Trung tuần tháng 12, Lâm Quang Đống lái xe đưa Tô Xán tới một khách sạn trong khu Từ Hối tham gia một buổi tụ hội của giới sách báo truyền thông, khách sạn thấp thoáng ở cuối một con đường xanh biếc, xung quanh được nước sông và công viên ngăn cách, tạo ra một không gian biệt lập tĩnh lặng giữa khu đô thị náo nhiệt.
Xuyên qua đoạn đường này, nhìn thấy khách sạn tạo hình cổ điển tao nhã, xuất hiện như một tia sáng cuối đường hầm.
Đây là buổi tụ họp lớn của giới sách báo Thượng Hải, dòng xe nườm nượp phá vỡ đi ý cảnh của khách sạn, Tô Xán không biết nhà tổ chức là ai lại ngu xuẩn tổ chức ở đây, đường thì nhỏ không thuận tiện giao thông, rõ ràng chỉ hợp thường ngày mọi người mệt mỏi với huyên náo của đô thị tìm tới đây hưởng chút cảm giác thanh bình, phô trương, kệch cỡm, trưởng giả học làm sang đó là ấn tượng đầu tiên của Tô Xán về buổi tụ họp này.
Nhưng ở trong cái ngành này Tô Xán lại không thấy quá ngạc nhiên.
Đợi đỗ được xe, Tô Xán đang định mở xe bước ra ngoài thì thấy xe lắc lư một cái, thì ra bên cạnh có một chiếc Mercedes bất thình lình rẽ ngoặt vào chỗ đỗ xe bên cạnh bọn họ, khoảng cách khá gần, người kia lái xe quá ngang ngược, chạm vào xe hắn.
Tiếp đó cửa xe đối phương mở ra lại chạm vào xe đối phương.
Liên tiếp hai lần va chạm, đối phương tựa hồ mới để ý, đi ra nhìn liếc về phía xe bọn họ, đối phương có ba người, một thiếu phụ chừng ba mươi rất quyến rũ, hai nam nhân trung niên.
Đối phương không nhận ra Tô Xán, nhưng nhìn thấy Lâm Quang Đống hơi sửng sốt, cũng chỉ có thể, tiếp tục đi về phía hội trường.
Tô Xán xuống xe kiểm tra, may mà sơn chiếc Audi này của Lâm Quang Đống sơn không tệ, không đáng ngại lắm, Tô Xán nheo mắt nhìn chiếc xe bên cạnh:
- Không xin lỗi lấy một câu, là bọn họ tố chất kém hay có thù oán với anh vậy.
Nếu là thanh niên đã đành, lái xe rõ ràng là trung niên, Tô Xán biết người làm nghề này rát phù phiếm, không ngờ văn hóa kém tới mức đấy.
Lâm Quang Đống lắc đầu:
- Đó là Triệu Vĩ của công ty phát hành Tân Đông Phương, một trong bốn kênh tiêu thụ lớn nhất... Bỏ đi, không có thời gian dây dưa với họ.
Đi vào hội trường đã thấy người qua kẻ lại tấp nập, trong đó không thiếu sự kết hợp của người trung niên tóc hoa râm cùng thiếu nữ tươi trẻ xinh đẹp. Trên đường đi tới thấy phóng viên vây quanh đường trải thảm đỏ, nhìn tới một nam tử trung niên đeo kính râm, tóc rẽ ngôi lệch, mặt vuông chữ điền, xương gò má cao, đang bắt tay với Triệu Vĩ, bao quanh là rất đông người cười nói nịnh nọt, trông như minh tinh xuất hiện.
- Đó chính là Đàm Văn.
Lâm Quang Đống giới thiệu đơn giản rõ nghĩa, lại nói thêm:
- Truyền thông là nghành nghề mang tính chu kỳ rõ ràng, cùng với chính phủ tiến hành cải cách thực chất với cơ chế thể chế truyền thông, quốc gia thi hành chính sách ưu đãi, trong tương lai cơ hội ầu tư tất nhiên tăng lên. Ở tầng vĩ mô, chính sách cải cách hiện nay của TW là muốn NXB, tòa báo của bộ ủy ban chuyển biến thành tập đoàn truyền thông, xuất bản, trọng tổ thoát khỏi ràng buộc, trở thành công ty truyền thông xã hội, vận hành theo quy tắc giới. Tranh thủ trong năm năm tới để truyền thông trong nước đạt tới tầm thế giới, thực hiện phát triển vượt địa khu, thậm chí quốc gia. Đợi sự tiến triển của truyền thông Ba La ở Thượng Hải, báo tỉnh sẽ còn nhiều nghiệp vụ tìm tới chúng ta, chúng ta đảm đương trọng trách cánh cửa tiến vào phía đông.
Rồi bổ xung thêm:
- Lần này về Dung Thành, cậu nên đi gặp Dương lão nói chuyện.
Tô Xán gật đầu, Dương lão ở đây là Dương Tranh Lượng tiền tỉnh trưởng tình Tây Xuyên, hiện là chủ tịch tập đoàn báo tỉnh.
Văn hóa Liên Thượng bối cảnh là quốc xĩ TW Giang Nguyên, ở mức độ lớn có va chạm với truyền thông Ba La là do bối cảnh đấu đá chính trị của phái hệ nam bắc, vì đằng sau Truyền thông Ba La chính là pho tượng bồ tát tập đoàn báo tỉnh, nắm 20% cổ phần, sức khống chế mềm về chính trị còn lớn hơn thế, ở mức độ nhất định bọn họ đảm nhận vai trò tiên phong cho báo tỉnh.
Tương lai rất có khả năng truyền thông Ba La lớn mạnh, nhiều nghiệp vụ của báo tỉnh tiến vào, tỉ lệ cổ phần sẽ còn thay đổi, khi đó bọn họ có thể bị giảm xuống trạng thái còn 30 - 40 %, nhưng khi đó bọn họ có lẽ là một công ty trên TTCK có bối cảnh lớn rồi.
Có được bối cảnh chính trị để phát triển đồng thời nhiều chuyện không có quyền tự chủ lựa chọn.
Cuộc đời là thế.
Nhìn Đàm Văn được phóng viên chĩa micro vào mặt bám sát từng bước, Tô Xán nhếch mép cười nói:
- Con người chỉ có thể ghen tỵ với người yếu hơn, hoặc chênh lệch với mình không nhiều. Vậy nên đừng để đối phương thấy chúng ta yếu đuối chỉ cần đả kích nhẹ cũng loạng choạng, đừng ngại dựng lên hình tượng mạnh mẽ tới không thể lay chuyển.
- Tôi cũng muốn xem bản mặt bọn chúng lúc đó, thời gian qua vì giữ bí mật mà tôi kìm nén đủ lắm rồi.
Đàm Văn thoát khỏi được đám phóng viên đi vào gian nghỉ ngơi xa hoa, nói với nam tử cao lớn đang đứng ngắm nghía một món đồ sứ cổ:
- Vừa mới nói chuyện với phó thị trưởng Tôn, tôi còn chưa kịp chiếu cố, lát nữa kết thúc hội nghị, nhất định hai vị phải để tôi an bài. Anh thích chiếc bình Quân Diêu Trường thời Bắc Tống này sao, nhà tôi còn hai chiếc nữa, hôm khác đưa tới cho anh.
Chiêm Hóa cười:
- Vậy cám ơn anh trước, nhìn xu thế của anh hôm nay, nem sau có lẽ Liên Thượng tành nhà phát hành số một Thượng Hải, xem ra tôi nên chúc mừng trước hả?
- Đường vẫn còn xa lắm, chỉ dám nói ở phương diện dùng người dùng lực tôi đã chú tâm hơn nhiều người khác mà thôi.
Đàm Văn xua tay:
- Nói thật với anh, tôi dùng bộ phận qua hệ xã hội toàn lực tiếp xúc trao đổi với mấy phương diện, chỉ cần đối phương có kênh phát hành sẵn sàng chỉ hợp liên thông, tôi có thể đưa ra nhiều nhượng bộ ưu đãi. Đến khi chỉnh hợp xong kênh ở Bắc Kinh Thượng Hải, có thể nói chỉ cần chưa tới một năm, không nhà phát hành nào ở Thượng Hải có thể bám đuôi chúng tôi.
Chiêm Hóa gật đầu, Đàm Văn có tư duy kín kẽ, mạnh mẽ tự tin, chẳng trách được đại lão trong Cao gia khâm điển tới Thượng Hải mở ra cục điện truyền thông, không tới 5 năm thị trường truyền thông Thượng Hải sẽ thay da đổi thịt.
- Phải rồi, hôm nay tôi thấy chú nhóc bên cạnh Lâm Quang Đống, chắc đó là Tô Xán nổi tiếng đấy hả? Tôi rất hứng thú với cậu ta, chỉ mong khi Truyền thông Ba La bị đẩy khỏi nghiệp báo Thượng Hải, vẻ mặt cậu ta không quá khó coi.
Chiêm Hóa nhíu mày, cảm thấy Đàm Văn tự tin thái quá, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở:
- Truyền thông Ba La chẳng qua chỉ là một phần của Đại Ba La, dù có gặp trở ngại trong ngành cũng không thể đả kích trí mạng tới Tô Xán, có điều nếu có thể thông qua việc hất cẳng truyền thông Ba La, làm suy yếu bối chỉnh chính trị đứng sau Tô Xán, khiến chú nhóc đó vướng víu khi triển khai kế hoạch khác, đây mới là trọng điểm nên nhắm tới. Mà xưa nay Lâm Quang Đống luôn hành động riêng rẽ, lần này đi cùng Tô Xán, tôi có dự cảm không hay chút nào, tên nhóc này khó lường lắm.
Đàm Văn trước khi ra ngoài nhún vai một cái, hiển nhiên không quá để ý lời Chiêm Hóa nói, gần đây nghe tin đồn ở kinh thành Chiêm Hóa qua nhiều năm tung hoành bất bại mất đi ý chí chiến đấu rồi, chỉ vì va vấp nhỏ mà trở nên sợ bóng sợ gió, xem ra là sự thật, chú nhóc đó không tầm thường, đấu tranh thắng thua là chuyện trù tính lập kế hoạch lâu dài, đâu vì một buổi tụ hội thế này quyết định được.
Phó thị trưởng Tôn lên phát biểu, nói về chính sách ổn định vĩ mô của TW với ngành truyền thông cùng triển vọng trong nghề, sau đó lần lượt các cự đầu giới truyền thông lên nói xu thế ba thị trường lớn Kinh Hỗ Tuệ, nội dung không có gì mới mẻ hay bất ngờ, những buổi tụ hội này thường quan trọng ở hoạt động bên lề của nó.
*** Kinh Hỗ Tuệ là Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...