Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Nếu trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể tiếp tục ở lại trong phủ, A Phúc tự nhiên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, mỗi ngày đều thành thật đem việc do nhị thiếu phu nhân sai khiến làm thoả đáng cẩn thận, khiến cho nha hoàn trong phòng đều khen A Phúc khéo tay. Đối với những lời khen đó, A Phúc cũng chỉ thuận tiện cười một chút.

Hôm nay, A Bình cẩn thận cầm một bức tranh mẫu đơn đến, nói đây là do đại thiếu gia vẽ, muốn A Phúc chiếu theo bức tranh mẫu đơn này thêu một bức tranh. A Phúc vội vàng tỉ mỉ xem xét, chỉ thấy đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át, nổi bật bên cạnh lá cây trông rất đẹp mắt, vội khen: "Tranh này họa thật là đẹp mắt."

Thêu luôn cần bản vẽ, A Phúc trong lòng hiểu được, nếu muốn thêu một bức tranh cũng cần có tranh mẫu đẹp, đương nhiên muốn thuê đẹp cũng cần thợ thêu thượng đẳng mới có thể có bức tranh thêu tốt.

A Bình trong mắt có ý cười, thưởng thức bức tranh thêu gật đầu nói: "Đại thiếu gia hoạ tất nhiên là không cần nói rồi, lão gia cũng thường xuyên khen ngài ấy. Nay chúng ta đặt riêng nhờ đại thiếu gia vẽ bức tranh mẫu đơn phú quý này, A Phúc muội cần phải cố gắng thêu tốt đó."

A Phúc vội vàng gật đầu: "Muội biết, muội sẽ xuất toàn lực."

Sau khi A Bình đi rồi, A Phúc tỉ mỉ ngắm bức họa, lại lấy các chỉ màu thêu, nghĩ xem nên dùng màu như thế nào để phối hợp mới có thể làm cho mẫu đơn thêm xinh đẹp. Nàng đang cân nhắc, bỗng cảm thấy bụng ẩn ẩn trướng lên, còn có một chút đau, nàng sờ sờ bụng, trong lòng hiểu được sợ là đã tới nguyệt sự.

May mắn mấy ngày nay nàng sớm đoán được, cũng đã chuẩn bị, lập tức từ trong túi đeo tùy thân lấy ra thứ cần dùng khi có nguyệt sự, thừa lúc không người chú ý vào nhà xí. Vào nhà xí, trên tiết khố quả nhiên có dính một chút máu, vì thế nàng vội vàng thay.

Lúc trở về bởi vì đi vội vàng, nàng đâm đầu lên một người, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy người kia mặc trên người áo bào màu lam nhạt, bề ngoai coi như đẹp mặt, lúc này bởi vì bị va chạm nên đang kinh ngạc nhìn mình. A Phúc nhìn quần áo của đối phương tự nhiên biết đối phương thân phận không tầm thường, tất nhiên không phải giống mình là người hầu bình thường, vì thế vội vàng hướng về người đó hành lễ, luôn miệng xin lỗi. Người kia coi như cũng rộng lượng, ôn hòa hỏi nàng ở phòng nào, A Phúc chỉ có thể cúi đầu đáp lại, nói người ở phòng nhị thiếu phu nhân. Người nọ gật gật đầu, cũng để lại A Phúc rồi rời đi.

A Phúc tự nhiên không đem chuyện này để trong lòng, nàng một lòng một dạ đều đặt ở chỗ thân dưới mơ hồ đau đớn. Trước kia nàng đến tháng, Lâm ma ma nếu rảnh rỗi sẽ hầm chút canh nóng cho nàng, như vậy sẽ tốt rất nhiều. Nay nàng đã lập gia đình cũng rời phòng thêu rồi, sợ là chẳng những không có canh nóng mà uống, buổi tối trở về còn phải nấu cơm rửa chén, không tránh được chạm vào nước lạnh.

Lần này qua giờ trưa rất gian nan, thật vất vả đến giờ cơm chiều, A Phúc vội vã chạy về nhà. Lúc vào nhà Thường Hiên còn chưa trở về, nàng vội vàng rửa sạch đai nguyệt sự của mình, sau đó vội vàng vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm. Lúc nấu cơm lại cảm thấy bụng dưới đau đớn, ẩn có cảm giác muốn đi ngoài, nàng vội vàng cho thêm củi vào bếp rồi chạy vào nhà xí, đơn giản là nếu chậm trễ trong chốc lát, thì sẽ trút ra mất.

Đợi đến một lần nữa đi vào phòng bếp, thế nhưng ngửi được cháo đã có vị cháy, vừa nhìn thấy, nàng hoảng sợ, thì ra nàng trước khi rời bếp lại thêm củi, nay thanh củi này thiếu chút nữa là đốt cháy bếp. Nàng cuống quít cầm gáo nước hắt vào, bên trong có tiếng xèo xèo không ngừng.


A Phúc cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lửa đã tắt, cuối cùng không gây ra chuyện gì, nhưng nhìn trong nồi, cháo cũng đã khét rồi.

Giờ cơm chiều, Thường Hiên đẩy cửa, vào nhà đã thấy A Phúc đem đồ ăn dọn lên bàn, nhưng chờ hắn ngồi xuống cầm lấy bát đũa, lại thấy trong hương cháo mang theo mùi khét khó ngửi, lập tức hắn cũng mất hứng: "Có chuyện gì vậy, sao lại có mùi khét, như vậy làm sao ăn được." Thường quản sự thường xuyên không ở nhà, bếp nhà hắn rất ít khi nấu, hắn đều là đi theo tam thiếu gia ăn, đồ ăn luôn ngon, chưa bao giờ từng có loại tình huống này, chuyện này khiến Thường Hiên thật sự kinh ngạc.

A Phúc hổ thẹn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Việc này nên trách ta, nhất thời không chú ý để bị cháy."

Thường Hiên bê bát ăn một ngụm, lập tức mặt mày nhăn càng sâu: "Thật khó uống, nàng hôm nay làm sao vậy, nấu cơm chiều lại thành như vậy."

A Phúc tự biết thẹn, nhìn sắc mặt hắn khó coi, cẩn thận hỏi: "Đêm nay chịu khó một chút đi, ngày mai nhất định sẽ không như vậy nữa."

Thường Hiên ngẩng đầu nhìn A Phúc, thấy trên mặt nàng có ý áy náy, cảm thấy chính mình vừa rồi nói chuyện hơi nặng, vì thế có ý an ủi nàng nói: "Thôi, cũng may cha hôm nay không ở nhà, bằng không nàng làm vợ có lỗi rồi! Ta chịu đựng vậy, sau này chú ý hơn là được."

A Phúc hiển nhiên liên tục nói nhất định, nghĩ rằng thật may cha chồng không có ở nhà, bằng không để cha chồng uống cháo mang theo vị khét, thật sự là có lỗi.

======

Mặc dù có vị khét, nhưng Thường Hiên đói bụng, hắn lại đem cháo kia khò khè khò khè uống hai chén. Đợi khi hắn ăn no một chút, ngẩng đầu nhìn A Phúc, đã thấy A Phúc đang cầm một chén cơm cũng chưa ăn chút nào, hắn kinh ngạc hỏi: "Sao nàng không ăn?"

A Phúc vội vàng giải thích nói: "Ăn không vô, hôm nay khẩu vị không tốt."

Thường Hiên nhìn A Phúc, nhịn không được lắc đầu thở dài: "Xem đi, nàng đem cháo nấu thành cái dạng này, ngay cả chính mình còn ăn không vô nữa! Cũng may ta đói bụng, có thể uống hai chén." Nói xong rất là tranh công nhìn A Phúc, kia ý là ta cho nàng mặt mũi đó.


A Phúc cười khổ, chỉ phải gật đầu nói: "Hôm nay thật sự là ủy khuất chàng."

Thường Hiên buông bát đũa, cái gọi là no ấm sinh dâm dục, thân mình hắn lại lân la tiến đến bên A Phúc, một bàn tay hướng đến trước ngực A Phúc sờ soạng, vừa sờ vừa nói: "Vậy nàng nên ngẫm xem làm thế nào để bồi thường cho ta?"

A Phúc mỗi khi đến tháng, chẳng những bụng trướng, hơn nữa ngay cả bộ ngực cũng sẽ trướng đau vô cùng, khi Thường Hiên vừa sờ ngực nàng lập tức đau xót, theo bản năng lại muốn né tránh.

Nhưng Thường Hiên làm sao để nàng né tránh được, một bàn tay ôm thắt lưng của nàng, tay kia thì hung hăng cầm mềm mại của nàng, trong miệng còn nói: "Nàng hôm nay không hầu hạ ta ăn cơm ngon, ở trên giường cũng không được lười biếng nha."

A Phúc nhất thời cảm thấy khổ sở, nghĩ đến chính mình hôm nay có nguyệt sự, hầu hạ đồ ăn còn có thể miễn cưỡng, nhưng hầu hạ trên giường tất nhiên là hoàn toàn không được. Bên này đang nghĩ nên nói như thế nào với Thường Hiên, lại nghe đến bên ngoài có tiếng vang, dĩ nhiên là Thường quản sự đã trở lại.

Thường Hiên và A Phúc đều không ngờ tới Thường quản sự thế nhưng trở về, vội vàng ngồi thẳng tiếp đón Thường quản sự ăn cháo. Thường quản sự là người lão thành, ngửi được vị khét cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cháo.

Cơm nước xong A Phúc vội vàng thu dọn bàn ăn đến phòng bếp rửa chén, lúc ra cửa chợt nghe Thường quản sự như là nói với Thường Hiên suy nghĩ của mình, xem ra cha chồng Thường quản sự là cố ý trở về.

Nay đã là cuối mùa thu, nước trong giếng thập phần lạnh lẽo, A Phúc quen làm việc châm tuyến khi tay ngâm vào nước cảm thấy từng trận lạnh run, nhịn không được hắt xì một cái. Lúc này bụng dưới cũng lạnh lẽo một mảnh khó chịu đến cực điểm, A Phúc không còn cách nào chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, qua loa cầm chén rửa sạch.

Một lần nữa trở lại trong phòng, Thường quản sự đã rời đi, thấy Thường Hiên vẻ mặt tươi cười đứng ở đó. Thường Hiên thấy A Phúc tiến vào, hưng phấn mà đi qua giữ chặt tay nàng nói: "A Phúc, cha ta nói qua một thời gian nữa trong phủ muốn phái một nhóm người đi Giang Nam thu mua chút hàng hóa, đến lúc đó có thể sẽ cho ta đi theo!"

A Phúc vừa nghe, tất nhiên vì hắn mà cao hứng.


Thường Hiên lôi kéo tay A Phúc, vẻ mặt chờ mong nói: "Ta từ nhỏ lớn lên trong phủ, còn chưa đi ra ngoài kinh thành đâu, nay có thể đi theo đến Giang Nam một lần, có thể học được thêm nhiều kiến thức!"

A Phúc thấy hắn đã nhiều ngày có chút không vui, nay vì tin tức như thế mà hưng phấn, trong lòng càng thêm vui vẻ cho hắn, cũng cười nói theo: "Đây là chuyện tốt, luôn ở trong phủ cũng không có ý gì, ra ngoài thêm kiến thức một chút cũng tốt."

Thường Hiên gật đầu mạnh, lôi kéo A Phúc bắt đầu nói chuyện bên ngoài, nói Giang Nam có bao nhiêu cửa hàng mới nổi, nơi đó có cái gì ăn ngon, nhất nhất đều nói cho A Phúc nghe.

A Phúc trước kia không ngờ tới chuyện bên ngoài, cũng không nghĩ chuyện quá khứ, nay nghe Thường Hiên nói, lại tạm thời đem nỗi khổ ở bụng dưới quên đi, ánh mắt trong nháy mắt ngạc nhiên nhìn Thường Hiên: "Chàng làm sao mà biết nhiều như vậy?"

Thường Hiên thấy dáng vẻ tò mò của A Phúc, tự nhiên là có chút đắc ý, lắc lắc đầu nói: "Ta không giống tiểu nha hoàn may vá như nàng, ta đương nhiên so với nàng có kiến thức hơn rồi."

A Phúc mếu máo, cúi đầu không nói lời nào, thầm nghĩ ta là thân con gái, đừng nói chuyện khác, ngay chính mỗi tháng một lần nguyệt sự cũng đủ giày vò rồi.

Thường Hiên thấy A Phúc như vậy, chỉ nghĩ nàng bị mình nói khổ sở, vội an ủi nói: "Kỳ thật nàng cũng đừng khổ sở, sau này vạn nhất ta ở bên ngoài làm tốt, sẽ mang theo nàng ra ngoài cũng thêm một chút kiến thức."

A Phúc thấy hắn nói dễ nghe, cũng nhịn không được nở nụ cười: "Ta không có kiến thức không sao cả, mấu chốt là chàng ra ngoài biết thêm kiến thức, cũng phải có chút bản lĩnh."

Thường Hiên lại lôi kéo A Phúc hướng tới giường đi qua, trong miệng còn đắc ý nói: "Ta nay không phải cũng rất có bản lĩnh sao!"

Phải biết rằng Thường Hiên rốt cuộc vẫn còn trẻ, hắn mấy ngày trước bởi vì chuyện của nhị lão gia trong lòng không thoải mái, khó tránh khỏi có chút nghẹn khuất, nay nghe có thể đi Giang Nam làm chuyện thu mua, nhất thời đem mất hứng kia bỏ đi, khôi phục tính tình ngày xưa lôi kéo A Phúc đến giường.

A Phúc biết ý của hắn, nhìn hắn hưng trí bừng bừng, biết hẳn nhiên là sẽ làm cho hắn thất vọng rồi, lập tức chỉ có thể cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: "Hôm nay sợ là không được."

Thường Hiên kinh ngạc quay đầu lại, tiểu nương tử của hắn từ khi vào cửa chưa từng làm trái ý, nay lại nghe nàng nói không được? Đôi mắt nóng của Thường Hiên khó hiểu nhìn A Phúc.

A Phúc chỉ có thể cúi đầu nói: "Ta, ta nghĩ mấy ngày tới sợ là..." Nói như vậy, hắn hẳn là hiểu được đi.


Thường Hiên lại ngốc không rõ, đôi mắt sáng ngời vẫn như cũ khó hiểu nhìn A Phúc, mờ mịt hỏi: "Mấy ngày tới cũng không được? Tại sao?"

Tại sao? A Phúc kêu khổ trong lòng, tuy nói vợ chồng là cửa đồ dính nhau lại đồng giường cộng chẩm, nhưng một người con gái nhắc đến loại chuyện tư mật này đều rất xấu hổ huống hồ còn nói cho đàn ông nghe, giờ nàng phải nói như thế nào đây? Huống chi Thường Hiên xem ra là căn bản không hiểu, chẳng lẽ bắt nàng tỉ mỉ nói với người đàn ông này mấy chuyện khuê phòng của con gái?

Ngay khi A Phúc đang do dự, Thường Hiên cũng đã suy đoán, hắn mất hứng không nể mặt, vô tội lầu bầu nói: "Nàng không phải nói muốn hầu hạ ta tốt sao? Sao mới có mấy ngày, thế nhưng đã thay đổi chủ ý, lại bắt đầu không nghe lời?"

Thường Hiên đáng thương càng nghĩ càng mất hứng, cuối cùng đặt mông ngồi xuống giường, đè thấp âm giọng học dáng vẻ chủ nhân lời nói 10 phần mệnh lệnh: "Mau lại đây, nàng hầu hạ ta thật tốt!"

A Phúc đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng giải thích nói: "Hôm nay thật sự là không được, ta trong người không tiện."

Thường Hiên lại nâng mày không tin: "Thế nào là không tiện?"

A Phúc khó xử mếu máo, nghĩ xem làm thế nào nói cho Thường Hiên trẻ tuổi sung sức hiểu chuyện này.

Thường Hiên đã có chút không kiên nhẫn, đứng dậy lôi kéo A Phúc, vì thế hai người cùng nhau té ngã trên giường.

A Phúc thấp giọng kinh kêu một tiếng, nhưng cũng vội vàng che miệng lại không dám kêu to, phải biết rằng cha chồng ở ngay cách vách, cũng không thể để cha chồng nghe được, nếu không ngày mai sao có thể gặp người.

Nhưng khi A Phúc nâng tay che miệng, lại làm bộ ngực no đủ dính sát vào ngực Thường Hiên cọ xát, vì thế Thường Hiên hưng trí dâng cao, bàn tay to đè thân hình mềm mại của A Phúc hung hăng cọ xát vài cái. A Phúc vốn dĩ thân mình đang bủn rủn, nay bị làm như vậy, nhịn không được cúi đầu phát ra âm thanh, trong miệng giãy dụa cự nói: "Đừng... đừng mà..."

Nhưng vài tiếng nhuyễn nhu ‘Đừng mà’ này lại càng làm cho Thường Hiên hưng trí sôi trào, nhịn không được xoay người đem nàng đặt dưới thân, thở dốc dồn dập hôn môi của nàng, lại dọc theo cái hôn môi đến vành tai cổ, dù sao bất kể môi đến đâu đều là nơi trơn mềm tinh tế. A Phúc lúc này muốn giải thích cũng không kịp, chỉ có thể lắc đầu giãy dụa, trong miệng còn gọi: "Thực sự không được... Ta mấy ngày này không tiện..."

Lời này càng nói khiến Thường Hiên không hờn giận, một bàn tay to khác đi xuống sờ soạng, vừa sờ vừa oán giận nói: "Nàng rõ ràng là thay lòng, đã nghĩ đến không muốn hầu hạ, lại còn lấy lời này lừa gạt ta!" .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui