Buổi sáng thứ 7 dậy sớm rửa mặt, Tô Xán sách ba lô lên, nói ra cái ba lô này do Đường Vũ mưa cho y nửa năm trước, chiếc ba lô vải buồm mang phong cách Anh có đai cài bằng da thuộc. Đáng lẽ kỳ nghỉ cuối tuần của bọn họ phải xuất phát từ chiều hôm qua rồi, nhưng lại vướng bữa cơm với Vương Tiểu Ất, nói chuyện mãi tới tận gần 10 giờ đêm mới được ông hiệu trưởng khó chơi đó tha về, thế là uổng phí một buổi tối bên Đường Vũ, thế nên Tô Xán quyết không để lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, 7 giờ trời còn lởn vườn chút sương sớm, Lý Hàn, Tiêu Húc vẫn chùm chăn ngáy như lợn thì Tô Xán đã vũ trang đầy đủ để lên đường.
Đeo ba lô đi xuống con dốc tới KTX số 17, từ xa xa Tô Xán nhìn thấy Đường Vũ mặc chiếc áo măng to dài hồng đào, đeo chiếc ba lô màu nhỏ màu hồng dùng từ thời cao trung, mỗi tay cầm một cốc sữa đậu nành nóng, ngón tay thì móc lủng lẳng túi nilong đựng bánh bao nhân trứng gà muối, lúc này mái tóc chưa chải chuốt kỹ càng, hơi rối, nhưng càng tự nhiên, giống đóa u lan trong núi sâu.
- Em không biết bộ dạng em thế này tới đưa đồ ăn sáng cho enh là đẩy anh vào hố lửa à? Xem kìa không ít người đi qua nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống đấy.
Tô Xán đi tới làm bộ mặt đau khổ chỉ mấy nam sinh dậy sớm tập thể dục chạy qua:
Đường Vũ đưa một phần đồ ăn sáng cho Tô Xán, sóng mắt lưu chuyển, tinh nghịch nói:
- Họ cũng chỉ dám nhìn thôi, bây giờ ở trong trường làm gì còn ai dám chọc vào anh nữa.
Tô Xán dở khóc dở cười:
- Này, câu này của em là khen anh hay là chọc anh thế?
Một tay cầm hộp sữa đầu nành vẫn nóng hôi hổi, Tô Xán vèo cái tống hết cái bánh bao vào mồm nhai nhồm nhoàm nuốt xuống, rồi đưa tay ra nắm lấy tay Đường Vũ.
Đường Vũ hơi rụt tay lại, nói nhẹ:
- Tay em bẩn đấy.
Tô Xán nắm lấy bàn tay mềm mại láng mịn đó giơ lên không lắc qua lắc lại:
- Thật trùng hợp tay anh cũng thế.
Ăn xong, Tô Xán nói với Đường Vũ sẽ đưa cô tới một nơi thú vị, rất thần bí, Đường Vũ không thắc mắc, chỉ khẽ "ừ" một tiếng làm Tô Xán đền là nản. Cùng Đường Vũ ra ngoài bắt xe bus, vòng vèo chuyển mấy chuyến xe mới tới được Mạn Cáp Đốn Thủ Tọa, chuyện đột nhiên tập kích này tất nhiên không thể gọi Lý Bằng Vũ đi theo được.
Đường Vũ xuống xe liền ngơ ngác nhìn xung quanh, mặc dù Tô Xán không nói, nhưng bằng vào thiên tư thông minh của mình, cô đã đoán ra được rồi.
Dưới nắng mặt trời không tốt lắm của ngày đầu đông, tòa nhà hiện ra tĩnh lặng giữa đô thị ồn ào, sáng sớm thứ bảy, tiểu khu còn vắng vẻ hơn thường ngày, người dân xung quanh đi lại vẻ mặt nhàn nhã, không còn thấy chút nào sự hối hả của cái thành phố có nhịp sống cao nhất Trung Quốc, không khí tươi mát, tuy hoàn cảnh xung quanh chẳng thể sánh được với khu biệt thự cao cáp nhà cô, nhưng rất hiếm có.
Tô Xán nắm tay Đường Vũ còn có chút hoảng hốt, rất hài lòng cười nhẹ nói:
- Đi thôi.
Hai người đi thang máy thẳng tới căn nhà chung cư Tô Xán mua, vị trí căn nhà Tô Xán chọn nằm phía bắc hướng về phía nam, đón ánh sáng cực tốt, đưa mắt nhìn hết cảnh ngoại than, tới tối có thể nhìn sông Hoàng Phổ, ven bờ lung linh ánh đèn, giống như cái lần bọn họ cùng Dustin đi ăn hải sản, cùng Đường Vũ ngồi ở ghế dựa vào nhau ngắm cảnh sông. Chỉ có điều về sau ngồi trong căn nhà này, bọn họ sẽ có tầm nhìn rộng hơn, đủ để ôm cả thành phố vào lòng.
Khi Tô Xán mở cửa ra, Đường Vũ trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh đi vào phòng khách trống trải, từ rất lâu rồi cô từng lập kế hoạch sau tốt nghiệp cùng Tô Xán đi làm, đầu tiên có lẽ thuê một căn phòng nhỏ thôi, có lẽ nhà không có cầu thang máy, không có điều hòa, không rộng, nhưng chỉ cần hai bọn họ ở bên nhau là được, sau đó cả hai cùng phấn đấu, mục tiêu đầu tiên là căn nhà nhỏ thế này …
Mặc dù xảy ra nhiều chuyện khiến kế hoạch của cô đảo lộn, nhưng Đường Vũ không ngờ ngày có căn nhà của riêng bọn họ đến sớm như thế, Đường Vũ có chút ngỡ ngàng, có vui sướng, đồng thời còn có chút hụt hẫng nho nhỏ không hiểu vì sao.
Không đợi Đường Vũ có phản ứng, Tô Xán vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của cô, kéo vào lòng, cảm thụ sự mềm mại từ bầu ngực thiếu nữ, ngửi hương thơm man mát làm người ta vừa thoải mái vừa kích động, thấy ánh mắt Đường Vũ hoàn toàn không có sự linh động như thường ngày bỏ qua ý định trêu chọc cô, giọng chân thành nói:
- Anh đặt từ một năm trước, giao nhà cuối tháng 11, mới bố trí điện nước, còn chưa trang trí gì cả, an bài ra sao, bố trí thế nào, phong cách thế nào sẽ cùng em thương lượng.
Thế nhưng Tô Xán vẫn còn đánh giá thấp khả năng thích ứng của Đường Vũ, cô mở to hai mắt, chớp chớp hỏi, làm bộ rất ngây thơ:
- Vì sao em lại phải thương lượng với anh chứ?
Lập tức Đường Vũ phát ra tiếng hô “á!” nửa bất ngờ nửa khó chịu, âm thanh ngắn ngủi, vừa phát ra liền ngưng bặt giống như bị thứ gì đó nuốt chửng vậy.
Nha đầu đáng ghét, Tô Xán quyết định chà đạp đôi môi đỏ mọng kia một phen để trừng phạt, nên Đường Vũ vừa buông lời trêu chọc xong thì bị y một tay ghì chặt eo kéo sát vào lòng, tay kia vô cùng thuần thục luồn qua vạt áo chui vào bên trong, vày vò bầu ngực không lớn nhưng vô cùng săn chắc mịn màng, khiến cô phát ta tiếng kêu kia. Đồng thời miệng cũng bị Tô Xán bao chùm, say sưa ngấu nghiến đôi môi hồng dầy gửi cảm, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ còn đang hoảng loạn.
Bị tấn công bất ngờ cả hai trận địa, Đường Vũ trong nụ hôn nồng cháy thi thoảng phải phát ra tiếng rên khe khẽ.
Cảnh cửa vốn khép hờ đột nhiên có tiếng gõ khe khẽ, sau đó đẩy ra, nửa cái đầu thò vào, không ngờ là Cố Quân ở phòng bên:
- Sao chưa trang trí à, gần đây chẳng thấy...
Vương Yến cũng xuất hiện, nhìn thấy cảnh nóng bỏng này.
Cố Quân thấy cửa nhà Tô Xán khép hờ, bất giác nhớ tới dung mạo mỹ lệ của Lâm Lạc Nhiên, tim đập tăng tốc, nên không chờ bên trong có người đáp lại đã nhìn vào, như mong đợi thấy gì đó sau cánh cửa.
Tiếp đó cảnh tương nhìn thấy làm lời đang nói dở nuốt ngược trở lại bụng, mơ hồ toàn thần có cảm giác khô nóng, trơ mắt nhìn đôi nam nữ hôn nhau quên trời đất, bày tay của Tô Xán còn đặt trên mông tròn trịa của cô gái kia nhào nặt.
Giọng Cố Quân tuy nhỏ nhưng với Đường Vũ mà nói không khác gì tiếng sấm nổ, giật mình đẩy vội Tô Xán ra phía trước che chắn, lúc này hao gò má đỏ lựng lên, kiều diễm điên đảo lòng người, đôi mắt vẫn hàm chứa xuân tình, cánh môi bị hôn tới sưng bóng, bầu ngực không ngực phập phồng bởi nhịp thở ngắn gấp gáp.
Tích tắc đó Cố Quân chỉ muốn chửi ầm lên, con mẹ nó thế giới này còn thiên lý nữa không.
Ngây ra trong thời gian ngắn, hai bên đều khôi phục lại bình thường, tay ôm eo Đường Vũ của Tô Xán rút lại, Đường Vũ cúi đầu xuống, tất nhiên là trách Tô Xán không biết đóng cửa cho tử tế, khuôn mặt lãnh đạm tự nhiên trông không có vẻ gì là mất bình tĩnh, nhưng trong lòng không bình tĩnh chút nào.
Vương Yến không thẹn là người làm việc trong cơ quan đơn vị, như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói:
- Nếu muốn trang trí thì đăng ký với bên quản lý nhà, rồi tiền điện gì đó cũng có thể nhờ bên đó thanh toán hộ, để khi cậu không có nhà người ta có thể lấy ở đó.
Hai bên giao lưu đơn giản, dù cố thế nào chuyện khi náy cũng lởn vởn trong lòng, chào hỏi xong rời đi, Cố Quân về tới nhà giọng trầm tư:
- Chàng trai này nhìn qua thì rất bình thường, nhưng nhìn kỹ hơn, có thể nói là chân nhân bất lộ tướng. Nếu không phải vì tuổi tác của cậu ấy, anh hoài nghi đó là khí độ cỡ cục trưởng Trần của bọn anh, chàng trai này thêm vài năm, làm người ta phải ngưỡng mộ.
- Hừ, cục trưởng Trần bọn anh cũng trái ôm phải ấp chứ gì? Đó mới là cái anh ngưỡng mộ phải không?
Vương Yến nhìn xuyên tâm tư của Cố Quân cho hắn một cái nhéo đau méo mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...