Đại Phách Quan



Niếp Thập Tam hất hàm, lạnh lùng mà kiêu ngạo: “Cho dù có động thủ, hắn cũng đừng hòng chiếm lợi thế.”

Hạ Mẫn Chi cười hì hì nói: “Được rồi, đừng cứ hở chút là chém chém giết giết. Tốt xấu gì Thập tứ vương gia cũng đã tặng danh cầm cho ta, lát nữa đi tìm một hiệu cầm đồ, ít nhất có thể đổi được năm ba trăm lượng bạc a.”

———

Niếp Thập Tam chấn động, mục quang băng lãnh sắc bén, nhìn thẳng Đàn Khinh Trần.

Hạ Mẫn Chi bất động thanh sắc, đôi lông mày ưu mỹ cực dài cùng hai hàng my dày đặn cong cong khiến cặp mắt thêm phần thuần khiết vô tội như trăng sáng: “Cầm khúc mà Vương gia tấu trước đó, rõ ràng là Ngư tiều vấn đáp.”

Không đợi Đàn Khinh Trần mở miệng, lại nói: “Tại hạ không thể học được ý thái an nhàn của Vương gia, hôm qua vừa tham gia kỳ thi Hội, chỉ mong có ngày kim bảng đề danh, đường quan rộng mở, không uổng mười năm miệt mài đèn sách.”

Nhất thời chỉ nghe tiếng gió thổi qua rừng cây.

Đàn Khinh Trần nhìn xoáy vào Hạ Mẫn Chi, rốt cuộc khuôn mặt giãn ra, cười nói: “Có nhân tài như Hạ công tử, thật sự là phúc của Đại Trữ.” Dừng một chút, nói: “Thiên hạ rộng lớn, tri âm khó cầu, Đại thánh di âm cầm này xin tặng lại cho công tử vậy.”

Hạ Mẫn Chi tiếp nhận, chỉ thấy cỗ danh cầm này toàn thân đen bóng, lộ lớp sơn mài do sừng hươu tán bột trộn với sơn son tu bổ lên, tạo tác theo Phục Hy thức (1), vân da rắn, long trì hình tròn (2), phượng chiểu hình dẹt, mặt đàn lát gỗ vông, màu vàng mềm mịn, hoa văn thẳng tắp mà dày đặc, đuôi đàn bằng gỗ đàn hương, chuôi vặn dây bằng ngọc bích. Phía trên long trì khắc bốn chữ “Đại thánh di âm” theo lối thảo (kiểu chữ có từ trước thời Hán, dùng để viết nhanh), mặt bên khắc đề từ phồn thể: “Cự hác nghênh thu, hàn giang ấn nguyệt. Vạn lại du du, cô đồng táp liệt.”

Phất tay lướt một lượt trên dây đàn, chỉ nghe tiếng đàn cửu đức kỳ, cổ, thấu, nhuận, tĩnh, viên, quân, thanh, phương đều có đủ.

Lập tức mừng rỡ, không chút khách khí, đa tạ rồi nhận lấy.

Đàn Khinh Trần ngước nhìn ánh trăng, nói: “Trời đã khuya, bổn vương hồi phủ trước, hẹn ngày tái ngộ.”

Cả hai vội đứng dậy tiễn người, nhìn theo bóng lưng xa dần xa dần của Đàn Khinh Trần, Niếp Thập Tam thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng hắn muốn động thủ.”

Hạ Mẫn Chi ôm đàn, cười nói: “Hắn không phải kẻ thích lạm sát, chỉ là muốn nói với chúng ta hắn đã biết có người nghe lén, để ta đừng hồ ngôn loạn ngữ thôi.”

Niếp Thập Tam hất hàm, lạnh lùng mà kiêu ngạo: “Cho dù có động thủ, hắn cũng đừng hòng chiếm lợi thế.”

Hạ Mẫn Chi cười hì hì nói: “Được rồi, đừng cứ hở chút là chém chém giết giết. Tốt xấu gì Thập tứ vương gia cũng đã tặng danh cầm cho ta, lát nữa đi tìm một hiệu cầm đồ, ít nhất có thể đổi được năm ba trăm lượng bạc a.” (*té ghế* =.+)

Niếp Thập Tam nghiêm mặt, nhưng nhãn tình đã tràn ngập ý cười: “Đúng là to gan, đàn Vương gia tặng ngươi cũng dám cầm.” Một tay ôm đàn, tay kia nắm tay Hạ Mẫn Chi, lại nói: “Hôm qua ta thấy trên phố Nạp Phúc có hiệu cầm đồ Tiến Bảo, cửa hiệu lớn, khách cũng đông, nhất định có thể cầm được giá tốt.” (*té ghế lần hai* quả nhiên không thể xem thường 13!)

Hạ Mẫn Chi trợn mắt, thở dài: “Nguyên lai lá gan Thập Tam còn lớn hơn, chọn trước cả hiệu cầm đồ.”


Hai người suốt đường cười nói trở về nhà của Tác Tiểu Trụ, về phần nụ hôn vừa rồi ở trong rừng, tựa hồ chỉ là một giấc mộng, không ai nhắc đến nữa, nhưng ánh mắt tương giao lúc đó, Hạ Mẫn Chi là đạm đạm bi thương cùng một tia mong đợi bị đè nén trong đau khổ, còn Niếp Thập Tam là chờ thời mà động cùng chút cố chấp quyết không bỏ qua.

Cuối tháng hai yết bảng, Hạ Mẫn Chi đỗ Cống sĩ, Hội Nguyên vẫn là giải nguyên của kỳ thi Hương ngày trước Tống Quân Bác.

Mồng một tháng ba thi Đình, thi Đình xong, hôm sau đọc thư quyển, hôm sau nữa yết bảng, tên của Hạ Mẫn Chi hiển nhiên nằm trong hàng nhất giáp (3), chính là Thám hoa.

Tin vui truyền đến nhà Tác Tiểu Trụ, người trong thôn đều tươi cười rạng rỡ đến gặp tân khoa Thám hoa.

Hạ Mẫn Chi khiêm nhường hòa nhã, lấy lễ đối đãi từng người.

Niếp Thập Tam đứng một bên nhìn, đột nhiên phát hiện nguyên lai mình là kẻ duy nhất bị hắn độc mồm độc miệng, không khỏi mỉm cười.

Hôm nay hoàng đế hạ chỉ, triệu tân khoa tam đỉnh giáp vào cung dự Quỳnh lâm yến.

Cống sĩ của kỳ thi Đình chỉ có thể ở ngoài điện đáp lễ, không được diện kiến hoàng đế, Quỳnh lâm yến do Văn đế Phó Long đích thân chủ trì, Thái tử cùng chúng thân vương và trọng thần lục bộ đều góp mặt.

Sáng sớm, Niếp Thập Tam theo lệ ngồi thiền xong, phát hiện Hạ Mẫn Chi đã rời giường, sắc mặt tái nhợt có chút cổ quái.

Đến giữa ngọ hai người đã sớm vào nội thành, dùng cơm ở Tích Thúy lâu, Hạ Mẫn Chi gắp một cái cánh gà, chỉ lo ngây ngẩn, thần tình không rõ buồn vui, cả đũa cũng run nhẹ.

Niếp Thập Tam thở dài, chỉ vào cánh gà: “Thập Ngũ, nó đang đập cánh định bay đi a.”

Hạ Mẫn Chi giật mình, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đúng là càng ngày càng hiểu chuyện, càng ngày càng thích nói, ngay cả nói đùa cũng biết, thật khiến ta cao hứng a.”

Niếp Thập Tam lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt sáng như hàn tinh ngập tràn ôn nhu: “Có chuyện gì cũng đừng đè nén, Niếp Thập Tam tuyệt không phụ ngươi.”

Hạ Mẫn Chi cúi đầu nói: “Không có gì, chỉ là sắp diện kiến Hoàng thượng, nên hơi khẩn trương.”

Niếp Thập Tam không hỏi thêm nữa, cắm đầu ăn cơm.

Hạ Mẫn Chi cắn môi: “Ngươi…”

Niếp Thập Tam ngước mắt nhìn hắn, thần sắc lãnh tĩnh mà kiên định: “Không cần khó xử, ta sẽ không ép buộc ngươi, khi nào ngươi nguyện ý nói cho ta biết, tự nhiên sẽ kể, ta có thể chờ.”

Hạ Mẫn Chi nhãn tình sáng lên, nhịn không được mỉm cười rạng rỡ, nhất thời lấn át cả vẻ diễm lệ như mây chiều của gốc hạnh hoa ngoài song cửa.

Đàn Khinh Trần vừa vào Tích Thúy lâu, liền bắt gặp nụ cười trong sáng thuần khiết kia, ngẩn người trong giây lát, đứng ngơ ngác tại chỗ, mãi cho đến khi Hạ Mẫn Chi thấy hắn, mới bước qua, cười nói: “Đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, lại quấy rầy hai vị.” Nói tiếp: “Nghe nói Mẫn Chi đỗ Thám hoa, Quỳnh lâm yến tối nay xem ra có thể đồng hành.”


Một tiếng “Mẫn Chi” gọi đến vừa tự nhiên vừa thân thiết, nụ cười của Hạ Mẫn Chi có chút đông cứng, nhãn tình Niếp Thập Tam lóe lên một tia đề phòng.

Đàn Khinh Trần không hề phát hiện, gọi tiểu nhị cho thêm đồ ăn, cười đến ôn hòa: “Thập Tam trước giờ ăn rất khỏe, hơn nữa đang ở độ tuổi phát triển, ăn thêm vịt hầm long não lá trà, uyên ương ngũ trân quái, thịt nai chưng tương đi.”

Niếp Thập Tam lạnh lùng nói: “Ta no rồi.”

Đàn Khinh Trần làm như không nghe thấy, tự rót một chung trà, giữa hương trà thoang thoảng, thản nhiên hỏi: “Xem ra Mẫn Chi dạo này cũng khá dư dả a?”

Hạ Mẫn Chi và Niếp Thập Tam nhìn nhau, có vài phần xấu hổ, khuôn mặt Niếp Thập Tam đã thoáng đỏ lên.

Nửa ngày, Hạ Mẫn Chi mới ho nhẹ một tiếng, vừa định mở lời, Đàn Khinh Trần đã cười nói: “Hai người niên kỷ còn nhỏ, Thập Tam đã là cô nhi, nghe nói trong nhà Mẫn Chi cũng chỉ còn một lão bộc già yếu, một đường lên kinh ứng thí, hẳn là thập phần vất vả, thành Tĩnh Phong lại là nơi đắt đỏ xa hoa, một cây đàn cũ đổi được năm trăm hai mươi lượng, cực kỳ xứng đáng, chuyện này cũng đừng để trong lòng. Về sau nếu có gì cần giúp, cứ việc tìm ta, tại hạ tuy chỉ là một thân vương nhàn nhã, nhưng thật ra cũng không quá thiếu ngân lượng.”

Gió xuân vi vu thổi.

Hạ Mẫn Chi cụp mắt, nhãn thần có loại lãnh ý cổ quái, lại thấp giọng nói: “Đa tạ vương gia.”

Đàn Khinh Trần cười nói: “Quỳnh lâm yến bắt đầu vào giờ dậu, ngươi chưa từng vào cung, lát nữa đi với ta, được không?”

Hạ Mẫn Chi gật đầu đáp ứng, Niếp Thập Tam nói: “Ta ở Đông Hoa môn ngoài cung đợi ngươi.” Dừng một chút: “Ngươi… phải thật cẩn thận.”

Chỉ là vào cung dự tiệc, Niếp Thập Tam lại cố ý dặn dò câu này, Đàn Khinh Trần có thể không hiểu, nhưng Hạ Mẫn Chi thì hoàn toàn minh bạch, hắn là vì thấy mình hôm nay có chút khẩn trương, trong lòng ấm áp, nói: “Ta biết rồi, ngươi yên tâm.”

Quỳnh lâm yến diễn ra tại Xuân Cảnh điện trong cung.

Bên cạnh Văn Đế là đại thái giám Từ công công khuôn mặt tròn trắng bệch bất thường, ngân giọng: “Truyền Trạng nguyên Cung Lâm, Bảng nhãn Tống Quân Bác, Thám hoa Hạ Mẫn Chi vào yết kiến Hoàng Thượng.”

Ba người cúi đầu vào điện, quỳ xuống hành lễ.

Văn Đế miễn lễ cho bọn họ, nói: “Văn chương của tam đỉnh giáp khoa thi năm nay trẫm đều xem qua, rất có kiến giải, từng câu từng chữ như châu như ngọc, sách luận của Cung Lâm đặc biệt tinh tường lão luyện, không hổ là nhi tử Cung thị lang. Có nhân tài bậc này đăng khoa, thật sự là phúc của Đại Trữ.”

Lại nói: “Bảng nhãn Thám hoa đều xuất thân từ Ngọc Châu, Giang Nam quả nhiên là nơi sản sinh không ít nhân tài, Tống Quân Bác vừa bước vào tuổi trưởng thành, Hạ Mẫn Chi mới qua mười bảy, đều là thiếu niên anh kiệt, trẫm vô cùng vui mừng.”

Hòa nhã nói: “An tọa đi.”


Ba người khấu tạ.

Hạ Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn về phía Văn Đế, chậm rãi đứng lên.

Từ công công khẽ “ai nha” một tiếng, đôi nhãn châu trầm tĩnh của Văn Đế lóe lên một tia kinh ngạc, thanh âm còn có chút run rẩy: “Ngươi là Hạ Mẫn Chi?”

Đàn Khinh Trần nhãn thần như hồ sâu, chỉ im lặng quan sát, khóe môi lộ ý cười.

Hạ Mẫn Chi cung kính nói: “Vi thần chính là Hạ Mẫn Chi ở Ngọc Châu.”

Văn Đế trầm ngâm một lúc, mới nói: “Ngồi đi.”

Nhất thời khai yến, Văn Đế xưa nay khoan hòa, mọi người cũng không quá câu nệ.

Sắc trời đã dần tối, có cung nữ thắp trăm ngọn đèn lưu ly, một đội vũ cơ tiến vào ca múa.

Dưới ánh đèn như minh châu, cằm Hạ Mẫn Chi hơi ngước lên, thanh tú tinh xảo, Đàn Khinh Trần nhìn thẳng vào mắt hắn, nâng chung rượu lên.

Thập nhất vương gia Phó Lâm Ý ngồi kế bên Đàn Khinh Trần, là thân vương duy nhất an ngụ ở thành Tĩnh Phong, tính tình phong lưu kiêu ngạo, từ nhỏ đã không thích luyện văn tập võ, chỉ hứng thú với những trò thổi tiêu đàn xướng nuôi khuyển dưỡng ưng, đến khi lớn hơn một chút, lại sinh thêm tật hay trêu hoa ghẹo nguyệt, có khi còn đến dân gian săn mỹ nữ, Ngự Sử nhiều lần dâng tấu bẩm cáo, nhưng vẫn chứng nào tật nấy, khiến huynh trưởng hắn là đương kim Văn Đế vô cùng đau đầu.

Phó Lâm Ý lớn hơn Đàn Khinh Trần hai tuổi, cùng tuổi với Thái tử, mỗi khi Đàn Khinh Trần về Tĩnh Phong, nhất định tìm hắn trò chuyện trêu đùa, cực kỳ thân cận.

Lúc này nhìn theo mục quang Đàn Khinh Trần, không khỏi tán thưởng: “Lão Thập tứ quả nhiên có mắt nhìn người, Hạ Mẫn Chi này đất thiêng sinh hiền tài, dung mạo lại như từ trong bức tranh khảm ngọc bước ra.” Lại nhìn Văn Đế, cười hì hì: “Đại ca cũng nhịn không được cứ ngắm hắn mãi.”

Đàn Khinh Trần uống cạn chung rượu, cười nói: “Hai tháng trước ngươi vừa bị đại ca đánh cho mấy trượng, thương thế đã lành chưa?”

Phó Lâm Ý thở dài: “Lại là cái tên Phương Dụ Chính đáng chết kia, không chịu gã nữ nhi của hắn cho ta ta còn chưa tính, lại tấu ta cưỡng đoạt dân nữ, ngươi không biết đó thôi, nương của ả Tiểu Thúy kia vừa nhìn thấy mấy đĩnh bạc sáng loáng, hớn hở không kể hết, hơn nữa với nhân phẩm tướng mạo của Thập nhất ca ngươi, nha đầu Tiểu Thúy kia có thể hầu hạ ta đã là phúc ba đời, ta cưỡng bức hồi nào a?”

Đàn Khinh Trần liếc hắn, gật đầu nói: “Thập nhất ca đích thực tuấn mỹ xuất chúng, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là người ngươi cưỡng đoạt không phải nương của Tiểu Thúy, lão nương đó vui mừng, nhưng Tiểu Thúy nào có cam nguyện, cho nên mấy trượng kia không hề oan uổng.”

Phó Lâm Ý phẫn nộ, vừa định phản bác, đã nghe Văn Đế cười nói: “Quỳnh lâm yến hôm nay, chỉ nhìn ca vũ thôi không khỏi có chút dung tục, ba vị tân khoa sĩ tử đừng quá câu nệ.”

Trầm ngâm một lát, nói: “Thi từ ca phú có lẽ không làm khó được chư vị, đêm nay không ngại thư thái chút, trẫm ra câu đối các vị đối lại vậy.”

Phó Lâm Ý cả kinh la lớn: “Thôi đi, trò này ta không biết chơi.”

Mọi người trong yến cười ầm lên.

Văn Đế đối với hoàng đệ bảo bối này dường như cũng phải bó tay, mỉm cười quở trách: “Không biết cũng đừng phô trương mình dốt nát như vậy, ta chỉ thử tài ba vị tân khoa thôi.” Mục quang ôn hòa nhưng thâm trầm đảo quanh một vòng, nói: “Thập khẩu tâm tư, tư gia tư quốc tư xã tắc.”


Chính là một câu đối tách tự.

Cung Lâm lập tức ứng đối: “Ngôn thân thốn tạ, tạ thiên tạ địa tạ quân vương.”

Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, Văn Đế gật đầu tán thưởng.

Phó Lâm Ý thấp giọng nói: “Tân Trạng nguyên này công phu vuốt mông ngựa cũng xứng đáng đỗ đầu bảng, không hổ là nhi tử của lão hồ ly Lại bộ kia.”

Đàn Khinh Trần chỉ cười không nói.

Tống Quân Bác nâng chung, tư thái tiêu sái: “Bát mục thượng thưởng, thưởng hoa thưởng nguyệt thưởng xuân quang.”

Người khác chưa kịp phẩm bình, Phó Lâm Ý đã thầm khen: “Thưởng xuân quang, nói hay lắm, người này trái lại không hề đánh mất bản sắc phong lưu tài tử.”

Văn Đế cười nói: “Vế đối quả thật hợp tình hợp cảnh.”

Nhìn về phía Hạ Mẫn Chi, ánh mắt mang theo ý khích lệ.

Thanh âm Hạ Mẫn Chi trong trẻo vô ngần, nhìn thẳng Văn đế: “Bát mục gia hạ, hạ quân hạ dân hạ thái bình.”

Văn Đế vui vẻ tán thưởng: “Hay cho hạ thái bình! Thiên hạ thái bình, quân dân mới có thể an lành phú quý, tất nhiên là đáng ăn mừng hơn so với bất cứ điều gì, Thám hoa đối rất đúng ý ta.”

Mọi người không ai muốn đứng ngoài cuộc, đều nâng chén chúc mừng, nhất thời phi thường náo nhiệt.

Chỉ nghe Đàn Khinh Trần đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp êm tai như một cỗ huân khí (4): “Hoàng thượng, thần đệ cũng có một câu.”

Mỉm cười nhìn Hạ Mẫn Chi, nói: “Bát mục gia hạ, hạ phong hạ nguyệt hạ mẫn chi.”

————–

(1) Đàn làm theo Phục Hy thức có hình dáng thế này:



(2) Long trì, phượng chiểu: theo tớ biết thì đó là những lỗ tròn hoặc dẹt khoét trên thân đàn như hình trên.

(3) Nhất giáp: Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giáp để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng. Nhất giáp chỉ có ba bậc: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, gọi là tam đỉnh giáp.

(4) Huân khí: một loại nhạc cụ, trông như thế này:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui