Sau khi dùng điểm tâm cùng mẫu hậu, Chu Tư Hạ cùng cung nữ của mình rời khỏi Phượng Tiền cung.
Trên đường đi, nhìn cảnh vật trong đầu, lại suy nghĩ đến người lúc nãy mẫu hậu nói, Chu Tư Hạ nhẹ giọng nói với người đi phía sau mình không xa.
"Ngươi đã nghe qua vị công chúa của Tây Sở đó chưa?"
Nghe hỏi, Lam Như lập tức tiến về trước một ít, mắt đảo lên suy nghĩ lời công chúa vừa nói.
"Nô tỳ đã nghe qua một ít chuyện về vị Thiên Mạn công chúa này, là tam công chúa của Sở Mục, nữ nhi duy nhất của Mạc Nhu Tuyên.
Nàng tuy là nữ nhi nhưng là vị công chúa được Sở Mục trọng nhất." Không lâu đã có đáp án, Lam Như rành mạch trả lời.
"Là nhi nữ duy nhất, được Sở Mục vô cùng sủng ái, không lí nào lại để nàng trở thành cống phẩm tiến cống cho Đại Quốc.
Trừ phi nàng tự nguyện...?"
"Công chúa, nô tỳ không biết nói thế nào, nhưng người suy đoán mọi chuyện đều rất đúng." Lam Như mở to mắt kinh hãi nhìn công chúa của mình, thật sự tâm phục khẩu phục, vừa nói một ít, người đã muốn nhìn thấu tất cả.
Nhìn biểu hiện thái quá của Lam Như, Chu Tư Hạ cũng phải bật cười, rõ ràng là mình nói điều ai ai cũng biết, nàng lại làm như mình vừa đoán ra một chuyện khiến thế nhân nan giải vậy.
"Nô tỳ cũng nghĩ qua, Đại Quốc muốn xâm chiếm Tây Biên mà Tây Biên chỉ một phần nhỏ của Tây Sở, không lí nào Sở Mục lại cầu hoà giữ đất mà thế vị công chúa mình yêu thương nhất dâng cho kẻ khác."
Lam Như hơi ngừng lại, bản tính nhiều lời lại tiếp tục được phô trương:
"Nói đi cũng phải nói lại, Tây Sở mấy năm nay có chút loạn lạc, muốn đem binh chủng đối đầu Đại Quốc không phải không thể, nhưng một khi chiến tranh thiệt hại không hề nhỏ, biện pháp của nàng là cứu cả Tây Sở."
Chu Tư Hạ không nói, chỉ nhướn mày gật đầu.
Trong lòng có chút thán phục chuyện vừa nghe.
Lam Như ánh mắt đầy mong chờ, rõ ràng là đang chờ đợi công chúa nói gì đó, nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt thẳng tắp, gương mặt vô thần cùng cái gật đầu hời hợt từ người, mới không kiên nhẫn hỏi:
"Người không định nói thêm gì nữa sao?"
Mình vẫn còn muốn nói tiếp nhưng công chúa không hỏi làm sao có thể nói được đây???
"Chẳng phải ngươi đã nói hết rồi sao?" Ánh mắt vẫn nhìn phía trước đều bước, chỉ có cánh môi Chu Tư Hạ cong lên một ít.
"Vâng." Lam Như xụ mặt, xuống giọng đáp yếu xìu.
Nàng thừa biết công chúa không thích nhiều lời, nhưng đôi lúc lại quên mất mà không kiềm chế bản thân.
Trước kia luyên thuyên không dứt, nhưng nhờ công chúa trách phạt, thực sự giảm đi rất nhiều rồi.
Nếu không giảm công chúa đã sớm tống cổ nàng khỏi cung của người rồi.
"Là vì chuyện này khiến mẫu hậu để tâm, nên ta cảm thấy lo lắng." Vô tâm vô tư với mọi chuyện là điều mà nàng luôn làm, những chuyện không liên quan đến mình thì không cần quan tâm, bởi vì như vậy trong lòng sẽ được yên tĩnh thanh thản.
"Nô tỳ đương nhiên hiểu được." Lam Như gật đầu.
Công chúa quả thực rất ít khi để tâm đến người nào đó, lời đồn đại dù hấp dẫn thế nhân đến mức nào cũng không bao giờ khiến người chủ động để mắt đến.
Cuộc sống của người vốn rất bình lặng, tựa như bản tính của người vậy.
"Chúng ta đến đại điện đi." Chu Tư Hạ đột nhiên nói.
Đã lâu không gặp phụ hoàng, hôm nay khí hậu mát mẻ dễ chịu liền đến đó.
___________
Điện Long Uy.
Từ bên ngoài Lưu Biện đi vào đại điện, nhanh chân bước lên chỗ cao nhất, nơi có người mặc long bào, hơi cuối người nói nhỏ bên tai y.
Lưu Biện vừa nói, sắc mặt vốn điềm tĩnh pha chút uể oải của Chu Minh phút chốc khởi sắc, chuyển biến đặc biệt tốt, màu mắt trở nên sáng bất thường, vừa nghe một câu đã khiến tâm trạng hắn vui vẻ.
"Mau cho nàng vào!"
Lưu Biện nhanh chân bước trở ra ngoài, lát sau đã quay trở lại, phía sau bước vào là Chu Tư Hạ.
Bước đến hơn giữa điện, Chu Tư Hạ cuối người hành lễ.
"Hạ nhi tham kiến phụ hoàng."
Nghe được thanh âm quen thuộc dễ nghe, gương mặt Chu Minh không tránh khỏi vui vẻ, miệng cười rất tươi.
"Hạ nhi mau miễn lễ!"
Bút trên tay ngừng lại, Chu Minh đẩy tất cả tấu chương sách vụ sang một bên, trước mắt chỉ thấy có nữ nhi của mình.
"Mau đến đây với phụ hoàng."
Chu Tư Hạ nghe lời bước lên bậc thang tiến đến long ỷ nơi Chu Minh đang toạ.
Tự nhiên đến ngồi vào ghế gần đó.
"Hoàng nhi hôm nay đến đây khiến trẫm rất vui, cũng rất lâu rồi con không đến." Chu Minh cười nói.
"Hạ nhi biết người bận chính sự nên không đến, chỉ sợ phụ hoàng thấy phiền hà mà thôi." Chu Tư Hạ vui vẻ đáp lời.
Thực sự lâu rồi chưa đặt chân đến đây thỉnh an phụ hoàng.
Chính vụ đương nhiên vô số kể, thời gian gần đây tăng lên, phụ hoàng bận xử lí rất nhiều, nên nàng không dám đến, chỉ sợ làm mất thời gian của người.
Hôm nay sẵn tiện liền đến gặp phụ hoàng một lúc, nàng thừa biết bất kể giờ nào đến, người cũng sẽ không bao giờ thấy phiền hà, cũng sẽ rất vui vẻ, còn muốn mình lưu lại lâu hơn.
"Những người khác liền thấy phiền hà, bất quá Hạ nhi đặc biệt khác, ngược lại phụ hoàng rất vui." Ánh mắt ôn nhu nhìn nhi nữ của mình, Chu Minh nói.
Hoàng tử, công chúa trong cung không hề ít.
Nhưng Chu Tư Hạ chính người hắn yêu thương để tâm nhất, tuy rằng bản tính lạnh lùng lại có chút thờ ơ với mọi thứ, càng không có mấy lời ngọt ngào lấy lòng như nhiều hoàng nhi khác, nhưng nàng vẫn khiến hắn thấy vô cùng vui vẻ.
"Phụ hoàng xử lí chính sự nhiều như vậy nhất định phải giữ gìn sức khoẻ thật tốt.
Hạ nhi không thể giúp ít gì cho người được."
Chu Minh lớn tiếng cười: "Nghe mấy lời này từ Hạ nhi trẫm đã đủ mãn nguyện rồi.
Chỉ cần tiểu công chúa của trẫm cảm thấy vui vẻ thì trẫm cũng cảm thấy vui."
Tuy rằng không cùng nàng trò chuyện nhiều, nhưng hắn thừa biết Chu Tư Hạ rất thông minh nhạy bén, chỉ là nàng tự che đậy đi không muốn phân tranh cùng kẻ khác.
Từ nhỏ đã hiểu được đối nhân xử thế, mỗi một lời khi nói ra đều rất chân thành.
Chu Minh vẫn còn nhớ, năm đó là sinh thần của mình, tất cả hoàng nhi lớn nhỏ đều đến chỗ hắn, trên tay mỗi tiểu hài đều là những vật cao quý đáng giá đem đến tặng mình, chỉ riêng Tư Hạ hai tay ôm lấy một chậu hoa nhỏ đến tặng mình.
Hoàng nhi của mình đều tranh nhau đến trước tặng cùng chúc những lời chau chuốt hoa mỹ, chỉ riêng nàng đứng ở cuối cùng, luôn cuối đầu nhìn chậu hoa trong tay mình.
Đến khi phía trước trống trãi, nàng cũng là hà nhi cuối cùng bước đến tặng cho hắn, chỉ nói vỏn vẹn một câu duy nhất, "Hạ nhi chúc phụ hoàng sanh thần thật vui".
Tuy chỉ một câu đơn giản như thế nhưng hắn lại nhớ đến tận bây giờ.
"Gần đây, hà nhi có nghe qua Tây Sở mang cống phẩm đến..." Chu Tư Hạ phân vân nói, như nửa muốn nói nửa lại không.
"Hoàng nhi tò mò chuyện này sao?" Chu Minh quay qua nhìn nàng hỏi.
Nhận được cái gật đầu của nàng, Chu Minh nói tiếp: "Đúng vậy, là Thiên Mạn công chúa, phụ hoàng giữ nàng ở Linh Viện, cũng ban lệnh cấm tiến nhập vào, bất quá hoàng nhi là ngoại lệ, nếu muốn gặp thì cứ việc đến đó, phụ hoàng cho phép."
Luôn luôn như vậy, đối với Chu Minh, Chu Tư Hạ sẽ là người ngoại lệ.
Suy nghĩ của nàng rất giống với mẫu hậu của nàng, chính vì điểm đó, cảm giác thực sự rất tốt, khiến Chu Minh rất hài lòng.
"Hoàng nhi chỉ cảm thấy lạ, trước nay đều vật phẩm được tiến cống, nay lại là người được tiến cống, vậy phải gọi là đại phẩm Tây Sở rồi." Chu Tư Hạ nghĩ thế nào thì nói thế ấy.
"Đúng vậy là đại phẩm Tây Sở!" Chu Minh bật cười lập lại.
Nghĩ đến, tâm trạng tốt đẹp như được nhân lên bội phần.
Có được nữ nhân thế nhân vọng tưởng, khát vọng lớn này, khó khăn đến mức nào chỉ có hắn biết, mấy năm nay hao tâm tổn trí ngày đêm tính toán từng bước, rốt cục cũng thành hiện thực.
Chu Tư Hạ đưa mắt nhìn qua phụ hoàng, lại thấy người hưng phấn đến như vậy, mẫu hậu lo lắng là điều không thể tránh khỏi.
Phụ hoàng mỗi năm đều được mẫu hậu đứng ra tuyển chọn phi tần nạp vào hậu cung, mỗi một phi tần đều có nhan sắc, riêng lần này là do phụ hoàng chủ động thực hiện ý muốn, dùng uy quyền bất chấp bức ép Tây Sở giao người ra.
Chu Tư Hạ thật sự đã dự đoán trước được tương lai, nỗi lo của mẫu hậu chắc không dừng lại ở đó, hoàng cung lại sắp có một trận sóng to gió lớn, mà châm ngòi chính là vị công chúa này.
Phi tần nhất định đứng ngồi không yên, nhất định lại được náo nhiệt, tranh đoạt đấu đá lẫn nhau tranh sủng, à không đúng, phải là mũi nhọn hướng vào Sở Lăng Yên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...