Lúc cậu Trình biết một nhà Thường Hiên muốn theo ông đi tế bái mẹ Thường Hiên, tự nhiên rất là cao hứng, vốn dĩ bất mãn với cha Thường nhờ đó mà cũng giảm đi vài phần. Cha Thường đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phần mộ của thê tử, lúc này hoàn toàn không còn bình tĩnh như ngày thường, hơi có chút vội vã mong chờ ngày mai xuất phát. Cậu Trình nhìn càng thêm cao hứng, bắt đầu thúc giục người nhà chuẩn bị hành trang trở về Giang Nam. Lão chưởng quầy thâm niên dưới quyền nhìn tình cảnh này, ở bên nhắc nhở: "Bên này vừa mới bắt đầu buôn bán, chúng ta không làm nữa sao?"
Cậu Trình nghe xong hung hăng trừng mắt nhìn lão chưởng quầy râu tóc đều đã bạc trắng một cái: "Không phải chỉ là bạc thôi sao, cái đó đều để lại cho cháu của ta đi, chờ đến khi nó trở về lại giao cho nó là được!" Lão chưởng quầy đáng thương nghẹn thở, bất quá nghĩ đây cũng là thói quen, nên gật đầu nói ‘vâng’ sắc mặt cũng chưa biến đổi chút nào.
Thường Hiên đã thu dọn tốt mọi thứ, chẳng qua mấy đứa nhỏ trong nhà khó hầu hạ. A Phúc sớm đã chuẩn bị thật nhiều đồ cưới gả Tế Vân ra ngoài, nay bên người không có người chân tay nhanh nhẹn phụ giúp. Kỳ thật Nhạc phu nhân vốn là người có khả năng giúp đỡ tốt nhất, chỉ tiếc cha chồng đã trở về, Nhạc phu nhân không hề đến gần nhà mình, vì thế mọi việc chỉ có thể tự mình làm việc.
Tiểu Đoàn Tử và Tiểu Niệm Nhi nghe được đi xa nhà rất vui vẻ, tiểu nha đầu còn không hiểu chuyện, y y nha nha nhìn mọi người vui vẻ nó cũng một mình chảy nước miếng rất vui, vì thế dẫn tới hai bé trai cũng đến gần chọc nó chơi đùa. Thường Hiên đã nhiều ngày tạm dừng tất cả hợp đồng, chuyên tâm giúp đỡ A Phúc trông coi người hầu thu dọn nhà cửa. Cha Thường nay thật vất vả mới được cậu Trình thừa nhận, vì thế gần như mỗi ngày đều phải chạy tới chỗ cậu Trình cùng uống rượu chơi cờ. Cha Thường đáng thương vốn cũng không phải người yêu rượu, nay mỗi ngày trở về nhà đều toàn mùi rượu đầy người, chính ông ngửi thấy cũng khó chịu. Về phần chơi cờ, cha Thường vừa nhắc tới là đau đầu, ông vốn tưởng rằng cậu Trình tốt xấu gì cũng xuất thân từ nhà có ăn học hẳn cũng là một tay cờ giỏi, ai biết người này trình độ không ngờ thuộc loại kém đến độ xưa nay chưa từng có, kỹ thuật chơi cờ kém, tính tình khi chơi cờ càng kém, khiến cha Thường rơi vào cảnh thắng cũng không được mà thua cũng không xong. Thắng sợ bị mắng, thua sợ bị cười nhạo. ( thật khổ cho Thường lão a ~(‾▿‾~)
Người nhàn nhất trong nhà dĩ nhiên là Trầm Ngư được cha Thường mang về. Trầm Ngư thấy mọi người đều vội vàng thu dọn hành lý đi xa, nàng cảm thấy thực mịt mờ, nàng không biết người nhà này định đi đâu, càng không biết mình sẽ đi về đâu, vì thế càng thêm mê mang nàng vội bắt lấy cha Thường không buông. Chỉ tiếc cha Thường làm sao có thể bị nàng bắt được, vì thế bọn người hầu trong sân đều thường thường có thể nhìn thấy Trầm Ngư tội nghiệp ngồi xổm trước ao nhìn mấy con cá bơi trong nước. ( cảm giác như Trầm Ngư ngồi tự kỷ vào góc trồng nấm)
A Phúc chung quy là không đành lòng, vì thế thương lượng với Thường Hiên xem có thể cùng mang Trầm Ngư đi cùng đến Giang Nam hay không? Thường Hiên dứt khoát một ngụm từ chối: "Không thể được, cậu ta mà biết khẳng định sẽ mất hứng." Thường Hiên cân nhắc trong lòng, mẹ khoan dung độ lượng không thèm để ý, nhưng loại chuyện này kiên quyết không thể làm ấm ức người mẹ sớm đã không còn tại thế.
Nếu mọi người đều đi Giang Nam, mà Trầm Ngư không đi, vậy an trí nàng ấy thế nào bây giờ?
Trên thực tế cha Thường đã tự hỏi vấn đề này, ông suy nghĩ một phen, rồi quyết định đi tìm Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân nhìn thấy cha Thường đến, đầu tiên là sửng sốt, sau lại vội vàng tươi cười đi ra, bê trà dâng nước mời ông ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, hai người qua loa nói chút chuyện cũ, Nhạc phu nhân nói: "Nghe nói ông được 1 cô nương cứu, người ta một lòng muốn gả cho ông."
Cha Thường nhìn Nhạc phu nhân một cái: "Tuổi ta đã lớn như vầy, cũng không có suy nghĩ gì khác, hi vọng sống hiện giờ đều là mong có thể đi gặp lại nàng ấy."
Nhạc phu nhân nghe thế cũng không nói nữa, thẩm biết ‘nàng ấy’ mà cha Thường nói là chỉ ai.
Kỳ thật Nhạc phu nhân và cha Thường tương giao nhiều năm coi như là quen biết, nhưng cha Thường và Nhạc phu nhân khi ở chung một chỗ, chưa bao giờ đề cập đến mẹ Thường Hiên. Vì thế Nhạc phu nhân dần dần hiểu ra, mẹ Thường Hiên, chính là khúc mắc sâu nhất trong lòng cha Thường.
Nay cha Thường chủ động nhắc tới, Nhạc phu nhân nhớ tới thời gian đã qua, cười thở dài: "Vậy là tốt rồi, nay ông tìm được cậu của Thường Hiên, rốt cục có thể đi gặp nàng ấy, ta cũng an tâm."
Cha Thường buông chén trà nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát, rốt cục thong thả mà gian nan nói: "Những năm gần đây, ta và Thường Hiên đều được nàng chiếu cố, ta... Cám ơn nàng."
Nhạc phu nhân sửng sốt, bất quá sau đó thẩm cúi đầu, nhẹ nhàng mà cười khổ một tiếng, dường như tiếng cười này làm cho những si tình vướng bận tất cả đều theo gió mà đi. Một lần nữa thẩm ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn chăm chú cha Thường, thản nhiên mở miệng nói: "Kỳ thật nếu nói cám ơn, ta cũng muốn cảm ơn ông nhiều năm như vậy đã chiếu cố một người phụ nữ đơn thân như ta, bất quá ông và ta quen biết nhiều năm như vậy, loại lời khách sáo này không cần nói nhiều."
Thẩm hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Ta muốn đi tìm Nhất Giang, nếu không có gì ngoài ý muốn, ta cũng muốn gả cho hắn."
Ánh mắt cha Thường từ bên ngoài cửa sổ chuyển lại, ông nhìn Nhạc phu nhân gật gật đầu: "Tốt lắm, Nhất Giang là người tốt, chúc mừng bà!"
Nhạc phu nhân nặng nề mà gật gật đầu: "Hắn là một người tốt."
Hai người lại trầm mặc thật lâu, rốt cục vẫn là cha Thường mở miệng nói: "Có chuyện, còn muốn nhờ nàng giúp đỡ."
Nhạc phu nhân nhân luôn luôn sảng khoái: "Chuyện gì, ông nói đi."
==
Khi Cha Thường đi ra khỏi cửu hàng của Nhạc phu nhân, ông cuối cùng cũng buông xuống được một tâm sự.
Thường Hiên đã thông báo cho Hồ Nhất Giang biết, Hồ Nhất Giang đồng ý giúp Trầm Ngư tìm kiếm vị hôn phu mất tích, chẳng qua Trầm Ngư là một cô nương, một thân một mình đi gặp Hồ Nhất Giang thì có chỗ không ổn. Nay nếu Nhạc phu nhân muốn đi, như vậy Trầm Ngư theo nàng ấy cũng rất tốt.
Bất quá Cha Thường vẫn không yên lòng, ông nghe Thường Hiên nói Hồ Nhất Giang đang cùng bang phái đường thủy khác tranh đấu, lỡ như hai người phụ nữ này đi ra ngoài xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Có phải nên tìm một người hộ tống bọn họ đi?
Đêm nay cậu Trình hẹn cha Thường cùng nhau uống rượu chơi cờ, vì thế cha Thường vừa thấy thời gian sắp tới lập tức chạy nhanh đi. Đêm nay lúc chơi cờ, cậu Trình phát hiện mình thắng rất thống khoái, ông bắt đầu thật cao hứng sau lại nhìn ra, không phải trình độ của mình cao mà là cha Thường không yên lòng.
Ông lập tức vứt cờ đi, không chơi nữa, bày tư thế gác chân bắt chéo: "Nói đi, ngươi suy nghĩ cái gì?"
Cha Thường bất đắc dĩ, chỉ đành đem suy nghĩ trong lòng nói cho cậu Trình. Ông vốn tưởng rằng cậu Trình nghe đến Trầm Ngư sẽ phát hỏa, ai biết cậu Trình nghe xong chẳng những không phát hỏa, ngược lại trầm tư một phen còn nghiêm túc đưa ra ý kiến: "Kỳ thật có thể đi tìm một tiêu sư cho hai người phụ nữ này, đưa bọn họ an toàn đến chỗ Hồ Nhất Giang là được."
Cha Thường nhất thời không hiểu được: "Tiêu sư?"
Cậu Trình búng tay một cái: "Đúng vậy, tiêu sư, cái người vốn là thị vệ trong hầu phủ trước kia không phải đã đến một tiêu cục làm tiêu sư sao? Nhờ hắn là được!"
Cha Thường vừa nghe, nhất thời cảm thấy ý kiến này rất tốt. Kỳ thật sở dĩ ông không nghĩ ra, còn là vì trước kia làm quản sự ở nhà giàu có, thói quen tự mình tìm người. Mà cậu Trình là người buôn bán thường xuyên giao tiếp với các tiêu cục, tự nhiên thực dễ dàng nghĩ đến cách như vậy.
Lập tức ý kiến được khẳng định, cha Thường như trút được gánh nặng, mà cậu Trình cũng rất đắc ý. Kỳ thật ông tự nhiên không phải một người lòng dạ bao la muốn đi giúp tình địch của muội muội đã mất, chẳng qua, tốn chút bạc giúp hai người phụ nữ kia mời một tiêu sư đi cùng, từ nay về sau kết thúc hết mọi chuyện, em rể mình cũng có thể chuyên tâm nghĩ đến đứa em đã mất, thế mới là lẽ phải.
Cha Thường về nhà nói chuyện cùng Thường Hiên, Thường Hiên cũng hiểu ý kiến này không tệ, ngày hôm sau lập tức đến tiêu cục tìm Mạc thị vệ. Chỉ tiếc lúc đến không đúng thời điểm, Mạc thị vệ đã đi áp tiêu. Tiêu cục gặp tình huống này, tự nhiên không muốn để cho hợp đồng đã tới cửa còn chạy mất, nên cực lực đề cử tiêu sư khác, nói tiêu sư kia võ nghệ cao cường kinh nghiệm phong phú như thế nào. Thường Hiên nghe hắn ta khoác lác ba hoa chích choè, cũng mời hắn ta đem vị tiêu sư kia mời đến, ai ngờ sau khi tiêu sư này đến, Thường Hiên lại gặp một gương mặt quen thuộc, đúng là Kha mục đầu trước kia, hôm nay hẳn là phải gọi Kha tiêu sư.
Kha tiêu sư vừa thấy là Thường Hiên, cũng sửng sốt, bất quá vẫn lễ phép chắp tay.
Trong lòng Thường Hiên đối với Kha tiêu sư có chút thành kiến, nên hỏi đương gia tiêu cục xem có còn tiêu sư nào khác kinh nghiệm phong phú không, ai biết những người khác căn bản đều là một ít tiểu tử lông cũng chưa mọc, chưa từng tự mình áp tiêu.
Đương gia thấy Thường Hiên chướng mắt Kha tiêu sư, đành phải nói: "Bằng không ta tự mình đi một chuyến?"
Thường Hiên biết đương gia tiêu sư không dễ dàng đi ra ngoài, đành phải nói: "Thôi, xin mời vị Kha tiêu sư này đi."
==========
Vào lúc đêm, A Phúc biết Thường Hiên tìm tới tìm lui thế nhưng lại mời Kha tiêu sư, lập tức đứng lên: "Không được, người kia tâm ngoan thủ lạt!"
Thường Hiên bất đắc dĩ, kéo tay A Phúc nói: "Không có việc gì đâu, người ta hiện giờ là tiêu sư mà." Hiện giờ là tiêu sư, trước kia là đầu mục ở nha môn, đây là hai người hai ngành nghề khác biệt.
Trong lòng A Phúc cũng hiểu, bất quá nàng vẫn lo lắng, nàng lục tìm cái yếm nhị thiếu phu nhân để lại, chỉ thấy máu trên đó đã tối lại. Nhớ lại thảm trạng của nhị thiếu phu nhân trước khi chết, nàng ôm chặt cái yếm: "Chính người này là hung thủ hại chết nhị thiếu phu nhân."
Thường Hiên nhẹ nhàng ôm lấy A Phúc, an ủi vỗ vỗ vai nàng: "Người đó không phải hung thủ, chân chính hung thủ là..."
Thường Hiên có chút nói không được, chân chính hung thủ, nhất định còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nhưng không phải là người bọn họ có thể chạm đến.
Đêm nay A Phúc thật lâu cũng không ngủ được, nàng lăn qua lộn lại rất nhiều, rốt cục dựa vào bên tai Thường Hiên nhỏ giọng hỏi: "Khi nào thì chúng ta có thể hoàn thành nguyện vọng của nhị thiếu phu nhân?"
Thường Hiên vẫn nhắm mắt lại, nhưng kỳ thật hắn không ngủ, nghe nói như thế, hắn động cũng chưa động một chút.
A Phúc có chút thất vọng, khe khẽ thở dài, đang định dựa vào hõm vai của hắn ngủ, lại bỗng nhiên nghe được Thường Hiên ở trên đầu nàng nói: "Chờ chúng ta từ Giang Nam trở về, bắt đầu nghĩ cách đi, để biểu đệ giúp đỡ hỏi thăm."
==============
Ngày Nhạc phu nhân mang theo Trầm Ngư xuất phát, mọi người đến tiễn. Nhạc phu nhân hướng về tiểu nhị trong cửa hàng cười xua tay, dặn dò bọn họ trông coi cửa hàng, các tiểu nhị hết sức cam đoan nói yên tâm đi.
Mà Trầm Ngư nước mắt ràn rụa, nàng biết mình phải rời khỏi Thường tiên sinh đi tìm vị hôn phu của mình, quả thực nàng cũng rất thích Nhạc phu nhân, nhưng nàng vẫn có chút luyến tiếc Thường tiên sinh.
Thường Hiên ở phía sau nhìn Trầm Ngư đang dùng ánh mắt như chim non rời tổ nhìn cha già của mình, trong lòng bỗng nhiên muốn cười, bất quá vẫn nhẫn lại, nghiêm túc làm thành vẻ mặt bi tráng. A Phúc ở bên tự nhiên thấy rõ, khuỷu tay đang ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng huých hắn một cái, nhỏ giọng dặn dò: "Chàng đi cùng Kha tiêu sư nói mấy câu, trăm ngàn lần đừng để xảy ra chuyện gì." A Phúc vẫn có chút không yên tâm đối với Kha tiêu sư.
Kha tiêu sư đứng ở xa xa phía sau Nhạc phu nhân, lúc này đang nhìn về hướng bên này. Thị lực của hắn vô cùng tốt, tự nhiên là nhìn thấy hành động của A Phúc rất rõ ràng, hắn cũng tinh tường cảm giác được A Phúc đối với mình có địch ý.
Bất quá hắn cũng không có biểu tình gì, từ đầu đến cuối hắn cứ đứng thẳng giống như một cây thương. Hắn từng là ôn thần canh giữ ở ngoài Ngô Đồng Am, tiễn bước bao nhiêu tính mạng, khiến cho người người căm hận không thôi. Nay, hắn lại bảo vệ hai thiếu nữ phía sau, phải vượt qua nhiều hiểm ác trên đường thủy hộ tống bọn họ tới nơi.
Thường Hiên bị A Phúc thúc giục, quả nhiên đi tới, nói chuyện với Kha tiêu sư, đơn giản chỉ là một ít chuyện linh tinh trên đường đi. Kha tiêu sư gật đầu, nhưng không nói cái gì, hắn cũng biết Thường Hiên nếu còn lựa chọn khác cũng sẽ không chọn mình làm tiêu sư, bất quá nếu đối phương đã lựa chọn, nếu đối phương đã thanh toán bạc, hắn phải có trách nhiệm thật tốt mà đi làm, cho nên hắn cũng không cần người khác nói nhiều lắm.
Hắn sẽ không vì lời nói của Thường Hiên mà thay đổi việc mình nên làm.
Thường Hiên một lần nữa về bên cạnh A Phúc và cha Thường, vừa vặn A Phúc đem con gái trong lòng đưa cho bà vú phía sau bế. Trong lúc truyền tay, không biết tại sao con gái lại nở nụ cười, vì thế A Phúc cũng bị chọc cười, gọi Thường Hiên cùng nhau nhìn, thế là vợ chồng hai người cùng nhau cười với đứa nhỏ.
Kha tiêu sư từ xa nhìn tình cảnh trước mắt, mắt giật giật, sau đó rốt cục quay đầu đi, nhìn sóng nước sông xanh, xem nước chảy xuôi dòng.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, tay mình từng dính đầy máu tanh, khung cảnh như vậy vĩnh viễn sẽ không thuộc về loại người như mình.
Mà Trầm Ngư lúc này vẫn lau nước mắt, nàng trông mong nhìn cha Thường, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ rất đáng thương. Cuối cùng Cậu Trình không chịu được: "Một cô nương làm ra dáng vẻ như vậy, đây chính là phụ nữ xuất thân bần hàn!" Cậu Trình rất khinh thường!
Trầm Ngư từ chối khăn tay Nhạc phu nhân đưa cho nàng không để ý, theo thói quen lấy vạt áo lau nước mắt, ủy khuất trả lời: "Ta vốn xuất thân trên sông theo nghề đánh bắt cá đó thôi!"
Cậu Trình vừa nghe, nhất thời không nói được.
Đánh bắt cá trên sông, bọn họ sống không ổn định, ngay cả nhà cũng không có, cả đời trên sông, trên người vĩnh viễn có mùi cá khó xóa đi. Xuất thân như vậy, thậm chí ngay cả hộ nghèo bình thường cũng không bằng.
Cậu Trình đen mặt ngậm miệng không còn lời nào để nói, cô nương nhà người ta cũng đã thừa nhận xuất thân ti tiện, ông còn có thể nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...