Khuôn mặt Tần Đình như giếng cổ không gợn sóng, ánh mắt lãnh đạm, thật giống như Thần Ma giáng lâm.
Tay phải của hắn lăng không bao quát, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên biến thành cảnh sắc ban đêm, một vòng trăng non từ từ bay lên không trung, trùng trùng điệp điệp, tựa như ảo mộng.
Tay phải của Tần Đình tạo thành lãm nguyệt chi thế, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh một cái tay, mọi người chỉ thấy một cái bàn tay trắng như ngọc phóng lên cao, hướng đến vầng trăng non!
Cảnh tượng này nguy nga vô cùng, chỉ thấy cái bàn tay kia xuyên qua không biết bao nhiêu vạn dặm, tùy ý rơi vào trên vầng trăng non, nhẹ nhàng bao quát, tựa như nhẹ nhàng ôm vầng trăng sáng.
Mọi người dưới đài kêu lên: "Lãm Nguyệt Thủ! Là thần thông! Tần sư huynh quả thật là Thần Thông Cảnh!"
Trăng sáng bị bàn tay ôm lấy, vậy mà cách mặt đất càng lúc càng gần, tốc độ rơi xuống cũng càng lúc càng nhanh.
Tống Trường Ca chỉ thấy trăng sáng trên đầu càng lúc càng lớn, cách mình càng lúc càng gần, sự sợ hãi trong lòng cũng càng lúc càng lớn, lại không thể nổi lên một tia dũng khí đối kháng!
Tống Trường Ca cắn răng một cái, liền muốn nhận thua.
Nhận thua dù mất mặt, từ nay về sau mình ở trong tông không có chút nào uy tín có thể nói, sợ rằng ngay cả sư tôn của mình cũng sẽ không xem trọng minh nữa, nhưng ít nhất mình có thể giữ được một cái mạng!
Tống Trường Ca muốn thôi, cắn răng nói: "Ta nhận.
.
."
Ánh mắt Tần Đình đông lại một cái, cười nhạt: Muốn nhận thua? Chậm! Khí thế phóng lên cao, bầu không khí trên Luận Kiếm Thai tựa như đọng lại vậy, Tống Trường Ca lại không thể nói một chữ sau cùng!
Tống Trường Ca bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn trăng sáng ngay trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, trong lòng tuyệt vọng vô cùng, sự sợ hãi và hối hận bao phủ toàn thân---- mình sao phải nhảy ra tranh đấu với Tần Đình! Những năm này Tần Đình ở trong tông hô phong hoán vũ, các đệ tử chân truyền còn lại rối rít nhượng bộ, ngay cả Giang sư huynh đối mặt Tần Đình cũng tránh mũi nhọn, Phong Thiên Hàn càng đối với Tần Đình giận mà không dám nói gì! Mình sao lại bị ma quỷ ám ảnh vẫn luôn nhằm vào Tần Đình? !
Lúc này, Chấp pháp trưởng lão Trương trưởng lão trước đó không nói gì đột nhiên lên tiếng: "Đủ rồi! Tống Trường Ca đã nhận thua, lúc này dừng tay đi!"
Tần Đình nghe được, cười nhạt không dứt.
Trước đó mình giấu dốt, trước đó ở trong trận đồ có tình cảnh nguy hiểm cầu sinh, vị Trương trưởng lão này không nói một câu nào, mà bây giờ Tống Trường Ca bại sự đã định, ngược lại là chạy đến làm hòa, không có cửa đâu! Thần thông không những không dừng lại, ngược lại thúc dục trăng sáng càng lúc càng nhanh!
Trương trưởng lão kia không ngờ sau khi mình lên tiếng mà Tần Đình không những không dừng tay, ngược lại càng có ý định xóa bỏ Tống Trường Ca tại chỗ.
Trong lòng đại hận, mình nghiêng về Giang Trung Bạch, ở trên đài chiếu cố Tống Trường Ca.
Nhưng không ngờ Tống Trường Ca phế vật như vậy, đã là Thần Thông Cảnh giới cộng them pháp bảo lại vẫn thua dưới tay Tần Đình, lão cũng không ngờ Tần Đình sẽ yêu nghiệt như vậy, mười tám tuổi liền bước vào Thần Thông Cảnh!
Mắt thấy mắt thấy trăng sáng sắp rơi xuống đất, Trương trưởng lão tự biết mình ra tay sợ là không được.
Lão quát một tiếng nói: "Càn rỡ! Ngươi muốn giết đồng môn sư huynh đệ ở ngay trước mặt mọi người trong tông ư! ?"
Dứt lời, hai tay Trương trưởng lão nhấc một cái, trên Luận Kiếm Thai xuất hiện một hư ảnh hai bàn tay, nghênh hướng trăng sáng, muốn nâng trăng sáng!
Nhưng điều khiến lão không ngờ là, sau khi bàn tay nâng trăng sáng, lại chỉ khiến cho trăng sáng hơi dừng lại một chút.
Ngay sau đó thần thông của minh - Thác Thiên Thủ bắt đầu bể tan tành, hóa thành từng đạo phù văn đạo ảnh tiêu tán trên không trung!
Mọi người dưới đài lại rung động! Phải biết Trương trưởng lão dù cũng là Thần Thông Cảnh, nhưng đã đắm chìm ở Thần Thông Cảnh nhiều năm! Cũng là một cường giả thế hệ trước tiếng tăm lừng lẫy, Trương trưởng lão tự mình xuất thủ lại cũng không cách nào ngăn cản Tần Đình!
Dưới đài, các đệ tử kính sợ nhìn Tần Đình, tựa như kính sợ trước thần minh! Mà các nữ đệ tử thì trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục.
Tần Đình không chỉ có gia thế hùng hậu, bản thân lại là nhân vật thiên kiêu, làm sao không làm cho lòng người sinh ái mộ!
Mà trăng sáng cũng tới đến đỉnh đầu Tống Trường Ca, chẳng qua là bị Trương trưởng lão quát lên một tiếng như vậy, Tống Trường Ca khôi phục một ít dũng khí.
Gã lộ vẻ điên cuồng, dùng hết sức vận chuyển công pháp, một tòa đại sơn xuất hiện ở đỉnh đầu gã muốn ngăn cản trăng sáng.
Nhưng mới vừa vừa chạm vào trăng sang liền hóa thành hư vô.
Tống Trường Ca bị trăng sáng nuốt mất, sau đó Luận Kiếm Thai bị trăng sáng áp xuống, hình thành một cái hố to!
Phải biết toàn bộ Luận Kiếm Thai là từ thiên ngoại huyền thạch chế tạo mà thành, vững chắc vô cùng! Mà một thần thông Lãm Nguyệt Thủ của Tần Đình đập Luận Kiếm Thai thành một hố to, có thể thấy uy lực lớn dường nào!
Gió nhẹ thổi qua, trăng sáng từ từ tiêu tán.
Tống Trường Ca đã ở trong hố to sống chết không biết!
Ánh mắt Tần Đình lãnh đạm nhìn Tống Trường Ca, mặc dù bị Trương trưởng lão cản trở một chút, không thể xóa bỏ Tống Trường Ca.
Nhưng Tống Trường Ca cũng bị thương nặng, chỉ sợ cuộc đời này tu vi không tiến thêm buóc nào nữa, người này đã là phế nhân.
Sắc mặt Trương trưởng lão cực kỳ khó coi, lão không ngờ mình tự xuất thủ cũng không giữ được Tống Trường Ca! Lão oán độc nhìn Tần Đình, trầm giọng nói: "Tần Đình! Ngươi thật to gan, dám ở dưới con mắt của bao người đánh trọng thương đệ tử chân truyền! Theo ta về Chấp Pháp Viện chịu thẩm vấn đi!"
Tần Đình mỉm cười nói: "Trương trưởng lão sợ là già nên hồ đồ, Tống sư huynh gửi chiến thiếp cho ta.
Trong chiến thiếp nói rõ sinh tử bất luận, tự gánh lấy hậu quả, chuyện này sợ rằng cả Huyền Thiên tông đều biết.
Tống sư huynh là tài nghệ không bằng người cũng không có gì đáng nói.
Còn về việc ta hồi Chấp Pháp Viện chịu thẩm vấn?"
Giọng điệu của Tần Đình bỗng nhiên trở nên lạnh, cười lạnh nói: "Ngươi xứng sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...