Đại Niết Bàn

Mục Tuyền nhìn mà mắt mở thêm mấy lần, dù biết thanh niên bây giờ không mấy ai còn giữ gìn tới khi kết hôn, nhưng tận mắt chứng kiến con gái bước vào phòng đứa con trai, cảm thấy huyết áp tăng vọt, đi tới cửa phòng khách nhìn vào thấy Đường Vũ cẩn thận đắp lại chăn cho Tô Xán, sau đó lấy gối đè hai mép chăn, đề phòng Tô Xán đá chăn ra, cực kỳ ôn nhu chu đáo, giống như bà hay thức dậy đắp chăn cho con gái vậy, thở phào biết chuyện mình lo không xảy ra nhưng cảm thấy mình phải quay về phòng thôi, nếu nhìn thêm nữa thì đêm nay khó chịu đừng hòng ngủ được.

Tầng hai có năm phòng, cách phòng Tô Xán hai phòng là khuê phòng của Đường Vũ, Đường Vũ đang ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, lâu lắm rồi không được tắm thoải mái thế này.

Hôm nay vốn cha cô an bài Lý Lam đưa Tô Xán về trường, có nhà mới, lại là cuối tuần, Đường Vũ đương nhiên ở lại nhà, ai ngờ Tô Xán say ngất ra đó.

Có điều Đường Vũ không giận Tô Xán uống say, chuyện này Tô Xán không có lỗi, Tô Xán không thích uống rượu, nghĩ lại cảnh mẹ mình nhìn Tô Xán hiểu lầm ý mình mà dở khóc dở cười cô thấy thú vị, cảm giác như vậy rất tốt, chứ cứ phải cùng Tô Xán đề phòng cẩn thận mãi cũng rất căng thẳng.

Cô cũng nhìn ra thái độ nhiều người với Tô Xán thay đổi, đương nhiên có nhân tố do tờ tạp chí của Tô Xán liên tiếp gây ra sự kiện xôn xao trong giới, ví dụ rõ ràng nhất là Trương Thao Lược, cứ như hai người họ chưa từng có va chạm gì vậy.

Còn về phần Tống Bằng Trình, nhân vật thường được lấy làm thước đo cho đám nam sinh.

Hôm nay trước khi đi, Tống Bằng Trình nói với mình:

- Đường Vũ, với điều kiện của em chắc Feec sẽ tìm cách lôi kéo, em đừng vào đó, nhìn sự kiện Tô Xán bị đuổi đi em thấy rồi đó, bọn họ tự bế, lạc lối rồi. Nếu như em muốn vào một CLB nào rèn luyện, có nơi tốt hơn, ví như hội ái hữu các trường cao đẳng đại học Bắc Kinh, đây là danh thiếp của anh, nếu em muốn tán gẫu, hoặc cần anh giới thiệu bạn bè cứ gọi bất kỳ lúc nào.

Tống Bằng Trình vào đó năm ngoái, có được lợi ích thực chất không ít, sự nghiệp của hắn tiến nhanh như vậy là nhờ được các mối quan hệ trong đó bật đèn xanh.

Đám phụ nữ trung niên dì hai cô ba nói kiếm con rể phải kiếm người như Tống Bằng Trình, ngay cả người tôn sùng cuộc sống chất lượng như Mục Giai Trúc cũng không tán đồng.

Đường Vũ càng không để ý, trong lòng cô chỉ có Tô Xán.

Chỉ là nghĩ tới Tô Xán nằm ngủ cách mình không xa, một buổi tối kết thúc như vậy, hai gò má bị nước nóng hồng hồng càng nóng, Đường Vũ chả biết nghĩ gì mà hai tay ôm mặt, chui vào trong nước, chỉ lộ ra mũi nhỏ nhắn, đôi mắt chớp chớp như bảo thạch.

...........

Mỗi người say rượu có một loại trạng thái khác nhau, người thì chửi bới phát tiết bất mãn trong lòng, người ca hát nhảy nhót, người nôn ọe, Tô Xán say là lăn ra ngủ không biết gì hết, cũng không nhớ gì hết.

Sáng hôm sau tình lại, chỉ thấy toàn thân bao phủ trong chiếc chăn êm ấm thoảng mùi băng phiến, hơi rượu tan đi bảy tám phần, đầu hơi hơi mơ hồ một chút, nhưng không đau.


Mắt ngơ ngơ nhìn quanh, vách tường, cánh cửa, đồ gia dụng, rèm cửa kéo kín, ánh mặt trời ngoan cường luồn lách qua khe hở chiếu vào, giật mình ngồi bật dậy, nhìn bản thân, vẫn còn mặc quần áo, thở phào, sau đó cười ngây ngô, sợ cái mẹ gì, mình có phải thiếu nữ đâu.

Miệng chóp chép, khô rang, nhìn quanh thấy có cái bình nước đặt trên tủ đầu giường, tu liền một hơi nửa bình, lúc này mới mơ mang nhớ lại, Tô Xán chỉ nhớ lúc đó Mục Tuyền bảo mình cái gì đó uống không nên uống, sau đó mình vẫn uống, đến lúc nào thì lăn quay ra không nhớ...

Mình đang ở nhà... Đường Vũ! Tô Xán toát mồ hôi, lần đầu tới nhà bạn gái lại uống rượu say lăn quay ra, mình thật là số một.

Rón rén mở cửa nhìn, hơi chói mắt, một mặt tường đối diện với phòng khách hoàn toàn làm bằng kính, ánh nắng chan hòa chiếu khắp căn phỏng rộng rãi, ánh sáng, sương sớm, có cảm giác như tiên cảnh.

Nhìn đồng hồ thấy 7 giờ rồi, cửa phòng Đường Vũ cùng mở ra, Đường Vũ vừa mặc xong quần áo ra ngoài, hai người gặp nhau ở hành lang.

- Chào... Chào buổi sáng.

Tô Xán giọng hơi run run, y cảm thấy mình rất có tiềm chất sợ vợ, trong lòng thì nói, hôm qua trưởng bối mời rượu, không thể không uống, lý do đường hoàng chính đáng, thế mà vẫn sợ.

Đường Vũ nhìn bộ dạng của Tô Xán, đi tới vuốt phẳng áo cho y, cười ngọt ngào hỏi:

- Ngủ ngon không?

- Ừ, ngủ ngon.

Không ngờ sáng sớm được nhìn thấy Đường Vũ dùng âm thanh êm ái này chào mình, nhưng Tô Xán cảm giác so với Lý Hàn sáng sớm giật mình thức dậy rống lên "Muộn mẹ nó rồi!", còn yên tâm hơn cảnh này.

- Dậy rồi hả?

Mục Tuyền từ dưới cầu thang đi lên, mặc áo thể thao, vừa luyện tậm buổi sáng xong.

- Mẹ!


Đường Vũ đỏ mặt quay lại, vội buông tay khỏi áo Tô Xán.

Trong ánh nắng ban mai pha chút sương mà buổi sớm tràn vào phòng khách, chỉ thấy Mục Tuyền đi chân đất, mái tóc dài vấn trên đầu, vài sợi tuột ra phủ lên lên gò má nhu mỹ hồng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, người mặc bộ đồ thể thao trắng tinh bằng lụa, chắc vừa tập thể dục trên sân thượng, mồ hôi làm chiếc áo lụa dán lên người, trước ngực hiện lên rõ ràng hai vòng cùng tròn trịa, hai chấm nhỏ minh chứng rõ ràng bên trong không có áo lót, nhất là Mục Tuyền bước cầu thang, làm đôi ngực khẽ rung rinh, cơ thể thành thục tuyệt đẹp đó làm tim Tô Xán nín thở.

Nhưng đây không phải thứ y được ngắm nhìn, phản ứng nhanh nhẹn nói:

- Dì dậy sớm quá.

Mục Tuyền nhoẻn miệng cười:

- Dì già rồi, không chăm chỉ luyện tập không giữ được vóc dáng, không giống như đám trẻ bọn cháu, cứ ăn no ngủ kỹ không phải lo lắng gì.

- Ai nói dì già, dì còn trẻ lắm chỉ trông như chị Đường Vũ thôi.

Tô Xán nói chân thành:

Mục Tuyền dậy sớm tập thể dục đã thành thói quen, hôm nay cũng thế, chỉ không ngờ Tô Xán uống rượu say vẫn dậy sớm như vậy, vừa rồi ánh mắt Tô Xán dừng lại trên người mình một chút, sao Mục Tuyền không nhận ra cho được, nhưng hoàn cảnh đó sao trách được, với Mục Tuyền mà nói đó là lời khen ngợi chứ không phải là sự vô lễ:

- Đường Vũ, lấy khăn và bàn chải cho Tô Xán rửa ráy, rồi hai đứa xuống ăn sáng.

Dù mới đầu năm nhưng Tô Xán dám nói đó là buổi sáng tuyệt vời nhất năm 2002.

Sau đó nhận khăn mặt, bàn chải mới Đường Vũ đưa cho, Tô Xán vào phòng rửa ráy, tim vẫn còn đập mạnh.

Đánh răng rửa mặt xong, xuống phòng khách ra ngoài ban công làm mấy động tác thể dục. Mục Tuyền tắm xong thay quần áo thường ngày, lần này Tô Xán không dám nhìn ngó lung tung nữa, chuyện lúc nãy không làm Tô Xán lúng túng ngại ngùng mà còn thấy tự nhiên hơn, thấy Mục Tuyền mở tủ lạnh thì hỏi hăng hái hỏi:


- Dì định làm món gì ạ, để cháu giúp một tay?

- Để dì xem, hôm qua còn canh cá, nước thịt bò … được rồi ăn mỳ thịt bò đi, cháu rửa rau cho dì.

Tô Xán nhận lấy mấy cái tùi nylong từ Mục Tuyền, mang ra bồn rửa, nhặt lá rau thơm, bẻ rễ hành, làm xong tất cả cho vào rổ thì Mục Tuyền đặt nồi nước lên bếp, đang thái thịt:

- Dì thái thịt đều quá.

- Thời dì cuộc sống khó khăn, cái gì cũng phải tự làm, hơn nữa trong nhà phải có một người biết việc bếp núc, nếu không ra hàng mãi được sao, dì không làm thì ai làm?

Đường Vũ nãy giờ chỉ biết đứng nhìn hai người họ bận rộn, hoàn toàn không giúp gì được, nghe mẹ nói thế thì đỏ mặt, lén trừng mắt với Tô Xán, tuy biết Tô Xán thể hiện lấy lòng mẹ mình, nhưng làm mình đứng không ở đây rất lúng túng, giọng hơi chút giận dỗi:

- Mẹ con cũng làm được, trước kia con ở nhà một mình không phải tự nấu cơm sao.

Với Mục Tuyền mà nói quãng thời gian đẹp nhất là thời Đường Vũ còn đi nhà trẻ, mỗi ngày đi đón con, nhìn cô bé xinh như thiên thần giang hai cái tay bụ bẫm sà vào lòng, bao nhiêu chuyện không vui đều bay biến sạch.

Sau này tính cách Đường Vũ trở nên khô khan, nghiêm túc, không hề biết làm nũng, giận hờn. Mặc dù do chính mình dạy nên con như thế, Mục Tuyền không biểu thị ra, nhưng trong lòng không khỏi mang tiếc nuối, giờ thấy biểu hiện con gái như thế vui vẻ trêu:

- Được rồi, con cũng chỉ biết cắm nồi cơm điện thôi, thức ăn toàn mua sẵn, không thì ăn mỳ, mẹ còn không biết à.

Tô Xán cắn răng cười, Đường Vũ phụng phịu nói:

- Con đi gọi cha.

Ông Đường thoải mái mặc quần áo ngủ, đi dép lê từ trêu lầu xuống.

Mỳ cũng đã nấu xong, tài nấu nướng của Mục Tuyền là số một, ngửi mùi thôi đã thấy muốn ăn rồi, mặt này Đường Vũ muốn so với mẹ mình e phải tu luyện thêm mười tám kiếp nữa.

- Cám ơn dì.

Tô Xán gắp mỳ cho vào thìa ăn, nước mỳ ngọt, sợi mỳ chín đủ mà không mất độ dai, xuýt xoa khen:

- Dì nấu ăn thật tuyệt vời.


Mục Tuyền nghe vậy nụ cười khuếch tán tới khóe mắt, ông Đường ăn uống rất dễ nuôi, cho gì ăn nấy, còn Đường Vũ khỏi trông mong một lời khen, lâu lắm rồi mới thấy có được niềm vui nấu nướng như thế:

- Tô Xán, cháu ăn trứng chần không?

Tô Xán gật đầu ngay:

- Có ạ, lòng đào thôi dì nhé, cháu thích ăn trứng sống.

- Được rồi.

Mục Tuyền vui vẻ đáp, thuần thục đập trứng vào muôi lớn, cho vào nồi nước sôi sùng sục, một lúc sau mang ra, vét vào tận bát Tô Xán.

Tô Xán cắn nhẹ một cái, hút sạch lòng đỏ ngầy ngậy mới chín ba phần bên trong, mồm đầy thức ăn vẫn hàm hồ nói:

- Ưm … ngon quá.

Ăn như chết đói ngay cả cám ơn cũng quên luôn.

Tô Xán nói xong thì Đường Vũ gắp một đống xu hào dầm dấm cho vào bát y:

- Ăn thêm rau nữa này.

Ông Đường cứ há hốc mồm hết nhìn vợ lại nhìn con, bát mỳ chưa vơi đi chút nào, thằng nhãi này cướp mất đứa con bảo bối của mình, giờ lại lấy được lòng vợ mình nữa, đặt đũa xuống, nghiêm giọng nói:

- Tô Xán, sau này đừng uống nhiều như vậy, dù còn trẻ cũng hại người lắm.

Rồi bảo Đường Vũ:

- Sắp cuối kỳ rồi, con muốn về trường ôn tập hả? Ăn nhanh lên rồi cha đưa về.

Bây giờ mà không ra tay, không khéo địa vị của mình trong nhà này bị đẩy xuống thêm một bậc nữa mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui