Tắm nước nóng xong mọi người không muốn ăn cơm ở khách sạn mà đề nghị đi ăn hải sản, Trình Thông Thông làm địa đầu xà dẫn đường, ba cỗ xe nối nhau rẽ vòng rẽ vèo tới một quán đồ nướng gần sông Hoàng Phổ.
Đối diện với mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, Dustin thể hiện bản tính phóng khoáng người Mỹ, cực kỳ ân cần nhiệt tình, lại thêm vào hắn là sinh viên Harvard, kiến thức rộng, tài lẻ nhiều, từ trượt tuyết, chơi golf, cưỡi ngựa, không gì không am hiểu. Ấn tượng ban đầu thì chàng trai người Mỹ này hơi chất phác, nhưng theo tiếp xúc, trí tuệ hóm hỉnh của hắn lập tức lấy được thiện cảm của mấy cô gái.
- Oa, trong trường các anh còn tổ chức cả đua ngựa sao?
Trình Thông Thông tỏ ra cực kỳ thục nữ, mắt chớp chớp chăm chú nghe Dustin kể câu chuyện ở Mỹ, thi thoảng che miệng cười khúc khích.
Dustin được hưởng ứng càng hăng hái, phát huy toàn bộ bản lĩnh, ngay cả Đường Vũ thi thoảng cũng không nhịn được cười, nụ cười vang dội của bốn cô gái xinh đẹp khiến mấy nhóm người ở trường đại học gần đó thi thoảng quay đầu ghen tỵ nhìn bọn họ.
Nơi này toàn là nam tử, tài nguyên mỹ nữ có hạn, cái tên Dustin này một mình chiếm hết cả, để người khác sống thế nào, Tô Xán thong thả uống bia, đợi xem kết cục bi thảm của hắn.
Kiều Thụ Hâm là người không chịu được đầu tiên, toàn cô gái tươi trẻ mọng nước như thế, bị một mình tên ngoại quốc độc chiếm hết cả, nói thế nào cũng mất mặt đồng bào trong nước, liền phối hợp với mấy người khác chuốc rượu Dustin, sau đó nhân cơ hội nhảy vào dùng chủ đề sáng lập facebook lôi kéo sự chú ý của mấy cô gái.
Một lúc sau cơm no rượu say, Tô Xán và Đường Vũ ngồi tựa đầu vào nhau trên chiếc ghế mây ngắm cảnh sông nước ban đêm, bên bờ là tòa nhà cao tầng nhấp nhô tỏa ánh sáng đủ màu, dưới sông là chiếc du thuyền treo đèn led qua lại. Chỗ duy nhất phá hoại khung cảnh bình yên này là cái bàn cách đó không xa, Dustin và Kiều Thụ Hâm như hai con gà trống, đang tranh nhau kể tới đoạn Facebook chuyển tới khu chung cư gần Đh Stanford, lấy lòng ba cô gái.
Tiếng cười không ngớt.
- Ngẩng đầu thấy tòa nhà Kim Mậu, quay sang là khách sạn Hoàn Cầu, chỉ mấy năm nữa thôi bờ sông này cải tạo xong, nhưng cái quán nhỏ sẽ bị giải tỏa hết, ngồi bên bờ sông đón gió tối ăn hải sản thế này từ thú vui bình dân sẽ thành hưởng thụ xa xỉ.
Tô Xán vờ thương cảm nói, tay vòng qua eo Đường Vũ, phong cảnh tuyệt vời thế nào với y mà nói chẳng bằng cô gái bên cạnh.
Đường Vũ lườm Tô Xán một cái, nhưng không gỡ tay Tô Xán ra, nhưng đặt hờ tay lên tay Tô Xán, đề phòng y có hành động thái quá.
Lại tràng cười dài phía bên kia truyền tới, trong đó Đồng Đồng cười to nhất. Tô Xán nhìn qua, tặc lưỡi:
- Kiều Thụ Hâm thua rồi, xem ra anh đánh giá thấp Dustin, thường ngày hắn cũng sôi nổi thế đâu, không ngờ là cao nhân ẩn mình, nắm tiết tấu hiện trường rất tốt, biết chuẩn xác được người khác muốn biết cái gì. Mà mấy cô bạn của em hỏi rất nhiều về đại học Harvard, em không có hứng thú sao?
- Không, vì quá xa xôi hư vô.
Đường Vũ khẽ lắc đầu đáp:
- Trước kia trong nhà muốn em vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không xa như thế, tuy trước kia em cũng từng muốn ra nước ngoài, đi tới những nơi thật xa... Nhưng anh cũng biết, bây giờ không còn nghĩ thế nữa rồi.
…………..
Cùng một buổi tối hôm đó, Lý Lộ Mai đang ở trong phòng KTX, vừa mới ăn cơm về, đang bàn tính với mấy cô bạn xem tối nay đi đâu thì nhận được điện thoại của Quách Điềm Điềm một học tỷ cùng khoa diễn xuất với Trần Linh San:
- Tiểu Mai, Linh San ngất xỉu, chịu vừa mới đưa nó vào bệnh viện.
- Bệnh viện nào, em tới ngay.
Lý Lộ Mai không hỏi nguyên nhân, vội vàng hỏi thăm địa chỉ sau đó lấy vội ví, sau đó bắt xe tới ngay.
Chuyện này đáng lẽ phải gọi cho gia đình Trần Linh San mới đúng, thế nhưng chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần, Trần Linh San luôn giấu diếm gia đình mình.
Từ khi thành công với phim “ Câu chuyện thành phố nhỏ”, sau đó lại là quán quân của cuộc thi diễn viên mới của ĐTH Thượng Hải, độ nổi tiếng của Trần Linh San tăng lên vùn vụt, trong trường có thể liệt vào top minh tinh, ngay cả trong giới cũng có chút danh tiếng, với cô sinh viên mới năm thứ hai mà nói, đây là thành thích cực kỳ đáng nể.
Nếu là người khác, sẽ nhân lúc này nhận thêm vai diễn chuyện học tập có thể tạm gác sang một bên, nữ diễn viên đa phần dựa vào thanh xuân kiếm cơm, kỳ bảo đảm ngắn, nhưng Trần Linh San vẫn kiên trì ở lại trường, khổ luyện diễn xuất, ca múa, với cường độ còn hơn cả trước kia, nhiều lúc Lý Lộ Mai có cảm giác không lành.
Sau ba mươi phút đi taxi, Lý Lộ Mai tới được bệnh viện Trần Linh San nằm, hỏi thăm địa chỉ rồi vội vã đi tới, vừa vặn gặp được Quách Điềm Điềm đi ra đại sảnh nộp lệ phí trở về.
- Chị Điềm Điềm, tình hình Linh San thế nào?
Lý Lộ Mai vừa thấy Quách Điềm Điềm là hỏi ngay:
- Thiếu dinh dưỡng, lao lực quá mức, không có gì nghiêm trọng.
Quách Điềm Điềm thở dài:
- Từ khi ở Thượng Hải về không biết nó bị cái gì kích thích, luyện tập như điên vậy, chị nhìn mà đau lòng. Thời gian không học là cơ bản nó tới phòng luyện tập, hôm nay đi ăn cơm về, nghĩ thế nào chị lại qua phòng luyện tập, y như rằng nó đang ở đó, chị vào định kéo nó đi ăn cơm thì nó lăn ra xỉu.
Dù cũng phần nào đoán trước được, Lý Lộ Mai vẫn thở phào, sau đó lại tức giận, rốt cuộc nha đầu đó làm sao.
Quách Điềm Điềm đi mua thức ăn cho Trần Linh San, Lý Lộ Mai vào thăm Trần Linh San một mình.
- Lộ Mai.
Nằm trên giường truyền dịch, Trần Linh San thấy Lý Lộ Mai lòng mừng rỡ, biết tính cô bạn, liền làm bộ mặt hết đáng thương gọi:
Lý Lộ Mai nhìn một vòng, tường trắng như tuyết, ga trải giường trắng, vỏ chăn màu trắng, có TV, tủ lạnh, có cả phòng vệ sinh phòng tắm riêng, làm cô không khỏi sinh ra ý nghĩ cô công chúa này có phải chê tiện nghi trong trường không tốt nên cố ý vào đây không?
- Rốt cuộc là sao, đây là lần thứ mấy rồi, chuyện gì xảy ra ở Thượng Hải?
Lý Lộ Mai không khách khí hỏi:
Trần Linh San cười gượng gạo không trả lời, câu nói cuối cùng của Đường Vũ hôm đó Trần Linh San hiểu rất rõ, nhưng thế thì sao, từ bé cô đã luyện tập ca hát vũ đạo, cô thích đứng trên sân khấu, thích được tắm trong ánh đèn sáng rực, thích mặc bộ váy lộng lẫy nhất, thích nghe tiếng vỗ tay vang vọng khắp bốn phía.
Mặc dù sau này nhận ra tình cảm với Tô Xán, ý thích đó cũng phai nhạt đi nhiều, song không thể phủ nhận đó là sở trường của cô, nếu bỏ đi những thứ đó, cô không còn là công chúa Trần Linh San nữa rồi.
Nhưng tình cảm của cô với Tô Xán gần như thành một thứ chấp niệm, chấp niệm kiên trì cả đời, người khác không thể lý giải được.
Chính vì loại dằn vặt này Trần Linh San không biết phải làm sao, ngoại trừ luyện tập, luyện tập.
Quách Điềm Điềm mang thức ăn tới, Trần Linh San rất yếu, Lý Lộ Mai phải đút cho ăn, được nửa chừng thì có người gõ cửa, đi vào là Vương Kiệt, năm nay 27 tuổi, nam diễn viên không có chỉ có tiếng còn là gia đình bề thế, gần đây theo đuổi Trần Linh San rất rát.
Vương Kiệt ôm trong tay bó hoa lớn đi vào, cười nói:
- Nghe nói em bị ốm nên anh tới thăm.
Lý Lộ Mai mắt lóe sáng, không cho Trần Linh San kịp phản ứng đứng dậy nhận lấy bó hoa:
- Cám ơn anh, Linh San đang ăn dở, phiền anh cho bạn ấy ăn nốt, em và chị Điềm Điềm có chuyện gấp phải đi.
Nói xong kéo tay Quách Điềm Điềm đi thẳng, để lại Vương Kiệt ngỡ ngàng vì vận may bất ngờ.
Đóng sầm cửa lại, Lý Lộ Mai và Quách Điềm Điềm ra ngoài, tuy Trần Linh San không chịu nói, nhưng Lý Lộ Mai không khó đoán nguyên đo là vì Tô Xán, đã thế chỉ có cách để chàng trai khác xuất hiện đuổi hình ảnh Tô Xán ra khỏi tim Trần Linh San.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...