Đại Niết Bàn

Bốn ngày sau hội nghị thượng đỉnh Thượng Hải mở rộng.

Đh Thượng Hải vĩnh viễn bận rộn mà tĩnh mịch, thời tiết chuyển dần vào thu, nhiệt độ giảm nhanh chóng, nhiệt độ ở Thượng Hải đôi khi như cổ phiếu rớt giá trên TTCK vậy, vèo một cái chênh lệch tới mức làm người ta khó thích ứng.

Triển lãm nhiếp ảnh bắt đầu, hình Tô Xán và Đường Vũ hôn nhau in ra ảnh đen trắng phóng to treo chính giữa khu triển lãm cạnh lầu hành chính, khiến thi thoảng lại có cô gái nhìn Tô Xán với ánh mắt trái tim.

Còn Tô Xán và Đường Vũ vẫn thế, mỗi ngày tay trong tay, tản mạn đi trên con đường vắng, hết sức tránh chỗ đông người, làm nhiều người đánh giá Tô Xán đúng là điển hình chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.

Kỳ tài không phải vì làm chuyện khác người mới có thành tích phi thường sao? Có tài sản cả tỷ, nhưng lại cam lòng cuộc sống đại học, khiến người ta không thể không thầm hâm mộ đôi trai tài gái sắc này thực sự quá xứng đôi.

Nhưng thực tế nhiều người không biết Tô Xán chỉ nhàn tản khi ở bên Đường Vũ, cuộc sống của y vẫn là cuốn phim bận rộn, không có Đường Vũ, Tô Xán phải bận rộn, chỉ có công việc mới phân tán ý nghĩ không nên có của y.

Ngay ngày hôm sau hội nghị, Giang Minh tổng quản lý tài vụ của Truyền thông Ba La đã đại biểu cho Tô Xán đi gặp nhóm Triệu Hạo chứng minh khả năng tài chính của Tô Xán, tin tức Tô Xán muốn đầu tư một sản nghiệp mới làm thần kinh của Lâm Quang Đống, Vương Thanh, Vương Phương, Triệu Minh Nông đều cảnh giác cao độ. Từ khi biết Tô Xán là tỷ phủ trẻ nhất nước, ai nấy đều phấn chấn, ai ngờ trong nhà chưa được miếng nào, cái bánh có nguy cơ bị người ngoài cướp mất rồi.

Vương Thanh gọi điện thoại cho Tô Xán uy hiếp:

- Tô Xán, nếu cậu mà có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, thì giờ tự mình mua kem mà ăn đi.


Tô Xán cười thầm, Vương Thanh hơi lạc hậu rồi, đem thứ ngây thơ này dọa mình, lần sau về y sẽ nghênh ngang cầm kem mút ăn giữa đường cho Vương Thanh thấy, tuy vậy cũng hết sức trấn an cô, hứa không để ảnh hưởng tới sự phát triển của Đôn Hoàng.

Sau ba ngày nghiên cứu hết tài liệu, Tô Xán gọi điện cho đám Triệu Hạo, đề cập phải mau chóng đưa ra mô hình thương nghiệp hợp lý, nhân lúc chưa vào cao điểm thi cuối kỳ, Tô Xán khá nhàn hạ, tiến hành nghiên cứu thảo luận tỉ mỉ.

Kết quả là mấy ngày liền không có tin tức gì, làm Tô Xán cảm thấy có chút bất thường, vì chuyện này hoàn toàn trái ngược tình hình ở hội nghị thượng đỉnh, những người này thấy Tô Xán thì mừng phát cuồng như vớ được cọng cỏ cứu mạng.

Kẻ ngốc cuãng nhận ra vấn đề rồi.

Hôm đó Tô Xán vừa xong tiết học, đang chuẩn bị tới lớp tiếp theo thì nhận được điện thoại của Triệu Hạo.

Tô Xán nhận được điện thoại của Triệu Hạo, giọng hắn có sự bất thường của người cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh:

- Tô Xán, có chuyện này tôi muốn nói với cậu, sau khi chúng tôi lập phương án thương nghiệp cụ thể định đưa cho cậu thì người của Tái Phú quay lại tìm chúng tôi, Tôn Chí Nghĩa và Dương Kỳ Đông đã thỏa hiệp, xin lỗi, tôi nỗ lực trao đổi với họ, nhưng mọi người ý kiến bất đồng... Tôi là bạn họ, nhưng chuyện làm ăn, không thể ảnh hưởng tới họ.

- Tái Phú? Của Lưu Chấn Sinh?


Tô Xán sửng sốt, không ngờ mình lại bị người ta chơi đòn hồi mã thương.

*** Tái không phải là tài.

………

Tòa nhà thương vụ nằm kề sát công viên Hoài Hải là chi nhánh truyền thông Ba La ở Thượng Hải. Truyền Thông Ba La từ mới đầu nổi lên từ các trường đại học Dung Thành, một đám sinh viên mới tốt nghiệp căn bản không có quá nhiều kinh nghiệp chuyên ngành, được sự lãnh đạo của người bán chuyên như Lâm Quang Đông, từng bước đi tới công ty có tổng bộ có chi nhánh, có mấy tờ tạp chí, có hai trăm nhân viên như ngày nay.

Chi nhánh ở Thượng Hải nằm ở toàn bộ khu vực tầng 21 của tòa nhà, đại sảnh thiết kế mở, logo Truyền thông Ba La cực lớn choán hết chiều cao tầng lầu, rất khí thế. Chi nhánh này do đích thân Lâm Quang Đống giám sát trang hoàng, lấy hai màu vàng trắng làm chủ, trông đầy sức sống mà không mang không khí thương nghiệp quá mức.

Phó tổng giám đốc Nhâm Oánh ở lại Dung Thành phụ trách vận hành tổng công ty, còn Lâm Quang Đống đích thân tọa trận Thượng Hải để xung phá thị trường tam giác Trường Giang.

Lâm Quang Đống hiện giờ thuộc về danh nhân hạng ba của Thượng Hải, đang tiếp cận hạng hai, nhưng do đặc tính nghề nghiệp, mức độ chuẩn xác của tình báo có thể xếp vào hạng nhất.

Hôm nay trời cao từng tầng mây trắng lớp lớp như vảy cá xếp chồng lên nhau, nhưng Lâm Quang Đống không có tâm tình hay hứng thú ngắm mây nhìn trời, sau khi đọc xong tài liều, cầm điện thoại gọi cho Tô Xán.


Chuông reo khá lâu mới có tiếng Tô Xán thấp giọng truyền lại:

- Tôi đang trên lớp, chuyện gì thế, có manh mối rồi à?

- Đương nhiên là có rồi, cậu từng gọi tôi là thầy Lâm mà, người làm thầy này mà không có chút chân tài thực học thì làm sao dám xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Lâm Quang Đông quay về ngồi ở ghế da thoải mái, ngữ khí có chút đắc ý:

- Đầu tư Tái Phú so với nhiều tập đoàn đầu tư khác ở Thượng Hải có thể nói là cựu binh kinh nghiệm rồi, năm nay càng nổi bật, vì gom được khoản tài chính mới 15 triệu USD, tiến vào nhiều lĩnh vực, tôi nghe ngóng qua một số người bạn, danh vọng Lưu Chấn Sinh rất cao, nằm trong top 50 nhà đầu tư mạo hiểm của Trung Quốc trong diễn đàn sáng nghiệp.

Lâm Quang Đống xoay người trên ghế, báo cáo vắn tắt trọng điểm:

- Người có thể tung hoành giới tài chính xưa nay không bao giờ tác chiến độc lập, nếu quan trường không có người chống lưng, không dính líu tới một vài tập đoàn lợi ích thì không thể có quy mô này.

- Trong tay tôi còn có báo cáo thú vị, năm 2000, đầu tư Tái Phú đầu tư vào không dưới 20 xí nghiệp đang đi lên, đại bộ phận là công ty khoa kỹ, có thể nói là huy hoàng, nhưng cho tới giờ sống sót khỏe mạnh chỉ có một hai cái. Nguyên nhân tạm thời chưa làm rõ, tôi không đưa ra phán đoán vội, nhưng bất kể là ai đối diện với tình hình này, sẽ không có đầu tư liền một lúc vào ba công ty như vậy.

Lưu Chấn Đông một hơi nuốt hết "thông tin Quang Tấn", " Trung Hoa Bác Võng"," Game di động", tuyệt đối không phải là nhu cầu đầu tư, mà có mục đích chĩa mũi nhọn vào Tô Xán.

Chuyện này không khác gì giật bánh trong tay Tô Xán, cho dù Tô Xán trấn tĩnh, nhưng không thể không tức giận.


Điều này không có gì lạ trong giới đầu tư cả, ví như nếu người ta nghe ngóng Chiêm Hóa đầu tư vào đâu đó, sẽ đổ xô theo, thậm chí hớt tay trên cũng có.

Nếu là người khác Tô Xán không để ý, nhưng lại là Tái Phú, dù Lưu Chấn Sinh có hối lại, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, ông ta có thể thuyết phục được người mình từ chối, nhất định có vấn đề.

- Xem ra chúng ta bị người ta nhắm vào rồi.

Tô Xán lạnh lùng nói.

Lâm Quang Đống ngồi dậy, toàn thân run lên, không phải sợ hãi, mà phấn khích của chiến binh trước khi ra trận, Lưu Chấn Sinh cho dù có danh tiếng nhất định ở giới đầu tư, bối cảnh không nhỏ, nhưng so sánh hai bên, Tô Xán đủ vốn liếng để không sợ.

Đại Dung nhờ dư uy trọng tổ Xuyên Nam đã tiến vào Thượng Hải, hậu phương bọn họ có bí thư thành ủy, thường ủy tỉnh ủy Vương Bạc tọa trấn, quan trọng hơn còn có cả bối cảnh phái hệ to lớn của Vương gia, Vương Bạc không chỉ là đại lão sau lưng Tô Xán, cũng là đại lão tạp chí của Lâm Quang Đống.

Lâm Quang Đống biết lực lượng phái hệ của Vương gia phân bố rất rộng, từ cuộc chiến đất dữ trữ trước tết Xuân có thể thấy được đại khái, phó thị trưởng Đào Xương Bình nhắm vào Đại Dung, nghe nói rất nhiều cuộc điện thoại dồn dập đổ xuống văn phòng, cuối cùng bại lộ nhiều vấn đề mà ngã ngựa.

Không ai dám coi thường lực lượng sau lưng Tô Xán, càng không dám coi thường quật khởi của Vương gia.

Từ sau khi Tô Xán được Vương Bạc chọn làm người "phò tá" Vương Uy Uy trong tương lai, y đã đem quan hệ của mình Vương gia, cho những nguyên lão của mình biết, một là để họ vững tâm, hai là để họ biết định hướng.

Tình huống này làm Tô Xán lập tức nhớ tới bóng hình xinh đẹp cạnh Lưu Chấn Sinh, Diệp Huy Thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui