Đại Nịnh Thần

“Ngươi dáng vẻ đường đường, quan cũng làm tới vị trí thượng thư, tại sao viết chữ khó coi như vậy?”

“Đâu phải viết cho ngươi xem, cảm thấy khó coi thì nhắm mắt lại đi.” Ở biệt uyển rảnh rỗi nhàm chán, Dạ Vị Ương bắt đầu ở trong thư phòng luyện tự.

Hắn viết chữ không phải khó coi, chẳng qua bởi vì trước kia chưa từng cầm bút lông mà thôi, cùng dân chúng bình thường so sánh vẫn có thể, nhưng với người từ nhỏ luyện bút lông thì kém hơn rất nhiều.

Đại khái chính là, sự chênh lệch giữa mẫu giáo với đại học đi.

Kiếp trước công việc bận rộn không có tâm tư luyện tự, xuyên đến nơi này cũng không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi, mới đầu bị kẹp giữa Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, sau đó đi Quảng Nam tiến hành công trình, tiếp theo biến thành hồ ly, hiện tại cùng Bắc Thần Diêu Quang mới có chút thanh nhàn.

Rõ ràng đi vào thế giới này chưa đến một năm, nhưng hắn những gì trải qua nhiều hơn hai mươi mấy năm ở kiếp trước cộng lại.

“Tính tình không nhỏ, ta đến dạy ngươi.”

Bắc Thần Diêu Quang đứng ở phía sau Dạ Vị Ương, thoáng cầm tay nam nhân, nhất bút nhất hoa viết xuống ba chữ: Dạ Vị Ương.

So với chữ Dạ Vị Ương viết, ba chữ này thoạt nhìn xinh đẹp lên không ít, bút phong cứng cáp, giống như cây tùng bách ven rìa huyền nhai, hữu lực mà mảnh khảnh.

Nét chữ đẹp mắt tựa như bức tranh, Dạ Vị Ương âm thầm nói, nếu chữ của Bắc Thần Diêu Quang đặt ở xã hội hiện đại chắc chắn sẽ dẫn đến một hồi truy đuổi của những người yêu thư pháp.

“Luyện tự phải kiên trì, đầu để chính diện, thân mình đứng thẳng, hai tay mở ra, trầm tĩnh nhưng không được quá lơi lỏng, tập trung tinh thần nhưng không được quá buộc chặt.”

Bắc Thần Diêu Quang giảng cho Dạ Vị Ương phương pháp luyện tự, Dạ Vị Ương nghe người này ở bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ, tùy ý đối phương nắm tay hắn chỉnh sửa nét chữ.


Đã không còn giương cung bạt kiếm hay vui cười giận mắng như ngày thường, thời điểm luyện tự Bắc Thần Diêu Quang im lặng mà chuyên chú, trên tờ giấy tuyên thành dày đặc mực nước, Dạ Vị Ương có thể cảm nhận được lực đạo trên tay người này, cùng với khí tức ôn noãn vững vàng bên tai.

“Đông đông” Ngoài thư phòng có người khẽ gõ cửa.

“Tiến vào.” Không quay đầu liếc nhìn một cái, Bắc Thần Diêu Quang vẫn tiếp tục dạy Dạ Vị Ương luyện tự, mỗi khi viết xuống một cấu trúc liền giảng một chữ, rất có kiên nhẫn, làm cho Dạ Vị Ương cảm thấy người này rất có tài hoa.

“Hoàng thượng…” Một thị vệ ở cửa loan thắt lưng, nhẹ nhàng hô một tiếng nhưng không nói tiếp, tựa hồ ngại Dạ Vị Ương nên không tiện nói rõ.

“Cứ nói đừng ngại.”

“Sứ giả Kim quốc truyền đến tin tức, nói là ở phụ cận Tuyết sơn tìm được mấy con hồ ly, hắn biết bệ hạ xưa nay yêu thích hồ ly, liền hỏi có muốn hắn đem tới?” Thị vệ bẩm.

“Không cần, về sau cũng không cần mang hồ ly cho trẫm nữa, lui xuống đi.” Bắc Thần Diêu Quang quyết đoán nói.

Thị vệ kia đóng cửa liền rời đi, Dạ Vị Ương nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh, người nọ khẽ cười nói: “Ta chỉ muốn ngươi, Dạ Vị Ương.”

Không lên tiếng, Dạ Vị Ương quay đầu tiếp tục luyện tự, cũng không giống như ngày thường đẩy đối phương ra xa.

Gió mát từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, ngẫu nhiên bay tới vài đóa hoa đỏ tươi rơi xuống cạnh nghiêng mực, mùi hoa thoang thoảng, hương mực nhàn nhạt, quanh quẩn trong hơi thở thật lâu chưa tán đi.

Cuộc sống nhàn nhã luôn làm cho người ta buồn ngủ, Dạ Vị Ương nằm trên tháp thượng kế bên cửa sổ, hắn nhìn thoáng qua thư trác cách đó không xa, Bắc Thần Diêu Quang mặc y phục thanh sắc đang cúi đầu xem gì đó, trong mắt ngẫu nhiên hiện lên tia phức tạp.


Vô luận ở bên người Bắc Thần Diêu Quang đợi bao lâu, cũng không có biện pháp xem nhẹ ánh mắt chuyên chú quá phận mang theo tình ý sâu sắc kia.

Dạ Vị Ương nhớ lại lời Bắc Thần Nguyệt ngày đó nói với hắn: [Ta âm thầm liên lạc với Tịch Thiên Thương, biện pháp cụ thể hẳn là không bao lâu sẽ có, Dạ Vị Ương, coi như ta cầu ngươi, bất luận sau này hoàng huynh ta lựa chọn thế nào, trước khi ngươi ly khai, có thể mở lòng ra một chút, để hắn đi vào thế giới của ngươi, được không?]

Trên người bỗng dưng ấm áp thoải mái, Dạ Vị Ương mở mắt, nghiêng đầu nhìn qua, Bắc Thần Diêu Quang vừa rồi vẫn còn ngồi ở thư trác không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh tháp thượng, cầm trong tay một cái chăn mỏng đắp lên người hắn.

“Đừng để cảm lạnh, ngủ đi.” Thay hồ ly kéo chăn, Bắc Thần Diêu Quang liền thức thời tính toán xoay người trở về.

Nhịn một chút, Dạ Vị Ương mở miệng hỏi: “Ngươi không ngủ sao?”

Nam nhân vừa đi được hai bước nghe lời này lập tức ngừng lại, nhìn hồ ly trên tháp thượng lộ ra tiếu dung: “Được.”

Cởi hài tất, Bắc Thần Diêu Quang nằm xuống bên cạnh Dạ Vị Ương, bởi vì tránh vết thương nên phải nằm bên ngoài sườn tháp, Dạ Vị Ương xê dịch vào trong đối mặt nhìn nam nhân.

Đánh bạo vươn tay ra, Dạ Vị Ương dưới tầm mắt chuyên chú của Bắc Thần Diêu Quang nhẹ nhàng xoa trán nam nhân, đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống, tiếp theo là sóng mũi thẳng tắp cùng hai má lành lạnh.

Gặp Bắc Thần Diêu Quang không có ý ngăn cản, Dạ Vị Ương từng chút chạm vào ngũ quan đối phương, ngón tay xẹt qua khuôn mặt góc cạnh rõ ràng rồi dừng ở đôi môi, tuy rằng đã bạc đi một ít, nhưng vẫn mềm mại.

Bắc Thần Diêu Quang từ cổ tay Dạ Vị Ương chậm rãi cầm lấy tay hồ ly, khẽ hôn nhẹ lên bàn tay đang sờ soạng mặt hắn, theo mu bàn tay đến từng đốt ngón tay rồi mỗi đầu ngón tay, sau đó lại đem lên mặt cọ cọ.


Không nói lời gì, chỉ là ý cười cùng ấm áp trong mắt Bắc Thần Diêu Quang đều đã nhanh tràn ra, giống như nhiễm đào sắc phân hương của mùa xuân, không có hành động quá phận, Bắc Thần Diêu Quang nắm tay nam nhân, nhìn nam nhân bên cạnh đã ngủ hắn cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Cứ như vậy, mặt đối mặt, tay nắm chặt tay chìm vào giấc ngủ.

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,,

Buổi chiều cùng nhau ăn cơm, Dạ Vị Ương gắp miếng thịt bò tươi ngon ở trong chén nhai, không gian yên tĩnh không giống ngày thường, hiện tại hắn chủ động đánh vỡ sự im lặng chán đến chết này.

“Vương tông quý tộc các ngươi, có phải thời điểm ăn cơm thường không được nói chuyện?”

“Không phải không được nói chuyện, chính là không có người thích hợp để nói thôi.” Nghe hồ ly chủ động lên tiếng, Bắc Thần Diêu Quang đang định gắp rau đũa chợt ngừng lại.

Cũng là lần đầu, chủ động nói về bản thân: “Trước đây ngẫu nhiên cùng phụ vương dùng cơm, mọi người vì uy nghiêm của phụ vương nên không ai dám mở miệng, ta tìm ai nói chuyện đây? Thời điểm ở trong cung, cũng thường ngồi một mình, chỉ khi gặp thần nhân mới thỉnh thoảng nói một chút.”

Bắc Thần Diêu Quang cười đến khinh nhu: “Có phải cùng ta một chỗ cảm thấy rất chán? Vài năm bị phụ vương đuổi ra khỏi Bắc Thần quốc, ta cũng đi không ít địa phương, chờ mấy ngày nữa chúng ta ly khai Mộc Miên trấn, lúc lên thuyền trở về Bắc Thần quốc, ta mang ngươi đi xung quanh du ngoạn một phen.”

“Kể cho ta nghe, ngươi cùng hồ ly gặp nhau như thế nào?” Dạ Vị Ương hỏi.

Bắc Thần Diêu Quang phất tay cho hạ nhân bên cạnh rời đi, đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ mới mở miệng: “Thời điểm cùng phụ vương đến Kim quốc, có một lần ta lặng lẽ theo đi phía sau hắn đến phụ cận Thiên quốc, hắn đi Ngọc Hành sơn tìm Tịch Thiên Lâu, lúc ấy ta ở chân núi tìm được một tiểu hồ ly.”

Trong mắt hiện lên ý cười, Bắc Thần Diêu Quang nhìn Dạ Vị Ương nói: “Tiểu hồ ly kia đang cưỡi trên đầu một con lang, ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hồ ly thú vị như vậy.”


Dạ Vị Ương âm thầm cả kinh, nói như vậy con hồ ly trên Ngọc Hành sơn năm đó, đích xác chính là con Bắc Thần Diêu Quang mang đi?

“Sau đó thế nào?” Hắn hỏi.

“Cảm thấy tiểu hồ ly kia thú vị nên muốn mang về, sau đó mạnh mẽ bắt tiểu hồ ly.”

Quả nhiên từ nhỏ tới lớn đều là tác phong cường đạo!

“Sau khi trở lại Bắc Thần quốc ta mang tiểu hồ ly dưỡng ở trong cung, ngay từ đầu nó đã xem ta không vừa mắt, chỉ cần ta tới gần nó sẽ lập tức cắn ta, hoặc là lấy đuôi quất ta.” Dứt lời, Bắc Thần Diêu Quang liếc mắt nhìn Dạ Vị Ương thật sâu, tác phong hồ ly xưa nay chưa từng thay đổi.

Dạ Vị Ương làm như không phát hiện, cho dù bị đánh cũng là Bắc Thần Diêu Quang tự chuốc lấy.

“Tiểu hồ ly đại khái là muốn trở về, mỗi ngày đều không chịu ăn, ta liền cùng hắn nhịn đói, chính là vật nhỏ kia chịu đói rất giỏi, ta chịu không nổi mà ngã trước.”

Nhớ tới chuyện tình trước đây, vẻ mặt Bắc Thần Diêu Quang trở nên ôn hòa: “Cuối cùng tiểu hồ ly cũng đồng ý ăn cơm, ta mới theo nó cùng nhau ăn cơm.”

“Bắt đầu từ lúc đó, tiểu hồ ly đã chậm rãi tiếp nhận ta, vênh váo tự đắc bắt ta mang nó kỵ mã, hoặc là phá lệ kiêu ngạo muốn ta xem nó đem mấy con lang cẩu trong phủ ra huấn luyện, mỗi ngày nó đi đằng trước, mấy con lang cẩu kia giống như thị vệ đang theo phía sau nó.”

Tay hơi siết chặt chén rượu, trong nụ cười Bắc Thần Diêu Quang trộn lẫn chua xót: “Sau đó, nó thay ta đỡ một kiếm của thích khách.”

“Ta ôm nó toàn thân lạnh lẽo ở trong sân một ngày một đêm không đứng lên, thẳng đến khi ngất đi, ở trong mộng ta nghe được thanh âm của tiểu hồ ly…”

Bắc Thần Diêu Quang ngẩng đầu nhìn Dạ Vị Ương: “Hắn nói, hắn còn có thể trở về.”

Hết chương thứ năm mươi bốn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui