Nay cảnh hầu phủ tuy rằng một lần nữa được đoàn tụ, trong nhà tiền bạc đất đai cũng đã trở lại, nhưng rốt cuộc vẫn không thể so với trước. Đại lão gia trải qua đả kích này, nản lòng thoái chí, sau khi một lần nữa xử lý tang sự của lão phu nhân, cũng nghĩ mình tuổi đã lớn, ở quê nhà còn có vài mẫu đất đai của ông bà để lại, không bằng trở về dưỡng lão cũng tốt. Chủ ý của ông là một nhà già trẻ tất cả đều rời kinh thành, nhưng đại thiếu gia lại không đồng ý. Đại thiếu gia sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng hắn nhếch môi biểu hiện quật cường của mình. Hắn muốn ở lại kinh thành, đọc sách thi khoa cử lập công danh, tất cả đều làm lại từ đầu.
Đại phu nhân đối với đứa con trai có chí khí như vậy vốn là cao hứng, nhưng nghĩ gần vua như gần cọp, bà vẫn khuyên con trai đi theo mình về quê. Đại thiếu gia tâm ý đã quyết, ai khuyên cũng không chuyển, cuối cùng không có cách, đại phu nhân đành phải mặc cho hắn ở lại kinh thành.
Nhị thiếu gia từ sau ngày đó ngất đi, khi tỉnh lại thì giống như mất hồn phách, như một cái xác không hồn biết đi suốt mấy ngày, cuối cùng tỉnh táo lại, tìm đại phu nhân quỳ xuống, gọi một tiếng gọi. Đại phu nhân đang cao hứng lau nước mắt, ai biết nhị thiếu gia lại nói câu đầu tiên là: "Con muốn xuất gia làm sư."
Đại phu nhân nhất thời ngây người.
Sau đó vài người vây quanh nhị thiếu gia khuyên nửa ngày, nhưng nhị thiếu gia đều bất vi sở động, cuối cùng đại phu nhân chỉ biết thở dài một tiếng, bà biết con trai mình đều là người quật cường, khuyên nhủ không thể lay chuyển, vì thế chỉ có thể nói: "Thôi, chỉ cần người còn sống tốt là được, cái khác ta cũng không bắt buộc."
Nhị thiếu gia trong một đêm lén lút rời đi, cái gì cũng không mang theo, đại phu nhân không cam lòng, nhờ Thường Hiên đi tìm, nhưng tìm mấy ngày cũng không thấy bóng người, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cảm thán đứa con thứ hai mạng khổ.
Ai ngờ mới khóc được vài ngày, đại thiếu phu nhân lại bỏ đi. Đại thiếu phu nhân cũng là danh môn khuê tú, trước kia im lặng hiếu thuận, sau lại quản gia lập nghiệp cũng rất có thủ đoạn. Lúc bị nhốt vào Am, so với tam thiếu phu nhân không hiểu chuyện, nàng ta đối xử với đại phu nhân vẫn tôn kính như cũ. Nhưng nay nàng ta bỗng nhiên về nhà mẹ đẻ, sau khi trở về không bao giờ quay lại nữa, chỉ đưa tới một phong thư xin hòa ly.
Đại phu nhân nhìn thấy cái này, tức giận đến tay phát run, nghĩ nay gia môn xuống dốc, thế nhưng đến mức giữ không được một người vợ!
Đại thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ngay cả nhìn bức thư kia cũng không thèm, trực tiếp huy bút viết một phong hưu thư lệnh cho người hầu đưa qua. Cuối cùng vẫn là đại lão gia ngăn cản, nay nhà mình quả thật đã làm phiền hà người khác, hòa ly thì hòa ly, không đáng phải hành động theo cảm tình viết hưu thư làm gì.
Đại thiếu gia vì chuyện như vậy, càng thêm khắc khổ, thề muốn trọng chấn gia môn. Trước khi đại phu nhân đi theo đại lão gia về quê, còn muốn cho hắn cưới lại nhất phòng, ai ngờ đại thiếu gia trực tiếp cự tuyệt, dù sao trong phòng còn có A Bình làm thiếp, trước mắt hắn cũng không cần nhiều.
Như thế tới nay, A Bình lại trở thành người duy nhất trong phòng đại thiếu gia, mỗi ngày hồng tụ thiêm hương* bê trà rót nước, nay so với trước kia cũng rất thư thái.
(*) học sinh thời xưa trong thời gian dùi mài kinh sử được hồng nhan ở bên cạnh chăm sóc, chính là ý chỉ hồng nhan thêm hương.
Mà nhị lão gia từ trong đại lao đi ra, cũng tức giận không nhẹ, ông phát hiện thiếp thất Ngâm Thu của mình lại cùng Thành Khánh sống chung, lập tức sai người đem Thành Khánh giáo huấn một phen, chỉ tiếc trong nhà người thưa thớt, ông hô một câu cũng không có mấy người đồng ý. Cuối cùng ông tức giận đến mức râu vểnh lên trời, đánh Ngâm Thu vài cái tát. Ngâm Thu không dễ chọc, lập tức vừa khóc lại náo, còn nhổ nước bọt vào mặt nhị lão gia, cuối cùng còn hung hăng đem người già cả này đẩy ngã trên mặt đất.
Nhị lão gia trước kia đạp hư không biết bao nhiêu con gái trong sạch và phụ nữ có chồng, thân mình vốn dĩ cũng sắp hủy hoại hết rồi. Nay lại ở trong đại lao nhiều ngày, cũng chỉ là miễn cưỡng không ngã thôi, lúc này bị Ngâm Thu đẩy té trên mặt đất, rốt cuộc cũng không đứng dậy nổi nữa. Cũng là xứng đáng với ông ta vốn cũng chẳng hay ho gì, bởi vì người hầu trong phủ thiếu rất nhiều, người hầu hạ cũng không tận tâm, nước trà không có uống, thuốc cũng hôm có hôm không. Mà nhị phu nhân mấy năm nay cũng nín giận nhiều rồi, nay chỉ đứng xem náo nhiệt, căn bản không đi quản ông ta. Nhị phu nhân không có con cái, nay cũng không cầu gì, vạn nhất nhị lão gia chết bà cũng không đau lòng, dù sao đến lúc đó từ phòng lớn nhận một người làm con thừa tự là được.
Bên đại lão gia bởi vì đau lòng nhị thiếu gia, lại bị chuyện đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân làm khó, thế cho nên không có người lo cho nhị lão gia. Bất quá vài ngày sau, nhị lão gia sắp không trụ được.
Lúc đại lão gia và đại phu nhân tới, nhị lão gia đã bệnh nguy kịch. Đại phu nhân nói nhị phu nhân vài câu, nhị phu nhân còn mất hứng, nói tiểu tiện nhân kia ta đã sớm nói không phải thứ tốt, ông ta vẫn muốn sủng ái, nay bị người ta đẩy ngã bị thương gân cốt biến thành như vậy, có quan hệ gì đến ta đâu.
Đại lão gia không có cách gì, chỉ có thể cầu danh y đến chẩn trị, ai ngờ đại phu nhất bắt mạch, rồi lắc đầu, nói thân mình sớm đã hao tổn nguyên khí quá nhiều, không còn cách xoay chuyển nữa rồi.
Đại lão gia rất tức giận, đem Ngâm Thu kéo đến, đánh một phen, sau đó trực tiếp báo quan. Ngâm Thu bị quan phủ xử trí, nhưng nhị lão gia quả thật hoàn toàn không cứu được, không qua vài ngày hồn liền quy thiên. Đại lão gia vừa vặn chuẩn bị về nhà, cũng có thể tiện đường đưa quan tài của ông ta về quê.
A Phúc bởi vì có thai, không đi lại nhiều, việc này nàng cũng không biết. Lúc nàng biết chuyện này, là do Hoa Nghênh Xuân tìm tới nàng, vào nhà đã trực tiếp quỳ xuống, xin nàng giúp Thành Khánh. A Phúc thế mới biết nhị lão gia đã mất, Ngâm Thu bị nhốt vào quan phủ, Thành Khánh bởi vì có liên quan, cũng bị liên lụy.
A Phúc nhìn Hoa Nghênh Xuân nước mắt chảy dài quỳ trước mặt, nghĩ đến đủ loại hành vi của Thành Khánh, nhịn không được thở dài một tiếng: "Hắn đã đối đãi với muội như vậy, muội lại vẫn cầu tình cho hắn." Đây đã là lần thứ hai Hoa Nghênh Xuân cầu tình cho Thành Khánh.
Hoa Nghênh Xuân khóc lóc cầu xin: "Chàng cái gì cũng không phải, nhưng lại là phu quân của muội, là cha của con muội. Nếu chàng chết, con của muội sẽ đứa trẻ không có cha, muội từ nay về sau trở thành quả phụ."
A Phúc cúi hạ mắt, việc này không phải nhỏ, không phải chuyện nàng có khả năng giúp đỡ.
Thật ra Nghênh Xuân một lòng muốn cứu trượng phu nhưng trong mắt người ngoài chỉ thấy Nghênh Xuân dắt con đến xem. Làm như vậy thì có chồng, có cha hay không cũng đâu có gì khác biệt. Việc này rốt cuộc kết thúc thế nào, A Phúc không thể định đoạt, tất cả chỉ có thể xem tạo hóa của bọn họ.
Ngoại trừ chuyện này, A Phúc nghe được một sự kiện khác đó là chuyện của tam thiếu gia. Thì ra tam thiếu phu nhân tuy nói không giống đại thiếu phu nhân rời đi, nhưng mỗi ngày đều tranh cãi ầm ĩ không ngớt, tam thiếu gia phiền lòng, nên đêm đêm không về nhà mỗi ngày tìm rượu, vợ chồng hai người càng thêm bất hòa, từ nay về sau gần như người qua đường.
A Phúc khẽ thở dài, nhìn thấy mình ở một viện to như vậy, ngoài cửa sổ trong hoa viên có nhũ mẫu và bọn nha hoàn mang theo hai đứa con trai chơi đùa. Vốn dĩ là một thời khắc hạnh phúc, nhưng nàng lại nghĩ, mình sở dĩ có ngày như vậy, đều là do hầu phủ năm đó ban cho.
Phúc Vận Lai cùng cửa hàng của Thường Hiên, vốn dĩ là của hầu phủ, nay có phải nên trả lại cho người ta hay không?
==========
Đến buổi chiều, A Phúc và Thường Hiên nhắc tới chuyện này, Thường Hiên cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ nhìn A Phúc có chút áy náy: "Nếu trả lại cho hầu phủ, chúng ta có lẽ cái gì cũng không có, đến lúc đó sợ lại làm cho nàng chịu ủy khuất."
A Phúc không thèm để ý: "Chúng ta một nhà cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cũng không phải người ham phú quý, nay chỉ cần bình an thì tốt rồi. Hơn nữa, chúng ta thiếu ân tình với hầu phủ, không thể để con của chúng ta tiếp tục nợ phần ân tình này. Giờ chúng ta còn có thể trả, các con sau này cũng được thanh tĩnh."
Thường Hiên khen ngợi gật đầu: "Nàng nói đúng, kỳ thật đã nhiều ngày nay cậu cũng đề cập qua chuyện này, nói muốn ta trả lại cho người ta, sau này ta đi theo ông ấy hỗ trợ làm việc."
Nhớ tới Cậu Trình, A Phúc nhịn không được nở nụ cười: "Ông cậu này tuy rằng nói chuyện có vẻ thẳng thắn, nhưng người không tệ, chúng ta nếu thực sự không còn chút vốn liếng nào, e là phải tạm thời dựa vào ông ấy rồi."
Thường Hiên kéo A Phúc cùng nhau ngồi xuống, cười nói: "Đó là đương nhiên. Cậu và mẹ ta huynh muội tình thâm, ông ấy vẫn tiếc nuối không thể nhìn mẹ ta lần cuối. Nay tìm được ta, luôn muốn bồi thường cho ta, chuyện gì cũng muốn tốt cho ta."
A Phúc nghĩ nghĩ, khó hiểu nói: "Nhưng mấy năm nay cậu cũng chưa từng tìm đến chàng!"
Thường Hiên nhớ tới cái này, bất đắc dĩ thở dài: "Đoạn chừng năm đó cậu cũng là quá mức đau lòng."
A Phúc dựa ở trên vai hắn, chính mình tưởng tượng thấy chuyện năm đó: "Ta đoán lúc ấy cậu hẳn là đã trải qua rất nhiều trắc trở mới tìm tới nơi này, kết quả đến đây lại phát hiện mẹ đã mất, cậu hẳn là đau lòng vô cùng, thế nên mới đem tất cả tội đổ lên người cha."
Thường Hiên gật đầu: "Đúng vậy."
Vợ chồng hai người nói đến đây, không hẹn mà cùng nhớ tới Thường quản sự đến nay mất tích vẫn chưa có tin tức, không khỏi thở dài không thôi.
Bọn họ còn nói trong chốc lát, Thường Hiên lại nhắc tới Mạc thị vệ.
"Nàng còn nhớ Kha đầu mục kia không?" Thường Hiên đối với đầu lĩnh canh giữ ở Ngô Đồng Am vẫn nhớ rất rõ.
A Phúc gật đầu, trong ánh mắt nhiễm một vẻ bất mãn: "Tất nhiên là nhớ rõ, sao chàng lại bỗng nhiên nhắc tới hắn chứ?" Người này tâm ngoan thủ lạt hại nhị thiếu phu nhân, cuối cùng bị tạm thời cách chức, thật là trừng phạt đúng tội.
Thường Hiên nhắc tới Kha đầu mục cũng cảm thấy buồn cười: "Mạc thị vệ nay đã rời phủ, huynh ấy tìm được một tiêu cục làm tiêu sư."
A Phúc cảm thấy chủ ý cũng không tệ: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, đến cùng so với cả đời ở lại trong phủ làm hộ vệ cho người khác cũng tốt hơn."
Thường Hiên lại tiếp tục nói: "Mạc thị vệ ở tiêu cục gặp Kha đầu mục."
A Phúc vừa nghe, mở to hai mắt.
Thường Hiên giải thích nói: "Kha đầu mục nay cũng đi theo tiêu cục mưu sinh."
A Phúc sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hừ một tiếng: "Xứng đáng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...