Tuyết Sơn Tây Lĩnh là khu danh thắng cấp quốc gia, khu du lịch trọng điểm của tỉnh Tây Xuyên, cao hơn mực nước biển 5.000 mét, quanh năm có tuyết, bao đời chưa tan, gọi là ngọn núi số một của Dung Thành.
Tây Lĩnh được phong danh thắng cấp tỉnh vào cuối thập niên 80, tới năm 94 được quốc vụ viện đánh giá là danh thắng trọng điểm Trung Quốc. Vào đầu năm 90 đã xây dựng khu trượt tuyết lớn nhất, trang thiết bị tốt nhất trong nước ở khu vực cao trên 2000 mét, nổi tiếng trong ngoài nước.
Năm 2000 xây dựng liền mấy khách sạn 4 sao, trong đó gây chú ý nhất là quần thể biệt thự khách sạn Skandinaviske của Thụy Điển, quần thể biệt thự này xây men theo suối nước nóng, vật liệu được xử lý tiền kỳ ở Thụy Điển, sau đó dùng máy bay chuyển lên núi lắp ráp, được gọi là "Khách sạn chuyển tử Thụy Điển tới".
Cuối năm ngoái khách sạn hoàn thành, cực kỳ được giới thượng lưu ở vùng tây nam này ưa chuộng, lái xe lên núi trượt tuyết ngâm suối nước nóng, thuận tiện lại rẻ hơn ở vùng ngoài, cũng là nơi tốt để gặp đối tác bàn chuyện kinh doanh. Làn sóng này tới mùa hè càng thịnh.
Lúc này trên con đường quốc lộ 318 thông tới Tây Lĩnh, có một hàng xe dài rất bắt mắt.
Đi đầu là chiếc Ferrari 348 đỏ rực, tiếp theo là chiếc Lamborghini màu vàng, Cadillac màu đen, chiếc Volvo s60 màu bạc, Lexus GS 300, cuối cùng là loạt xe Nhật được độ màu mè.
Xã hội đang phát triển tiến bộ, người giàu ngày một nhiều, ngày một giàu, vào năm 2002, một đội xe thế này bất kể ở thành phố nào cũng không hề đơn giản.
Đội xe này trước đó không lâu xuất phát từ Du Thành, qua đường cao tốc Dung Du, vòng lên quốc lộ 318, dọc đường gây oanh động không nhỏ, thậm chí còn có một số phóng viên truy lùng tung tích của đội xe này.
Những chiếc xe đắt tiền nối đuôi nhau chạy trên con đường uốn lượn, phía dưới cây xanh ngan ngát, bên trên tuyết trắng phau phau, cảm giác như thông lên chốn thiên đường nhân gian.
……….
Cùng thời điểm đó ở Dung Thành, đoàn người Tô Xán thì ngồi chiếc Buick G18 tới cái quán nhỏ bên ngoài biệt thự hoa viên Dung Thành, đỗ ở trước quán là chiếc xe jeep của đám Lỗ Nam Nam, rất dễ nhận ra.
Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy đang gọi món thấy nhóm Tô Xán liền vẫy tay.
Bây giờ là hơn 12 giờ trưa, kế hoạch của bọn họ hôm nay sẽ là tập hợp bên ngoài nhà Vương Uy Uy, sau đó lái xe lên đường cao tốc tới Tây Lĩnh trượt tuyết rồi buổi tối tắm suổi nước nóng.
Chiếc Buick G18 này là một trong số 5 chiếc xe thương vụ của Đôn Hoàng, có trọng tải cao nhất, bốn chiếc xe khác là xe Passat. Nhóm Tô Xán có 4 người, nhóm Vương Uy Uy có 5 người, một chiếc xe Jeep của Lỗ Nam Nam tất nhiên là không chở hết, cho nên mới trưng dụng xe của Đôn Hoàng.
Ngoài ra trong đoàn người hôm nay còn tăng thêm hai lái xe nữa, đều là lính dưới quyền Đỗ Đại Vĩ, là Tôn Binh và Lý Quân, tuổi tác hơn Tô Xán không ít, mặc dù Tô Xán bảo bọn họ thả lỏng một chút, coi như đi chơi cùng bạn bè thôi, nhưng hai người này chẳng có chút giác ngộ nào, Lý Quân lái xe và Tôn Binh ngồi ghế phụ lại, cho dù Tô Xán có chủ động bắt chuyện với bọn họ, họ chỉ đáp một hai câu, rất ít nói, cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Lạc Nhiên gần đây có vẻ thích mấy cái mũ rộng vành, còn ăn mặc vẫn phong cách cũ rất mát mẻ, chiếc quần jean xanh, một cái áo thun trắng ba lỗ, cổ rất rộng, chỉ cần đứng trên cao một chút có thể nhìn thấy mép trên đồi ngực đầy đặn trắng hồng, thế vẫn chưa đủ ngứa mặt, giây áo lót đen làm Tô Xán chỉ muốn đưa tay ra điều chỉnh lại, chớp mắt hỏi Tô Xán:
- Đường Vũ đâu rồi?
Từ lần trước nói chuyện với Lâm Trứu Vũ, thi thoảng Tô Xán không tự chủ được nghĩ rốt cuộc tên béo đó có ý gì, hắn còn không quá rõ quan hệ của mình với Đường Vũ, sao lại còn nói những lời đầy ẩn ý đó, cơ bản hai anh em nhà này rất giống nhau, thực sự không hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ quái của họ, từ lúc Lâm Lạc Nhiên tới Dung Thành tới giờ, đây mới là lần đầu gặp nhau.
Như lúc này đây nhìn tên béo hớn hở vẫy tay như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, Tô Xán mỉm cười, đuổi chuyện nặng đầu đó ra ngoài, dù thế nào mình đã có Đường Vũ, không nên sinh ý nghĩ gì nữa.
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, Tô Xán đáp:
- Phải đi qua đêm, cha mẹ cô ấy không đồng ý, nên không đi được.
Nhóm Tô Xán gồm có Ngô Thì Nhuế, Quách Tiểu Chung, Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương, cơ bản quen nhau hết rồi, chỉ giới thiệu Lỗ Nam Nam và Lý Bằng Vũ.
Lỗ Nam Nam cười nói:
- Anh nghe nói tới bạn gái của Tô Xán khá nhiều rồi, tiếc chưa bao giờ được gặp. Lạc Nhiên, rốt cuộc Đường Vũ như thế nào?
Tên này cố ý hỏi Lâm Lạc Nhiên về Đường Vũ trước mặt Tô Xán, rõ ràng rất thâm, hôm đó nói coi Tô Xán là kẻ địch không phải đùa.
Còn Lý Bằng Vũ thì thực sự hôm đó hùa theo trêu Lâm Trứu Vũ thôi, ai cũng biết tên béo này cưng cô em gái cỡ nào.
- Anh phải gặp mới biết được cơ, nhưng lúc đó tốt nhất anh nên thu lại tính háo sắc của mình nếu không gặp họa đấy.
Lâm Lạc Nhiên nói qua loa, đẩy thực đơn tới trước mặt đám Lưu Duệ:
- Mới gọi bốn món thôi, các bạn ăn gì gọi thêm đi.
- Lạc Nhiên, bạn càng ngày càng đẹp.
Ngô Thì Nhuế ngồi xuống cạnh Lâm Lạc Nhiên, bọn họ là bạn học cùng lớp, còn từng cùng nhau dùng bom nước truy sát Tô Xán, không phải quá thân thiết, nhưng rất tốt:
- Bạn cũng thế, Thì Nhuế, làm tiếp viên hàng không thế nào, được đi khắp mọi nơi, nghĩ đã thấy thích.
Lâm Lạc Nhiên rất háo hức hỏi, hai cô gái quấn lấy nhau tíu tít trò chuyện.
Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương không khỏi cảm khái, có một năm thôi Lâm Lạc Nhiên thoát khỏi giai đoạn cao trung, như sâu hóa bướm. Thế này tới bất kỳ trường học nào, thế nào cũng khiến đám súc sinh tơ tưởng lung tung.
Chỉ tiếc là không có Đường Vũ, nếu không có cả hai cô gái này cùng một chỗ sẽ là phong cảnh tuyệt vời cỡ nào.
Lâm Lạc Nhiên mặc không nhiều, có điều ghế sau có áo lông, bọn họ đều mang theo áo khoác chống lạnh, lên cao nhiệt độ giảm xuống, không chỉ cần áo ấm, mà đồ ăn bổ xung năng lượng chống lạnh cũng rất quan trọng.
Chỉ có Tôn Binh và Lý Quân im lặng ngồi ăn, Lý Bằng Vũ quan sát hai người này, nói nhỏ:
- Cậu chuẩn bị kỹ quá nhỉ, nếu chơi nghiêm túc, chỉ e tôi cũng không đấu lại được bọn họ.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ăn no uống đủ, mọi người lên xe đi tới Tây Lĩnh.
Tuyết Sơn Tây Lĩnh có diện tích ước đạt 500 km vuông, bao quanh bình nguyên Dung Thành, là rặng núi đột ngột nhô lên giữa bình nguyên.
Giữa lưng chừng núi là rừng nguyên thủy bạt ngàn, toàn bộ được bao phủ bởi tuyết trắng phau phau, vách đá dứng đứng, thác nước chảy sầm sầm quanh năm, có nhiều cảnh quan do khí tượng tự nhiên hình thành, ví như mặt trời mọc giữa biển mây tưởng chừng phật quang chiếu muôn trượng.
- Đỗ Phủ năm xưa ca ngợi " Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết, Môn bạc Đông Ngô vạn lý thuyền." Tuyết Sơn Tây Lĩnh vì thế mà có tên này, chỉ tiếc suối rượu năm xưa đã chẳng còn, bây giờ không ít nhãn hiệu rượu này chỉ là trò cười thôi.
Tô Xán nhìn ra cửa sổ, Tuyết Sơn trong tầm mắt, nguy nga hùng vũ, không phải chỉ có hư danh.
Song in Tây Lĩnh nghìn thu tuyết;
Cửa đậu Đông Ngô vạn dặm thuyền.
- Nghe nói nơi này có khu trướt tuyết lớn nhất Trung Quốc, tới đó nhất định phải lái xe moto trượt tuyết mới được.
Nói tới cái này Lưu Duệ cực kỳ hưng phấn.
- Trước tiên nghĩ tới mấy chuyện đó thì giải quyết vấn đề đầu tiên là ở đâu đi đã, sau đó chúng ta thong thả chơi cũng được.
Tiết Dịch Dương thực tế nói:
Tôn Binh ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại:
- Khách sạn Skandinaviske, chủ tịch Tô đã đặt trước cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...