đỉnh cao, sức lực yếu kém, vả lại cùng phối hợp với Tuyết Nguyên cũng có chút khuyết điểm.
Không đáng trổ tài.
Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc lập tức giục ngựa tiến lên, hai người chia nhau nghênh đón.
- Tần Vũ, chúng ta rèn luyện vẫn còn khiếm khuyết, phải học nhiều chút.
Giang Long từ phía sau đuổi theo Tần Vũ mở miệng nói.
- Vâng.
Tần Vũ một bên chém giết Mã Phỉ, một bên để ý Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc.
- Hai người này không đơn giản, phải cẩn thận một chút.
Một tên thủ lĩnh Mã Phỉ thấy Đồ Đô cùng Cương Đế Ba Khắc trước mặt trầm giọng nói.
- Ừ.
Một tên thủ lĩnh khác trong tay nắm chặt thiết bổng bằng thép, lên tiếng trả lời.
Đồ Đô chống lại tên thủ lĩnh Mã phỉ cầm Lang nha bổng, thủ lĩnh Mã phỉ cúi người thấp xuống trên lưng ngựa, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Đồ Đô, khi hai con ngựa cách nhau gần hai trượng, liền bắt đầu vung Lang nha bổng.
Lang nha bổng là binh khí nặng, mặc dù lực lớn, trước tiên cũng phải tụ lực. Nhưng ngay khi gã đang tụ lực, Đồ Đô lại động thủ trước một bước.
Một thanh búa xẹt qua không khí, tựa như tia chớp, trực tiếp bổ về phía Thủ lĩnh Mã phỉ. Thủ lĩnh Mã Phỉ cũng không nghĩ ra làm sao Đồ Đô lại có thể thình lình vung búa, mặc dù chiếc búa Đồ Đô dùng là cán ngắn, nhưng nhìn qua trọng lượng vẫn không nhẹ à, tại sao có thể dùng như ám khí vậy? Muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi.
Trực tiếp bị búa xoay tròn nhanh chóng chém vừa vặn ở trên mặt.
- A.
Đồng thời một tiếng kêu thảm kêu lên, tên Thủ lĩnh Mã Phỉ này liền bị nện trực tiếp một cái nhão nhoẹt.
Tên Mã Phỉ kia vốn đang tập trung ứng phó với Cương Đế Ba Khắc. Đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của đồng đảng, bản năng liền nghiêng đầu nhìn một cái.
Đập vào mắt, là đồng đảng cái đầu bị nện bẹp dép, bộ dáng thê thảm rớt xuống lưng ngựa. Tâm trạng liền chấn động.
Thời khắc khi gã nhìn về phía đồng đảng, Cương Đế Ba Khắc đột nhiên thúc ngựa nhanh chóng tăng tốc. Trong tay trường mâu nhanh chóng đâm về phía đối thủ. Tên thủ lĩnh rõ ràng có chút tài năng, nhanh chóng đưa thiết côn ra đỡ lấy trường mâu đập qua một bên.
Tấn thiết côn là binh khí nặng, luận về phân lượng thì không thể khinh được, hơn nữa gã vừa vội vàng ra tay, tuy rằng đỡ thành công trường mâu của Cương Đế Ba Khắc, nhưng thân hình ngồi trên lưng ngựa khó tránh khỏi chênh vênh.
Nếu Cương Đế Ba Khắc thu mâu đâm lại, gã rất khó đỡ. Chẳng qua nếu như gã vội vã nhảy xuống lưng ngựa thực sự có thể tránh được một nạn. Nhưng Cương Đế Ba Khắc lại không thu mâu, mà trực tiếp buông tay ném vũ khí xuống, sau đó đột nhiên nhảy lên rời khỏi yên ngựa nhún người nhào tới, hai tay ôm lấy lưng tên Thủ lĩnh này, chuyển tới sau lưng Thủ lĩnh Mã phỉ như cá bơi lội.
Thủ lĩnh Mã Phỉ cũng ném Tấn thiết côn xuống, muốn thoát khỏi sự quấn ôm của Cướng Đế Ba Khắc.
Nhưng lúc này, một vòng hàn quang sáng như tuyết thoáng qua ở cổ của gã. Thủ Lĩnh Mã Phỉ bản năng dùng ngón tay che cổ, nhưng nơi cổ họng vẫn có máu tươi ồ ạt chảy ra. Hai mắt mở càng lớn, từ từ nhô ra, Cương Đế Ba Khắc nhẹ nhàng đẩy, đem gã vứt xuống lưng ngựa.
Tên Thủ lĩnh Mã Phỉ này lăn mấy vòng trên mặt đất, ngưng giãy giụa. Cương Đế Ba Khắc xách dây cương, khống chế ngựa ngồi xuống.
Tần Vũ nghe được nhắc nhở của Giang Long, luôn luôn chú ý bên này, thấy hai người không xuất bài theo như sách võ, dễ dàng giết hai tên Thủ lĩnh Mã Phỉ, thì kinh hãi một hồi.
Tập luyện đao pháp mấy ngày rồi, y cho là mình có chút sức mạnh rồi. Lại không nghĩ…nếu đổi thành y cùng với hai người đối địch, y không phải là đối thủ. Với lại sợ là cũng sẽ giống như hai tên Mã Phỉ, cái chết uất ức.
Ngay cả cơ hội ra tay cũng không có!
Còn Giang Long thì vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn biết rằng kinh nghiệm liều giết trên chết trường của bản thân chưa đủ, cho nên mới không tiến lên cùng hai tên Thủ lĩnh Mã Phỉ giao đấu. Có lúc võ lực cao, khí lực lớn, cũng không có nghĩa là có thể chiến thắng được đối thủ.
Trên chiến trường, đây là sinh tử tàn sát! Chỉ cần có thể thắng, có thể dùng mọi thủ đoạn. Mà thua, thì sẽ chết.
Không phục? Cũng không có cơ hội lại tới lần nữa.
Không có thủ đoạn gì quang minh chính đại hay bất chính đâu, một số tướng lĩnh thậm chí có giấu đòn sát thủ, không đến lúc sinh tử nguy cấp cũng không sử dụng. Bởi vì nếu dùng, cũng sẽ bị đối thủ chú ý đề phòng. Mà rất nhiều đòn sát thủ cũng không phải thật quá cao minh, nhưng là xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng) mà thôi.
Cho nên thân tại chiến trường, tốt nhất không nên ôm lấy tâm lý may mắn, liều lĩnh đi trổ tài.
Trình Cương lúc này trong lòng kinh hãi, y không nghĩ bên cạnh Giang Long lại nhiều cao thủ như thế. Cho dù là Quách Phóng cùng một trong hai người ẩu đả, sợ cũng khó địch.
Trình Cương trải qua trăm trận chiến, thấy hiển nhiên không riêng gì hai người xuất kỳ bất ý. Còn nhìn hai người ra tay xuất thủ rất là quyết đoán, năm bắt thời cơ chính xác lạ thường, gọn gang, không chút dây dưa dài dòng!
Sau khi ở cánh trái bên này đã chết mất hai người Thủ lĩnh, khí thế đám bọn Mã Phỉ liền giảm đi nhiều. Tuy nhiên Mã Phỉ vốn là một đám liều mạng, không có mệnh lệnh, cũng không có ai thiệt thân bỏ chạy. Quy củ trong Mã Phỉ cũng cực kỳ nghiêm, tự ý chạy trốn, sau khi trở về chắc chắn bị Thủ lĩnh chém rơi đầu.
Cánh phải Quách Phóng bị mấy tên Thủ Lĩnh Mã Phỉ quấn lấy, trong khoảng thời gian ngắn cùng quân sĩ thuộc hạ đều lâm vào khổ chiến.
Các quân sĩ kết trận, ngăn cản đám bọn Mã Phỉ tấn công, thương vong vô số.
Đám bọn Mã Phỉ cũng từng người từng người ngã xuống lưng ngựa.
Quách Phóng có ý đi giúp đỡ quân sĩ, những người này là lính y mang ra ngoài, có tình cảm nồng hậu, nhưng ba tên Thủ lĩnh Mã Phỉ đều bản lĩnh không kém, nhất là đại thủ lĩnh Độc Nhãn trong tay cầm Kim Ti Đại Hoàn Đao, thế lực lớn trầm, mỗi lần ngăn chặn một cái, cổ tay y đều chấn động run lên.
Mặt khác hai người Thủ lĩnh liên tục giằng co, khiến cho y không cách nào đem đao pháp thi triển ra.
Đám người Giang Long lại lần nữa xung phong liều mạng, cuối cùng tấn công Mã Phỉ bên cánh trái hoàn toàn tan rã, nhưng vào lúc này, một hồi tiếng ồn ào truyền đến.
- Quách đại nhân!
- Quách đại nhân bị thương!
- Bảo vệ Quách đại nhân!
Hóa ra là Quách Phóng vừa ngăn cản một tên Thủ lĩnh Mã Phỉ toàn lực vung Đại hoàn đao chém, kết quả là cánh tay bị chấn động tê dại, bị tên Thủ lĩnh Mã Phỉ khác thừa dịp, dùng đao quẹt làm bị thương cánh tay rồi.
Quân sĩ lập tức tản thế trận ra phân tán ở xung quanh, xông lên phía trước liều mạng giải cứu Quách Phóng.
Đám bọn Mã Phỉ thừa cơ phát uy, lập tức có mấy tên quân sĩ chết ở dưới vó ngựa.
Ánh mắt Quách Phóng đỏ bừng nhìn, nhưng còn muốn cố tự trấn định lại, bằng không không cẩn thận thì có thể gãy ở chỗ này.
Y đã chết, những quân sĩ này hy sinh chẳng phải là cũng không có ý nghĩa?
- Không tốt!
Trình Cương nhìn lại, lập tức nhìn ra bất thường, lập tức thúc ngựa liền hướng bên kia phóng tới. Giang Long cũng nhanh hơn một bước. Hắn và Tuyết Nguyên buông tốc độ chạy như một cơn gió. Qua trong giây lát liền băng qua giữa chiến trường, còn thuận tay giết hai tên Mã Phỉ, đi tới nơi Quách Phóng.
Một thương đâm ra, một tên Thủ lĩnh Mã Phỉ đang toàn tâm ứng phó Quách Phóng không xem xét kỹ, liền bị trường thương từ sau lưng trực tiếp đâm xuyên một cái thông thấu.
Mũi thương sắc bén từ trước ngực lộ ra. Thủ lĩnh Mã Phỉ cúi đầu xuống liêc mắt nhìn, vẻ mặt đau đớn từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Thiếu một người giam chân, một tên Thủ lĩnh Mã Phỉ khác đột nhiên bị Giang Long xuất hiện và giết chết, Quách Phóng nắm lấy cơ hội lập tức múa đại đao, cuối cùng đem đao pháp thi triển ra.
Lưỡi đao sắc bén tựa như tia chớp bổ về phía đầu của Đại Thủ lĩnh. Đại Thủ lĩnh né tránh không kịp, chỉ có thể cứng rắn ngăn chặn.
- Bịch!
Chỗ giao chiến, đốm lửa văng khắp nơi. Nơi gân bàn tay Đại Thủ lĩnh tóe ra máu tươi.
Khí lực Quách Phóng nếu so với Đại Thủ lĩnh lớn hơn nhiều, trước đó không buông cước ra, khí lực mới bị thua thiệt. Bây giờ thật sự vung đại đao, Đại thủ lĩnh Mã Phỉ mới biết sự lợi hại của Quách Phóng.
Song trong mắt hiện lên một chút ý sợ hãi, bất chấp sự để ý của một người Thủ lĩnh khác, thúc ngựa liền chạy trốn.
---------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...