Lũ ác phó An Nhạc Hầu phủ hiện tại cũng hoảng sợ không ngừng,sợ mình sẽ trở thành người kế tiếp bị kéo ra ngoài,Đồ Đô thân thể hùng tráng còn đang lau lưỡi búa đầy máu tươi đó,búa lớn như vậy,cho dù chỉ nhẹ nhàng quét một cái cũng sẽ trọng thương a.
Lúc trước bọn họ ỷ là người của An Nhạc Hầu,tuy rằng bị ngựa đụng,bị giẫm đạp,bị ẩu đả,ngoài miệng không ngừng cầu xin tha thứ,nhưng đáy lòng kỳ thật cũng đã nhớ kỹ mối hận này của đám người Cảnh phủ,chỉ còn chờ sau khi trở lại trong phủ,liền khóc lóc kể lể với An Nhạc Hầu,mời An Nhạc Hầu ra mặt làm chủ báo thù cho bọn chúng.
Nhưng hiện tại ba huynh đệ Vưu thị hoặc nhuốm máu,hoặc đầu một nơi thân một nẻo,thi thể yên tĩnh nằm ở nơi đó,bọn chúng cũng không dám còn định trả thù Cảnh phủ nữa rồi.
Hôm nay thủ đoạn của Cảnh phủ quá mức ác liệt,bá đạo!
Không nói câu nào,bọn hộ vệ trực tiếp cưỡi con ngựa cao to xông lên đánh cho bọn chúng một trận.
Sau đó trực tiếp khiến tá điền trong nông trang có cừu oán báo cừu,có oan báo oan.
Vưu Đại cứ thế bị gậy đánh chết.
Vưu Ngũ bị hoảng sợ mà sụp đổ,chém đầu,máu tươi chói mắt từ chỗ cổ phun ra,bắn ra thật xa.
Vưu Nhị thảm nhất,đầu tiên cứ như thế bị móc mắt,rồi mới bị một búa chém chết.
Hoàn toàn tương phản với lũ ác phó An Nhạc Hầu phủ,đám tá điền trong nông trang,tuy rằng bình thường lá gan của bọn họ tương đối nhỏ,thật thà chất phác thành thật,không chêu chọc gây sự,nhưng hiện tại đối mặt trường hợp máu tanh như thế,cũng không ai bị dọa ngã,ngược lại đều kích động hưng phấn.
Rất nhiều người xắn tay áo,hung tợn nhìn chằm chằm lũ ác phó An Nhạc Hầu phủ vẫn nằm trên mặt đất.
Giống như ác lang,dường như ngay sau đó,sẽ nhào tới.
Dọa cho đối phương nơm nớp lo sợ.
- Tiểu thiếu gia,những người này,cũng toàn bộ...
Nói được một nửa,Tưởng Quân một tay dựng thẳng lên làm cái thủ thế bổ xuống.
Giang Long cũng đang tự hỏi.
Những người này tất cả đều là lưu manh vô lại,trước kia ỷ vào làm việc ở An Nhạc Hầu phủ,làm hết chuyện ác.
Hắn cũng muốn trực tiếp đem cái lũ đó xử tử.
Nhưng...vI9s2qeRaiQy1mo6Lx4bgUPAW - toàn bộ bốn mươi tám người,nếu giết hết,cũng không phải là việc nhỏ.
Mặc dù một số người vẫn đang nhớ rõ uy danh của Cảnh phủ,nhưng đến lúc đó cũng tránh không được được phải đẩy vài hộ vệ trong phủ tới đỡ tội.
Trong phủ,hộ vệ là chỗ Giang Long nhờ cậy lớn nhất,cũng là căn bản để bảo vệ uy danh Cảnh phủ không ngã,không phải vạn bất đắc dĩ Giang Long không muốn tổn thất một ai.
Ánh mắt đảo qua lũ ác phó kia,Giang Long đột nhiên lóe lên một ý tưởng!
Vẫy vẫy tay,ra hiệu Tưởng Quân đến gần nói chuyện.
Tưởng Quân tiến lên vài bước,sau khi nghe xong,liền lập tức mang theo một đám hộ vệ tiến lên đi khảo vấn lũ ác phó An Nhạc Hầu phủ,bắt bọn chúng kể lại tỉ mỉ rồi ghi chép lại làm tư liệu.
Tính danh,nơi sinh,sau khi vào An Nhạc Hầu trong phủ,đều làm chuyện xấu nào.
Rất nhiều ác phó nghĩ đến Giang Long sẽ đem bọn họ đưa lên quan phủ,trước kia bọn họ không sợ quan phủ,bởi vì Huyện lệnh địa phương chưa dám đắc tội An Nhạc Hầu phủ?
Nhưng hiện tại,có Cảnh phủ cường thế ở một bên xem chừng,cái danh An Nhạc Hầu phủ phỏng chừng cũng không phải dùng tốt như vậy.
Cho nên lũ ác phó này ngay từ đầu đều mạnh miệng,không chịu thành thật khai báo.
Tuy nhiên hộ vệ của Cảnh phủ lại hiểu được một đạo lý,không mở miệng,không phải là bởi vì đối phương xương cốt cứng rắn,mà là mình rất nương tay,đánh không đủ hung ác,lực không đủ lớn.
Cho nên sau một lát,hiện trường biến thành một mảnh gào rú thảm thiết.
Có người trực tiếp bị đá lăn quay trên mặt đất,có người xoay người biến thành con tôm,có người thì mặt mũi bầm dập,trên người cũng gẫy xương cốt.
- Ta khai!
Một ác phó lúc trước bị ngựa đụng gãy chân,trước nhất chịu không nổi,lớn tiếng khóc ròng nói.
Có người thứ nhất,còn có người thứ hai...
Chỉ chốc lát,Tưởng Quân đã cầm khẩu cung của lũ ác phó trở về:
- Tiểu thiếu gia,ngài định dùng mấy thứ này,lật đổ An Nhạc Hầu sao?
Giang Long nhẹ nhàng lắc đầu.
An Nhạc Hầu trong cung có người,hơn nữa còn là một cung phi,tuyệt đối không thể dễ dàng lật đổ.
Vả lại,thân là quý tộc,ở niên đại này vốn là có đặc quyền,đám ác nô này làm những chuyện như vậy,nhiều lắm cũng chỉ xem như ức hiếp dân chúng,cho dù là làm mất mạng người,cũng không coi là tội lớn gì cả.
Cái gì là tội lớn?
Tội danh cái dạng gì mới có thể mặc kệ tội phạm là dạng thân phận gì,một khi bị điều tra rõ,cũng sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài?
Xé cờ tạo phản,thông đồng với nước ngoài,cãi lời thánh mệnh,coi rẻ hoặc mưu hại hoàng tộc,khi quân phạm thượng,cùng với làm rối kỉ cương khoa thi,những tội danh như vậy,mới tính là tội lớn thực sự.
Hoàng thượng mặc dù tin tội danh trên,nhưng cũng chỉ lên án mạnh mẽ An Nhạc Hầu một phen,lại phạt vài năm bổng lộc thôi.
- Vậy ý của ngài là?
Tưởng Quân sửng sốt.
- Những tội danh này quá nhẹ rồi,rất khó lật đổ An Nhạc Hầu,không đúng,phải nói chỉ cần có Nguyệt phi ở đó,những tội danh này đối với An Nhạc Hầu mà nói,căn bản không coi là cái gì,hơn nữa đem những người này giao cho quan phủ,bọn chúng nhất định sẽ sửa đổi khẩu cung.
Trên người bọn chúng còn mang theo tổn thương,nói không chừng còn có thể cắn ngược lại chúng ta một ngụm.
- Trong cung hẳn là có nương nương không qua lại với Nguyệt phi? Nếu không chúng ta âm thầm...
Tưởng Quân đề nghị.
- Không thể thực hiện được,Cảnh phủ chúng ta hiện tại đã không có tước vị và chức quan,có lẽ có người kiêng kị chúng ta,nhưng nói đến hợp tác sao.
Giang Long hiển nhiên nhìn không tốt.
- Đó cũng không nhất định...
Tưởng Quân còn muốn nói nữa,nhưng bị Giang Long xua tay ngăn cản:
- Trừ phi ta có thể làm cho thanh thế phủ chúng ta quật khởi trở lại,bằng không chỉ dựa vào thanh danh ngày xưa,rất khó vào được mắt người có quyền lực chân chính.
Cho dù bọn họ đồng ý hợp tác,cũng căn bản là coi chúng ta là quân cờ mà thôi,chúng ta không phải là đồng bọn bình đẳng đáng giá lôi kéo,nếu hôm nay bọn họ có thể lợi dụng chúng ta đả kích An Nhạc Hầu và Nguyệt phi,vậy ai biết ngày nào đó bọn họ có thể hay không lại quay lại đối phó chúng ta đây?
Tưởng Quân nghe vậy,biết Giang Long phân tích rất có đạo lý.
Tuy nhiên trong lòng vẫn có chút không phục.
Dù sao trong mắt y,Cảnh phủ vẫn là một trong các danh môn thế gia lớn nhất kinh thành.
Giang Long nhìn ra,nhẹ giọng cười nói:
- Làm sao tìm được An Nhạc Hầu báo thù,ta có an bài khác.
Nói tới đây,lại nói sang việc khác:
- Về phần những người này nha,đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua,để bọn chúng tiếp tục làm ác ở trong xã,vẽ đường cho hươu chạy!
Tưởng Quân vểnh tai,tò mò một trận.
Giang Long nói:
- Ngươi dẫn một vài hộ vệ,đem những người này phân biệt áp tải bọn chúng về gia tộc trước kia,nghĩ đến sau khi tiến nhập An Nhạc Hầu phủ,bọn chúng đắc tội không ít những tộc nhân dĩ vãng.
- Tiểu thiếu gia anh minh!
Tưởng Quân mắt sáng lên,bội phục khen.
Quốc có quốc pháp,tộc có tộc quy!
Trong gia tộc tộc trưởng và các tộc lão phải trừng phạt tộc nhân phạm tội,có khi thậm chí ngay cả quốc pháp cũng phải nhường bước.
- Tiểu nhân sẽ làm cho bọn họ nhận được báo ứng nên có.
Trong tay Tưởng Quân cầm bản ghi chép thẩm vấn làm chứng cứ phạm tội,trong lòng có ý mở miệng nói.
- Ừ.
Giết chết ba huynh đệ Vưu thị,không tính là đại sự.
Nhưng nếu là một hơi giết chết bốn mươi tám người,vậy có phiền toái.
Tính mệnh của một đám du côn vô lại,không đáng tổn thất vài hộ vệ tới đỡ tội.
Đem những người này áp về trong tộc...vI9s2qeRaiQy1mo6Lx4bgUPAW - Những người này không là người tốt lành gì,khẳng định đắc tội không ít tộc nhân,hơn nữa những người này cung khai tội trạng,đây là lợi dụng tay tộc nhân bọn chúng,lấy tính mệnh bọn chúng.
Đến lúc đó cho dù là An Nhạc Hầu cũng không có cách nào báo thù cho lũ ác phó này.
Nhiều lắm là ghi hận Cảnh phủ thôi.
Giang Long chắp tay sau lưng,nhìn Tưởng Quân dẫn những người đó toàn bộ mang đi.
Đám ác phó này đều bị tổn thương,tuy nhiên có nhẹ có nặng,có kẻ bị gẫy xương cốt không thể đi lại,thì để cho những tên bị thương nhẹ cõng.
Cảnh phủ bên này tự nhiên là sẽ không hảo tâm tìm đến xe bò xe ngựa để chở lũ ác phó này.
Đợi những người này đi xa,Giang Long mới nhìn về phía đám tá điền của nông trang,một thân hào khí quát:
- Về sau ai dám bắt nạt các ngươi,các ngươi thẳng tay đánh trở về,người của Cảnh phủ,không thể có một ai ẻo lả,đánh cho đối phương tàn phế,đều có quý phủ chống cho các ngươi!
- Cảm ơn tiểu thiếu gia làm chủ cho chúng tiểu nhân!
Rầm rầm,đám tá điền quỳ xuống,thần sắc kích động trả lời.
- Cho dù là mạnh tay gây ra chết người,quý phủ cũng sẽ từ giữa thu xếp chu toàn cho các ngươi.
Giang Long cổ vũ một phen,rồi cho đám tá điền tiếp tục đi làm việc.
Nông trang nhiều việc,tưới ruộng,ghép cây ăn quả,chiết cây,chăn nuôi dê bò heo,nuôi cá,đám phụ nhân chế tác thú bông và hàng thêu các loại...,cũng may dưới sự sắp xếp của Giang Long đều là đâu vào đấy.
Giang Long xử lý xong đám ác phó An Nhạc Hầu phủ,cũng không có lập tức đi vòng về kinh thành.
Ai biết An Nhạc Hầu phủ bên kia có thể trả thù hay không?
Lúc này còn phải Giang Long đến ứng đối mới được.
Hắn bắt đầu tuần tra nông trang.
Thấy trang trại chăn nuôi súc vật vô cùng tốt,cá giống đã chọn mua toàn bộ,thả vào ao cá,đã làm ra rất nhiều phân bón,cùng với thú bông và hàng thêu đã ém không ít hàng,đối với hiệu suất làm việc của đám tá điền tương đối hài lòng.
Trưa hôm đó,cùng Lâm Nhã dùng cơm trưa.
Ngọc Sai và Bảo Bình vẫn là đến trước bàn.
Các nàng trước kia vẫn gần người hầu hạ Giang Long,giờ thình lình vài ngày không gặp mặt,trong lòng giống như là thiếu chút gì đó.
Vô cùng không quen.
Tâm hồn đi đâu mất,luôn lo lắng này người khác hầu hạ Giang Long không tốt.
- Tiểu thiếu gia thần sắc tốt lắm đâu.
Không thấy được mặt,hai nữ lo lắng,nhưng nhìn thấy bộ dáng Giang Long sảng khoái tinh thần,
ai nữ lại không vui,Ngọc Sai sâu kín nhẹ giọng nói ra.
Hai nữ không ở bên cạnh,Giang Long có vẻ vẫn sống tốt,chẳng phải là nói có hai nàng hầu hạ hay không,đều là giống nhau?
Cho thấy các nàng căn bản không trọng yếu.
Giang Long nghe được ý tứ hàm súc trong đó,không khỏi buồn cười.
Nhưng lại không thể nói mình không rời khỏi các nàng,bằng không hai nữ đặt tim chỗ mình nhất định sẽ liều lĩnh bỏ hết việc trong tay,đi theo bên cạnh của hắn.
Cảnh phủ phải lớn mạnh,khôi phục uy danh hiển hách xưa kia,không có tiền là không được.
Có câu là có tiền đi khắp thiên hạ,không có tiền nửa bước khó đi!
Trước mắt địch nhân lớn nhất của Cảnh phủ là đương triều Thái Tử,áp lực trên người Giang Long rất nặng a!
Hắn nhất định phải mau chóng thành lập thế lực,lôi kéo mạng lưới quan hệ,tốt nhất một tay kéo Thái Tử xuống đài.
Chỉ có như vậy,mới có thể thực sự an tâm.
Tuyệt đối không thể làm trễ nải việc kinh doanh thú bông và hàng thêu.
Cũng may Giang Long dỗ dành các cô gái,đó là một người một kiểu đấy.
Hơn nữa có con sói xám và Tây Du ký hai chuyện xưa này nơi tay,vài phút đồng hồ liền giải quyết hai nữ.
Đương nhiên,cũng dỗ cho Lâm Nhã vui vẻ.
Đợi đến chạng vạng,Tưởng Quân trở về bẩm báo,bốn mươi lăm người mang đi kia,có bốn mươi người bị tộc nhân thi cực hình,toàn bộ đánh chết.
Năm tên còn lại tuy rằng còn sống,nhưng là bị chặt tay chân,biến thành tàn phế.
Bởi vì đám hộ vệ Giang Long mang theo đem bốn mươi tám tên ác phó bắt hết toàn bộ,không có cá lọt lưới,cho nên đến tối những người này đều không có một ai trở về,ngày hôm sau An Nhạc Hầu phủ mới biết được chân tướng.
Nếm qua điểm tâm,An Nhạc Hầu Hồ Đức Thâm đang định đi chơi,nghe xong,tức giận dậm chân.
Mấy năm nay đám ác phó kia,thay gã làm rất nhiều chuyện.
Vì An Nhạc Hầu phủ phát triển lớn mạnh,xuất không ít lực.
Về sau,An Nhạc Hầu vẫn tính toán muốn dùng bọn chúng đó.
Nhưng hiện tại,lại bị người của Cảnh phủ linh hoạt,sắc bén ra tay tận diệt rồi,khiến gã đau như một tay!
Thù lớn như thế có thể nào không báo?
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...