Mấy ngày sau khi Tần Đình đến Kháo Sơn Thành, dù là đệ tử danh môn đại phái, hay là đệ tử thế gia đại tộc, hoặc là tán tu thanh danh vang dội, chỉ cần tự nhận là có tư cách, đều nhao nhao tiến về trụ sở Huyền Thiên Tông bái phỏng Tần Đình.
Trong lúc nhất thời, trước cửa trụ sở Huyền Thiên Tông ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Tần Đình đuổi người bái phỏng cuối cùng đi, thần sắc Nhiếp U có chút ngưng trọng đến đưa tin: "Công tử, nhóm đệ tử hình như gặp phiền phức."
"Ồ?" Lông mày Tần Đình nhíu lại.
.
.
Kháo Sơn Thành, quãng thời gian này có chút phồn vinh.
Các đệ tử đi theo Tần Đình phần lớn đều là người trẻ tuổi, đương nhiên không phải người có khả năng nhẫn nhịn.
Sau mấy ngày ngoan ngoãn ở trong trụ sở Huyền Thiên Tông, không biết là ai đề nghị, đám người liền ra ngoài đi dạo một vòng, hít thở không khí.
Lúc này, đoàn người này liền tới phiên chợ nhìn một chút, nếu có thứ gì thích hợp thì không thể tốt hơn, nếu không có thì thì coi như giải sầu một chút.
Người bên ngoài nhìn thấy nhóm đệ tử mặc pháp bào của đệ tử Huyền Thiên Tông, thần sắc đều mang vẻ kính úy mà tránh ra thật xa, nếu không lỡ may chọc phải đám tiểu tổ tông này, nói không chừng còn chọc đến một trận tai họa cho gia tộc, sư môn nhà mình!
Từ Hạo là người dẫn đầu nhóm đệ tử, lúc trước hắn đã ra ngoài du lịch mấy lần, kinh nghiệm phong phú.
Mỉm cười giới thiệu các loại linh dược Linh Bảo với các sư đệ các sư muội nhà mình.
Bỗng nhiên, một thiếu nữ kinh hô: "Đó là cái gì? !"
Đám người nghe vậy nhìn lại, trong một quầy hàng đang toát ra quang mang huyết hồng, có chút thần dị.
"Huyết Hồng Bảo Thảo!" Sau khi thấy rõ, Từ Hạo kinh hô.
"Huyết Hồng Bảo Thảo?" Những người khác nghe vậy, trong nháy mắt đều kích động.
Huyết Hồng Bảo Thảo, có tác dụng tăng cường khí huyết, tẩm bổ thần luân, có Huyết Hồng Bảo Thảo tương trợ, khả năng tấn thăng Cảnh giới Thần Luân sẽ tăng lên rất nhiều, đối với những người đang ở Cảnh giới Nguyên Đan như bọn hắn mà nói, giá trị trân quý thế nào không cần nói cũng biết!
Dù Từ Hạo đã là Cảnh giới Thần Luân, nhưng Huyết Hồng Bảo Thảo cũng có tác dụng lớnđối với hắn! Hiệu quả tẩm bổ thần luân không thể nghi ngờ là có thể giúp cảnh giới của hắn càng thêm vững chắc.
Từ Hạo lấy lại bình tĩnh, nói với vị chủ quán kia: "Huyết Hồng Bảo Thảo giá bao nhiêu?"
Đương nhiên chủ quán nhận ra đám người trước mắt là đệ tử Huyền Thiên Tông, âm thầm kêu khổ, không dám hét giá quá cao, tránh việc đắc tội những người này.
Từ Hạo thấy dáng vẻ đắn đo của chủ quán, đương nhiên cũng biết điều chủ quán lo lắng.
Hắn cất giọng nói: "Chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, một gốc Huyết Hồng Bảo Thảo bảy trăm linh thạch, thế nào?"
Chủ quán nghe vậy thì vui mừng! Trong lòng hắn, giá một gốc là năm trăm linh thạch đã đủ rồi, không ngờ Từ Hạo lại đưa ra bảy trăm! Vội vàng gật đầu nói: "Đủ rồi, đủ rồi!"
Từ Hạo biết giá bảy trăm linh thạch đúng là hơi cao, nhưng Huyết Hồng Bảo Thảo cực kì trân quý khan hiếm, có tiền chưa chắc đã mua được.
Lần này gặp được nhiều như vậy, không thể nghi ngờ chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao Huyền Thiên Tông tài đại khí thô, bọn hắn làm đệ tử Huyền Thiên Tông đương nhiên sẽ không thiếu linh thạch, cho nên tất cả đều vui vẻ.
Đúng lúc song phương chuẩn bị giao dịch, một thanh âm lười biếng nói: "Đợi đã! Huyết Hồng Bảo Thảo này, 800 linh thạch, ta mua!"
Người chung quanh ngạc nhiên, đều nhìn xem là ai không cần mạng sống dám quấy rầy chuyện tốt của đệ tử Huyền Thiên Tông.
Đến khi bọn hắn thấy rõ người kia, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Lại có một đám người chậm rãi đi đến, bọn họ có khí tức thâm hậu, hiển nhiên đều là cao thủ.
Mà những người này chính là đệ tử Nguyên Thủy Môn phái ra lần này.
Những năm gần đây, Nguyên Thủy Môn thanh thế cực vượng, tuy không bằng Huyền Thiên Tông, nhưng cũng uy chấn Đông Hoang, đặc biệt là dường như còn không hòa hợp với Huyền Thiên Tông, nhận ra đó là ai, đám người đều biết sắp có trò hay để nhìn.
Người nói chuyện chính là người dẫn đầu nhóm đệ tử Nguyên Thủy Môn này, mà Từ Hạo cũng biếtngười này, tên là Tống Thông, có thể coi là nhân tài mới nổicó chút danh khí của Nguyên Thủy Môn gần đây.
Chủ quán nghe vậy bối rối nhìn song phương, khóc không ra nước mắt.
Từ Hạo lạnh lùng nói: "Người Nguyên Thủy Môn đúng là không có giáo dưỡng, không biết đạo lý tới trước tới sau sao?"
Tống Thông uể oải cười nói: "Ha ha, làm ăn không phải là người trả giá cao thì được sao?"
Từ Hạo không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn chủ quán: "Tranh thủ thời gian giao dịch đi!"
Chủ quán bị ánh mắt Từ Hạo nhìn chăm chú, mồ hôi lạnh chảy ròng, khi đang muốn giao dịch lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tống Thông truyền tới: "Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, Huyết Hồng Bảo Thảo, ngươi rốt cuộc muốn bán cho ai?"
Động tác của chủ quán dừng tại giữa không trung, giờ đây đến suy nghĩ muốn tự tử hắn cũng có, hắn chỉ là tán tu, vận khí tốt nên thu được đám Huyết Hồng Bảo Thảo này trong một chuyến mạo hiểm, dù là Huyền Thiên Tông hay là Nguyên Thủy Môn đối với hắn mà nói thì đều là quái vật khổng lồ, căn bản là không thể trêu vào!
Từ Hạo giận dữ: "Họ Tống, thật to gan! Dám khóc lóc om sòm trước mặt Huyền Thiên Tông chúng ta!"
Sắc mặt Tống Thông cũng trở nên âm trầm: "Người khác sợ Huyền Thiên Tông của ngươi, Nguyên Thủy Môn ta lại không sợ ngươi!"
Chủ quán nhìn bộ dáng giương cung bạt kiếm của song phương, nháy mắt đã thu hết đồ vào túi trữ vật, quay đầu liền chạy.
Từ Hạo nhìn thấy cũng không ngăn cản, nhìn chằm chằm Tống Thông lạnh lùng nói: "Xem ra là phải so tài xem thực hư thế nào!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...