Đại Niết Bàn

Trên mặt đất khoảng sáu tên lăn lộn, mặc dù cố cắn răng không phát ra tiếng kêu nhưng nhìn mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán đủ biết đau đớn thế nào, thảm nhất là Hạng Thành Công nằm thẳng cẳng, máu chảy ướt mặt, nhưng không ai dám lên xem thương tích hắn thế nào, thậm chí chẳng mấy người quan tâm tới hắn, vì Tôn Binh và Lý Quân mặt cảnh giác lướt quanh, còn Lý Bằng Vũ hai tay lăm lăm hai ống sắt dài.

Mấy cô minh tinh mặt chưa hết khiếp hãi bịt chặt miệng, có cô mới vào nghề còn ôm đàn chị thút thít khóc rồi, Quách Tiểu Phu thì mặt không còn chút máu nào.

Đám hoàn khổ lúc nãy lớn tiếng kích động Dịch Lực Hoan thì bây giờ lùi lại, nấp sau đám lưu manh chúng gọi tới, biểu hiện rất đớn hèn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Lỗ Nam Nam.

- Bọn mày biết tao là ai không?

Dịch Lực Hoàn cổ áo bị siết, giọng biến thành khàn khàn:

- Tao là Dịch Lực Hoan, bọn mày không nghe ngóng xem cha tao là ai, tao mà nói với cha tao thì chúng mày vào tù hết.

- Tức là cha mày nghe lời mày lắm?

Lâm Trứu Vũ làm mặt hết sức ngạc nhiên, còn nhìn quanh một vòng nói với đám đông:

- Gia giáo nhà nó hay nhỉ?

Câu này làm bất kể quân ta hay quân mình đều không nhịn được cười, chỉ có điều tình cảnh thế này bên nào cười cũng không được, mỗi Lâm Lạc Nhiên là cười ngặt ngoẽo đấm lưng Lâm Trứu Vũ bôm bốp.

Tô Xán cũng phải nín cười, thật béo này thật quá ác mồm.

- Mày mày ….

Mặt Dịch Lực Hoan vừa thấy nhục nhã vừa xấu hổ, mặt tím tái, trông không khác gì cái gan lợn, lắp bắp nửa ngày không chửi ra được:


- Bắn đi, chúng mày cứ thoải mái mà bắn đi.

Hạng Thành Công còn chưa bị đánh gục hẳn, lúc này lau máu trên mặt, lảo đảo đứng dậy, trông vô cùng hung tợn, mặt vượt qua Tô Xán, Lỗ Nam Nam nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Tôn Binh.

Tiếp tục hô hào kích động:

- Mẹ kiếp, chúng mày dám bắn không, dọa ai chứ, các anh em đừng sợ, thách bọn chúng có mười cái mạng cũng không dám bắn, đừng nói bắn chết Dịch thiếu gia, dù làm bị thương một cái móng tay thôi bọn chúng cũng nếm đủ.

Hạng Thành Công mặc dù bất ngờ vì thực lực của đối phương, nhưng hắn không sợ, lăn lộn xã hội bao năm như hắn, chuyện này hắn trải qua quá nhiều rồi.

Đám người xung quanh lập tức hiểu ra.

Kẻ nào dám nổ súng? Chắc chắn là không.

Đây là cuộc so khí thế, Hạng Thành Công nói một câu làm cục diện vốn ngả hẳn một phía, bè đảng Dịch Lực Hoan sắp tan ra liền lấy lại bình tĩnh. Đám nha nội hoàn khố vốn sợ hãi quay trở lại tự tin hung tợn, đám con gái thở phào, có đứa khinh miệt.

- Bắn đi, chúng mày có giỏi thì bắn xem nào?!

- Mẹ nó, đừng có nói là súng giả đấy.

Dịch Lực Hoan là con trai chủ tịch tập đoàn cấp trọng lượng ở vùng Tây Nam, mạng lưới quan hệ trong chính đàn không vừa, nếu hắn bị bắn, hậu quả có thể ngang động đất, cho dù kẻ bối cảnh sâu tới mấy cũng không chống nổi.

- Bắn đi, chúng mày có gan thì bắn tao xem.


Dịch Lực Hoan cũng gân cổ rống lên:

- Mày bắn tao thì tiếp theo mày là đứa bị lôi ra pháp trường đấy.

- Mày nghĩ tao không dám bắn máy phải không? Thằng chó này.

Lỗ Nam Nam dí nòng súng vào trán Dịch Lực Hoan xoay đi xoay lại, tay hắn vẫn giữ cổ áo, nên Dịch Lực Hoan đầu như bị bẻ gập ra sau.

Đám con gái rú lên sợ hãi, dù bọn chúng dám chắc đối phương không dám bắn, nhưng ai đảm bảo trong lúc kích động súng không cướp cò?

- Bốn thằng kia là cầu thủ đấy.

Lâm Trứu Vũ chỉ mặt bốn tên cao lớn đầu đinh vừa nháy mắt ra hiệu với nhau, bảo với Lý Bằng Vũ:

- Đừng đánh vào người, quất vỡ đầu gối chúng nó đi, mấy thằng trắng bôi keo trát phấn thì đánh rụng răng chúng là đủ, còn mấy thằng lưu manh cầm dao thì yên tâm, đánh chết cũng chẳng ai quan tâm.

- Hiểu.

Mấy tên cầu thủ ớn lạnh lùi lại, bọn chúng đâu có gia thế gì, được gia nhập vòng tròn này hoàn toàn nhờ đá bóng có chút danh tiếng, nếu không đá bóng được nữa, đám công tử tiểu thư này sẽ đá bọn chúng đi như một con chó.

Đám mặt trắng thì hiển nhiên đa phần là nha nội hoàn khố, bên ngoài hung hăng nhưng về nhà đều dấu diếm, nếu cha mẹ chúng biết chúng gây sự thì chúng bị lột dạ trước tiên đã, không khỏi chột dạ. Số ít là minh tinh dựa vào cái mặt kiếm cơm không cần phải nói.

Mấy tên lưu manh đánh thuê khỏi nói, lên đây là ỷ thế mấy công tử ức hiếp người ta, giờ bọn công tử cũng sợ rồi, bọn chúng đúng là có đánh chết chả ai quan tâm, có khi bị người ta tùy tiện lấy cớ băng nhóm đánh nhau thì chết oan không có chỗ kêu.


Lâm Trứu Vũ nói mấy câu làm khí thế đối phương đuối hẳn.

- Dọa nó đủ rồi, thu súng lại đi.

Tô Xán thản nhiên như không nói với Lỗ Nam Nam:

Hạng Thành Công thấy tình hình bên mình không ổn, vội gạt người bên cạnh ra, lưỡi liếm máu, mặt gườm gườm đi tới, hai mắt nhìn xoáy vào Lỗ Nam Nam:

- Sao biết sợ rồi... Á.

- Mày lắm mồm quá.

Còn chưa dứt lời bị Tô Xán cho một cái tát thật lực bằng mu bàn tay.

"Bốp!" Cái tát đanh gọn vang vọng quán bar, phục vụ khách sạn đều im như thóc, Ngô Thì Nhuế đứng với đám Văn Lộ ở bên ngoài, hết sức căng thẳng.

- Đúng thế, chó ngoan không cản người.

Hạng Thành Công ôm mặt loạng choạng lùi lại thì bốp một cái nữa, Lâm Trứu Vũ cho một gậy, hai cái răng bay ra khỏi mồm, sung quanh sững sờ.

Đám Dịch Lực Hoan tựa hồ tới giờ mới ý thức được một vấn đề, trước đó tưởng đối phương thấy bên mình biết không dám nổi súng sẽ mất khí thế, ai ngờ tình huống thật sự hoàn toàn khác, đối phương hiển nhiên không coi bọn chúng vào đâu, nói một câu không hài lòng là ra tay đánh không thương tiếc.

- Bọn này có kỷ luật, không thể dùng cái này, nhưng đừng nghĩ không làm gì được mày, ông mày không thiếu trò đâu.

Lỗ Nam Nam thu súng lại giắt vào hông, tay tóm cổ áo lôi xềnh xệch ra ngoài:

- Bọn mày định làm gì, mau thả anh ấy ra.


- Anh ấy làm sao thì chúng mày liệu hồn.

Cả đám la hét, nhưng chỉ dừng ở la hét thôi không có hành động nào thực tế, những lời uy hiếp lúc nãy của Lâm Trứu Vũ rất hiệu quả.

Lỗ Nam Nam kéo Dịch Lực Hoan đang ra sức vùng vẫy tới ao nước ngoài khách sạn, nước trên núi tụ lại chỗ này, sau đó chảy xuống, lạnh còn hơn cả tuyết.

"Ùm" một cái, Lỗ Nam Nam đạp Dịch Lực Hoan ngã xuống ao, nước bắn tứ tung, Dịch Lực Hoan gào lên thảm thiết, cảm giác như muôn vàn gai nhọn đâm vào người, cái lạnh đó không gì diễn ta nổi.

Dịch Lực Hoan đưa hai tay ra cố sức vẫy vùng, bám lấy bờ, môi lạnh tới run rẩy.

- Uông ao a…

Hạng Thành Công bị gãy răng, hàm trật, nói hàm hồ:

Lâm Trứu Vũ được linh cảm từ Lỗ Nam Nam, nhưng tên này rất độc ác, túm tóc Hạng Thành Công, lôi ra bên mép ao, cho một đá vào đít lăn ùm xuống, lần này đám người kia tịt hẳn rồi, không tên nào dám ho he gì nữa.

Dịch Lực Hoan bò lên bờ, răng va vào nhau cầm cập, trông như còn chó chết, mắt oán độc nhìn Tô Xán:

- Tốt... nhất là mày giết được tao.. Nếu tao không chết, sớm muộn... tao... Giết chết mày.

Lỗ Nam Nam ngồi xuống, tát cho hai phát:

- Dọa tao à? Con người tao có cái tính xấu, ghét nhất đứa nào uy hiếp. Yên tâm, sau này mày muốn chơi, tao tiếp tới cùng, tao có hàng trăm cách cho mày chơi đã thôi, mày không chết được đâu.

Tô Xán cũng ngồi xuống trước mặt Dịch Lực Hoan:

- Người xô xe máy vào xe mày là bạn tao, mày đánh nó vào bệnh viện, tao vốn tìm mày tính sổ, nhưng bạn tao bảo bỏ qua, tao đành bỏ. Nhưng mày thích chơi, vậy tao chơi với mày, mày tưởng trong tay có tí tiền, có thể chơi đùa người khác trong lòng bàn tay à? Chuyện này coi như một bài học, nếu mày chưa chịu thì bảo người lớn trong nhà tới tìm tao... Còn mày, chưa đủ tư cách đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui