Hạ Mẫn Chi cười tán thưởng: “Thông minh thế này mới đúng, ta ghét nhất là nhìn kẻ khác xúc động.”
Từ trong quỹ dưới tháp lấy ra một chung trà bằng gỗ, rót nước đưa cho Giang Thận Ngôn, nói: “Ta là nhân sĩ đến từ Ngọc Châu, hiện tại phải về Ngọc Châu phủ ở Giang Nam tham dự kỳ thi Hương vào tháng tám năm tới. Về việc cứu ngươi, là ý của Hạ bá, có lẽ ngươi cũng nhìn ra được người có võ công, chỉ là người đã lớn tuổi, cứu ngươi là muốn ngươi nghe lời ta, bầu bạn với ta, vạn nhất gặp phải chuyện gì, cũng hảo hảo bảo hộ ta.”
Giang Thận Ngôn nói: “Ta không muốn bồi ngươi, ta muốn trả thù.”
Hạ Mẫn Chi nhướn hàng mày mảnh dài, nói: “Ngươi ngang bướng cãi lời ta sẽ không có lợi, Hạ bá đối với khí mạch vận hành của ngươi rõ như lòng bàn tay, đã phong bế chân khí ngươi, còn khăng khăng cố chấp nữa, ta sẽ giao ngươi cho tri phủ Lâm Châu.”
Nụ cười ẩn ẩn một tia tịch mịch: “Cha nương ta đều đã qua đời, ngươi cũng là cô nhi, ngươi ở bên ta có gì không tốt?”
Giang Thận Ngôn tựa hồ bị nụ cười của hắn mê hoặc, cắn răng im lặng.
Hạ Mẫn Chi nhãn châu xoay động, đạm đạm nói: “Thế này đi, Giang thiếu hiệp, ta cứu ngươi một mạng, ngươi bồi ta mười hai năm, xem như báo đáp, được không?”
Giang Thận Ngôn trầm ngâm một lát, rốt cuộc gật đầu nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Hạ Mẫn Chi cực kỳ cao hứng, sóng mắt lưu chuyển long lanh, nói: “Ngươi thề ta mới tin.”
Giang Thận Ngôn cả giận: “Giang Thận Ngôn ta trước giờ luôn biết giữ lời! Ngươi đừng tiểu nhân quá đáng.”
Hạ Mẫn Chi cũng không nổi nóng, đẩy cái gối ra, bổ nhào đến bên cạnh hắn, cười nói: “Được được, ta chính là tiểu nhân, Giang thiếu hiệp ngài đây nhất ngôn cửu đỉnh, thề một câu cũng đâu có gì đáng kể.”
Khăn choàng bằng lông chồn cọ vào tay hắn, mang theo cảm giác nhộn nhạo ngứa ran, Giang Thận Ngôn xưa nay lãnh đạm, không thích quá thân cận với ai, vội né sang một bên, nghiêm mặt nói: “Kể từ hôm nay, ta nhất định bầu bạn bảo hộ Hạ Mẫn Chi suốt mười hai năm, nếu vi phạm lời thề…” Hốc mắt đỏ lên: “Đời này vô pháp báo thâm thù diệt gia, cha nương dưới suối vàng không được an nghỉ!” (uy, thề gì khôn dẹ =)))))))
Dứt lời hai hàng thanh lệ rốt cuộc đã chảy dài trên má.
Hạ Mẫn Chi vội lấy ra một mảnh khăn tay, lau đi nước mắt cho hắn, miệng huyên thuyên dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng khóc, ta không nên ép buộc ngươi như vậy, ngươi thân mang thương tích, lát nữa tới khách điếm phía trước, ta mời ngươi ăn cháo, chịu không?”
Trước khi tuyết rơi, ba người đã đến khách điếm Duyệt Lai ngoại thành Tương Châu.
Hạ bá đi tới quỹ án hỏi phòng, tìm nơi tạm giữ xe ngựa, ôm chăn gối, dẫn hai người đến sài phòng ở hậu viên, mở khóa, bước vào trước.
Hạ Mẫn Chi thuần thục thu thập củi lửa, chọn một đống cỏ khô mềm mại, trải trên mặt đất thành một lớp dày, lại tiếp lấy chăn bông, làm thành ba cái túi ngủ.
Vỗ tay cười nói: “Ấm thật!”
Giang Thận Ngôn trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Hạ Mẫn Chi này đúng là thập phần cổ quái, bộ dáng tú mỹ, nói chuyện lại vô tình, khí chất thanh quý, y phục lại đạm mạc, còn ngủ trong sài phòng, thi ân cứu người lại vội đòi báo đáp, lòng nghi ngờ trỗi dậy, hỏi: “Chúng ta trọ ở sài phòng?”
Hạ Mẫn Chi liếc tà hắn, cười lạnh: “Trọ ở sài phòng thì sao? Tối qua nếu không phải chúng ta trọ ở sài phòng, làm sao bị đánh thức để cứu Giang đại thiếu gia đây?”
Giang Thận Ngôn nghẹn họng đứng ngẩn tại chỗ.
Hạ Mẫn Chi lại cười hì hì kéo tay hắn, nói: “Mệt không? Ăn cơm trước đã, xong rồi hẵng ngủ.”
Hạ bá luôn trầm mặc kiệm lời, theo sau hai người đến phạn đường (nhà ăn).
Hạ Mẫn Chi giúp Giang Thận Ngôn gọi một chén cháo trắng cùng một quả trứng gà luộc, cho Hạ bá một bát mỳ trứng rau xanh, còn mình ăn một bát mỳ Dương Xuân không dầu ít muối, ba người một bữa cơm chỉ tốn mười sáu văn tiền, Hạ Mẫn Chi một bên móc tiền ra khỏi chiếc túi thêu kim tuyến cũ kỹ đếm đủ mười sáu văn, một bên oán giận chén cháo trắng sao mà đắt quá, còn không quên trừng mắt liếc Giang Thận Ngôn.
Trở lại sài phòng, tắm rửa xong xuôi, Hạ Mẫn Chi bưng một chậu nước ấm tới, xuất ra một cái bình gỗ, không kiên nhẫn ra lệnh: “Cởi quần!”
Giang Thận Ngôn vừa thẹn vừa giận: “Không cởi! Ngươi muốn làm gì?”
Hạ Mẫn Chi khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ta còn muốn làm gì ngươi? Với bộ dáng đen đúa này của ngươi, cũng chỉ có mấy tên ngục tốt có mắt như mù kia mới bụng đói ăn quàng thôi.”
Kỳ thực Giang Thận Ngôn da thịt toàn thân màu mật ong, bóng mịn như nắng mai, cực kỳ tinh tế, lại thêm mày kiếm mắt sao anh tú, tràn đầy sinh lực như một con báo con.
Hiện tại bị Hạ Mẫn Chi nói như thế, Giang Thận Ngôn vừa buồn bực vừa hổ thẹn đến hai tay đều run lên.
Hạ Mẫn Chi bước tới trước mặt hắn, chăm chú quan sát nhãn thần sắp phun lửa của hắn, cười nói: “Mặt đỏ bừng a… Nam tử hán đại trượng phu, như thế nào còn e lệ hơn cả tiểu cô nương? Kỳ thật, ta cũng không phải chưa thấy qua, hôm qua lúc ngươi hôn mê, chính tay ta đã bôi dược cho ngươi đấy.”
Giang Thận Ngôn vẫn không bị khích tướng, chỉ cắn răng im lặng.
Hạ Mẫn Chi thở dài, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn, ôn nhu nói: “Lúc nãy ta không nên nhắc tới lũ súc sinh kia… Chỉ là tổn thương trong quá khứ đừng cứ khư khư giữ trong lòng, ngàn vạn lần không thể trút giận lên thân thể của mình. Phải hảo hảo sống tiếp, hiểu không? Cởi quần ra để ta đổi dược cho ngươi đã, nếu không bệnh căn kéo dài, đời này ngươi không phải tự mình gánh chịu khổ ải sao?”
Ngón tay Hạ Mẫn Chi thon dài mát lạnh, nhưng mang theo một loại cảm giác an toàn kỳ lạ. Dù sao chủ nhân của đôi bàn tay này ngay thời khác mình vô lực nhất, đã cứu mình ra khỏi chốn địa ngục sống không bằng chết kia.
Giang Thận Ngôn nằm úp sấp trên chăn, cởi quần ra, gắt gao nhắm mắt lại.
Hạ Mẫn Chi lấy một mảnh vải sạch thấm nước ấm lau sơ vết thương, hòa nhã nói: “Đỡ hơn nhiều so với hôm qua rồi, chừng vài ba ngày nữa là có thể khỏi hẳn.” Nhìn biểu tình của hắn, cười dỗ dành: “Đừng khóc a, ta sẽ nhẹ tay, không đau lắm đâu…”
Động tác của Hạ Mẫn Chi ôn nhu ân cần như gió nhẹ lướt qua, hốc mắt Giang Thận Ngôn có chút cay cay, nhưng không phải vì đau đớn.
Hạ Mẫn Chi rất sợ lạnh, vừa bôi dược xong liền tức tốc chui vào ổ chăn, nhưng không quên phân phó: “Hạ bá, giải huyệt cho hắn đi.”
Hạ bá cũng không hỏi nhiều, ngón tay điểm vào mạch môn của Giang Thận Ngôn, hai cỗ chân khí thuần hậu một âm một dương theo kinh mạch toàn thân hắn vận hành thông thuận, chỉ một lát sau cảm giác băng hàn ngưng trệ nơi đan điền biến mất hết, Thái Nhất chân khí của Giang Thận Ngôn hòa quyện cùng chân khí của Hạ bá lưu chuyển một vòng, từ từ thở mạnh một hơi, mở mắt ra, đôi nhãn châu trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén.
Hạ bá thu tay, nhìn hắn thật sâu, cảm khái: “Thảo nào…”
Giang Thận Ngôn trong lòng kính nể cùng kinh ngạc không thua gì Hạ bá, hai cỗ chân khí kia vô cùng tinh thuần, nhưng cũng phi thường quỷ dị, chưa từng nghe nói trong giang hồ có người có thể đồng thời tu luyện hai loại chân khí triệt để tương phản lại cường hãn bác đại như vậy, vừa định mở miệng hỏi, đã nghe Hạ Mẫn Chi cười nói: “Thảo nào cái gì? Thảo nào Giang thiếu hiệp quả nhiên là thiên tài võ học sao?”
Hạ bá mỉm cười gật đầu.
Hạ Mẫn Chi nói: “Sau này không thể gọi là Giang Thận Ngôn nữa, đề phòng quan phủ điều tra ra được. Ngươi tự đổi tên đi.”
Giang Thận Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Chờ ta rời khỏi ngươi, ta sẽ lấy lại cái tên Giang Thận Ngôn, còn mười hai năm này gọi là gì, tùy ý ngươi.”
Hạ Mẫn Chi ngáp dài: “Nương ngươi họ gì? Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Nương ta họ Niếp, ta mười ba tuổi.”
“Vậy ta gọi ngươi là Niếp Thập Tam đi.”
Niếp Thập Tam nghiêm mặt, hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hạ Mẫn Chi nhắm mắt lại, lười biếng đáp: “Ta mười lăm tuổi.”
“Vậy ta gọi ngươi là Hạ Thập Ngũ.”
Hạ Mẫn Chi cười ha ha: “Tùy ngươi.”
Hạ bá lạnh lùng liếc Niếp Thập Tam một cái.
Hai người niên kỷ xấp xỉ nhau, suốt dọc đường nói nói cười cười cũng không tịch mịch.
Niếp Thập Tam vốn tâm tính lãnh đạm, chỉ say mê võ học, ở trên Bạch Lộc Sơn đừng nói sư huynh đệ đồng môn không dám quá thân cận với hắn, ngay cả Lộc Minh Dã cũng sợ quấy rầy hắn tu luyện, hiếm khi trò chuyện cùng hắn.
Hạ Mẫn Chi trái lại rất hay nói, một bên xem đại kinh Lễ ký thi hương, một bên vẫn không quên mai mỉa: “Lễ nghĩa cái gì, bất quá lễ nghĩa chỉ là nghi thức kết giao giữa chư hầu hoàng tộc, muốn thứ dân phục tùng lại toàn dụng hình. Mấy loại văn nho thánh nhân này, không ít lần mâu thuẫn với hoàn cảnh thực tế a.”
Lại giương mắt nhìn Niếp Thập Tam tay bắt ấn, hai mắt khép hờ, ngồi ngay ngắn, tuổi còn nhỏ nhưng đã tiềm ẩn phong phạm tôn sư, trong lòng ngưỡng mộ, hỏi: “Ngươi muốn về Bạch Lộc Sơn tiếp tục học võ sao?”
Niếp Thập Tam nói: “Không cần, Thái Nhất tâm kinh ta đã luyện đến tầng thứ năm, bất quá chỉ khuyết thiếu hỏa hậu cùng kinh nghiệm thôi.”
Hạ Mẫn Chi cười nói: “Vậy thì, Hạ bá đây cũng là một cao thủ, đợi về đến Mặc Lương trấn ở Ngọc Châu, nhân lúc người nhàn rỗi, ta nhờ người so chiêu với ngươi.”
Niếp Thập Tam không đáp, nhưng trong mắt đã lộ vẻ hưng phấn.
Hạ Mẫn Chi vén màn xe, thấy trời đã lất phất đổ tuyết, vội ra khỏi xa sương, cởi khăn choàng da chồn trên cổ mình quàng lên cổ Hạ bá, kéo tay lão nói: “Vào trong tránh tuyết trước đã, tạm thời khoan xuất hành, chúng ta cũng không vội về nhà.”
Hạ bá ghì cương ngựa, nói: “Phải nhanh lên đường, trời thật sự rất lạnh, vạn nhất bị rét không phải chuyện đùa.” Gỡ khăn xuống, từ ái quấn lên cổ Hạ Mẫn Chi: “Hạ bá của ngươi già thì già, một thân công phu vẫn chưa mai một, chút lạnh này có là gì…”
Dùng bàn tay khô cằn như vỏ cây phủi đi tuyết bám trên tóc hắn, khẽ thở dài: “Chỉ khổ cho ngươi…”
Hạ Mẫn Chi đột nhiên một phen ôm lấy Hạ bá, dựa vào ngực lão, bất giác rơi lệ.
Nhãn châu Hạ Mẫn Chi không phải thuần một màu đen nhánh, con ngươi trong veo nhưng sâu lắng, lại ngời sáng như lưu ly, Niếp Thập Tam lặng lẽ nhìn theo khe hở nơi màn xe, khi thấy nước mắt lăn dài trên má hắn, trong lòng bất giác trỗi lên một tia bứt rứt khó chịu.
Tới Mặc Lương trấn ở Ngọc Châu, đã là mười lăm tháng chạp, trước mắt tràn ngập không khí náo nhiệt của ngày tết.
Mặc Lương trấn là một trấn điển hình của Giang Nam – tiểu kiều lưu thủy thanh thạch lộ (tớ thấy câu này dễ hiểu, lại có vần có điệu như thơ nên để nguyên ^^), trên mái ngói của từng ngôi nhà trong trấn đã phủ một lớp tuyết đọng, những gốc mai trụi lá khẳng khiu, những khóm trúc xanh ngắt một màu, cảnh vật đẹp như tranh vẽ.
Tiểu viện cũ kỹ ở tây trấn chính là Hạ gia.
Hạ bá uể oải đi tới trước cửa, lấy chìa khóa mở đại môn.
Trước viện là một vườn rau, trồng toàn giống rau xanh thấp bé của phương nam, trên phiến lá rộng lớn điểm đầy đốm tuyết lân tinh, xanh ra xanh trắng ra trắng; ngoài ra còn có một bụi ớt nhỏ, một giàn bầu và một giàn nho leo trên tường viện, thoạt nhìn đơn giản mà sạch sẽ.
Giữa viện là một ngôi nhà ba gian, nhất minh lưỡng ám (1) Hạ Mẫn Chi vui vẻ nói với Niếp Thập Tam: “Sau này ta ngươi cùng ở phòng phía đông, Hạ bá khó ngủ, không thể quấy rầy người.”
Niếp Thập Tam gật đầu ưng thuận, thấy trong phòng phía đông là một cái giường gỗ cũ, trên đó trải đệm bằng vải thô màu trắng thêu hoa xanh, hai tấm chăn thật dày được gấp chỉnh tề ngay ngắn, trước cửa sổ là thư trác (bàn học), bày đầy bút giấy nghiên mực, sát tường là một giá đầy sách, nhìn một lượt, toàn sách cổ rách nát.
Hạ Mẫn Chi kéo hắn đi ra cửa sau, đẩy cửa, hậu viện là một mảnh rừng trúc, ánh lên tường viện màu xám khói, càng thêm phần thanh nhã, Niếp Thập Tam khen: “Quả là Giang Nam mỹ cảnh.”
Hạ Mẫn Chi cười nói: “Đến mùa xuân, còn có măng để ăn.”
An trí đâu vào đó, Hạ Mẫn Chi xuống trù phòng làm cơm chiều, xào một đĩa rau xanh hái từ trong vườn, thả vài khối thịt muối vào, thổi một niêu cơm, còn làm cả canh trứng.
Món ăn tuy đơn giản, nhưng trù nghệ của Hạ Mẫn Chi phi thường thuần thục, ngay cả cơm cũng nấu rất khéo, mềm dẻo ngát hương, Niếp Thập Tam lại đang vào thời kỳ phát triển, cứ thế rau xanh thịt muối, xúc liền hai chén cơm đầy vung còn sợ không đủ no, uống thêm một bát canh lớn, mới chịu buông đũa.
Hạ Mẫn Chi vô cùng bất mãn, nhíu mày nói: “Ngươi là quỷ đói đầu thai sao? Vóc dáng nhỏ nhắn mà ăn nhiều như vậy? Không sợ no vỡ bụng a?”
Hạ bá khẽ cười, ngắm nhìn hai người họ, nhãn thần ấm áp khôn kể.
Niếp Thập Tam phẫn nộ đến không nói nên lời, hắn xuất thân phú quý, bẩm sinh tuấn mỹ, thiên tư thông minh, vô luận ở đâu cũng được đãi ngộ như chúng tinh phủng nguyệt (sao quây quần quanh trăng, ý nói 13 luôn là tâm điểm chú ý ^^), làm sao có người dám ngại hắn ăn nhiều? Trù tử (đầu bếp) của Bạch Lộc Sơn làm món nào, nếu được hắn tán thưởng dù chỉ một câu, nhất định sẽ cao hứng suốt mấy ngày, hiện tại chỉ là một đĩa rau xanh đạm bạc, Giang đại thiếu gia hắn có thể nuốt trôi coi như đã là phá lệ thưởng thức rồi, cư nhiên còn bị trách móc, thật không có thiên lý a!
Nếu theo tính tình trước kia của Giang thiếu, đã sớm làm mặt lạnh phất áo bỏ đi, đáng tiếc hiện tại bản thân chỉ là một Niếp Thập Tam nhà tan cửa nát sống sót sau kiếp nạn.
Cho nên Niếp Thập Tam chỉ đành cúi thấp đầu, cắn răng chịu đựng.
Yên lặng nửa ngày, một chén canh đầy vung đưa tới trước mặt mình, ngẩng đầu, lập tức đối diện đôi mắt trong veo như thu thủy của Hạ Mẫn Chi, nhãn thần vừa là quan tâm, vừa là áy náy, nhưng thanh âm vẫn lãnh lãnh đạm đạm: “Ăn chưa no thì uống thêm một bát canh nữa đi, ngày mai ta nấu nhiều cơm hơn.”
Niếp Thập Tam thấy chén cơm nhỏ xíu của hắn chỉ mới vơi đi phân nửa, nói: “Ta no rồi, ngươi uống đi.” Lại nhìn thân hình gầy gò cùng chiếc cằm thon nhọn của hắn, quay mặt qua một bên: “Vóc dáng ta có nhỏ thế nào cũng vẫn cao to hơn ngươi…”
Hạ Mẫn Chi hừ một tiếng: “Cho ngươi uống thì ngươi cứ uống, đừng quên ngươi nợ ta một mạng, còn dám đấu võ mồm với ta? Ăn nhiều chút hảo hảo luyện công, sớm ngày tịch cốc (2), ta sẽ bớt lo nghĩ.”
Niếp Thập Tam nhịn không được phì cười: “Tịch cốc? Ngươi đọc tạp thư nhiều quá đâm ra ngớ ngẩn chăng? Thứ ta học chính là võ công, không phải tu tiên a, làm sao có thể tịch cốc, không tin ngươi thử hỏi Hạ bá đi.”
Hạ Mẫn Chi liếc nhìn Hạ bá, thấy lão cố nén ý cười, liền cãi lại: “Ngươi không phải kỳ tài võ học sao? Chung quy cũng phải điểm gì hơn người chứ?”
Niếp Thập Tam chỉ cười không đáp, cúi đầu lại thấy bát canh trước mặt có một cái lòng đỏ trứng còn nguyên vẹn, bưng lên, một cỗ ấm áp từ đôi tay lan đến tận đáy lòng.
——————-
(1) Nhất minh lưỡng ám: một sáng hai tối, chỉ ngôi nhà xây theo lối kiến trúc một phòng có thể đón ánh mặt trời, hai phòng còn lại thì không.
(2) Tịch cốc (còn gọi là tuyệt cốc): là bỏ đi các thứ lúa nếp, tức là không dùng lúa nếp làm lương thực nuôi sống hằng ngày. Đây là một phái tu khổ hạnh, không dùng ngũ cốc, mà khi đói chỉ ăn các loại trái cây cho được nhẹ mình, đặng luyện các phép thuật như: đi trên ngọn cỏ, phép bay,… Phái tu này rất mê tín, thuộc Tà đạo. Trong truyện 15 mong 13 tịch cốc để đỡ tốn gạo í =))))