Cô gái đi rồi, Lâm Lạc Nhiên và Tô Xán bỗng nhiên hơi lúng túng, Tô Xán hỏi:
- Bạn học à? Thú vị đấy.
- Ừ, phụ trách đối ngoại của CLB, cũng là một trong những người tổ chức, tiếp đón người bên các cậu là cô ấy, có điều sao đám con trai các cậu khó ưa thế, quấn lấy người ta.
Lâm Lạc Nhiên hừ một tiếng, đánh mắt về phía nam sinh cao gầy.
Tô Xán kêu oan:
- Này, không liên quan tới mình đâu nhé.
Vai bị vỗ một cái, Tô Xán giật mình quay đầu lại, hai nam sinh một béo một gầy, hỏi:
- Cậu có phải là một trong số biện thủ của ĐH Thượng Hải lần trước thi đấu với trường tôi không?
Lâm Lạc Nhiên che miệng cười khẽ vì Tô Xán ngạc nhiên nho nhỏ, bộ dạng đó khiến không ít nam sinh mắt tỏa sáng, Tô Xán thầm nghĩ nha đầu này giỏi vờ thục nữ, chẳng ai biết rằng gỡ bỏ cái mặt nạ ngụy trang này, nha đầu mặc áo ngủ, không chải đầu chải tóc, co mình ngồi trên ghế sô pha xem TV ăn rơi ra người nó thế nào.
- Đúng là tôi.
Một người bắt tay với Tô Xán:
- Lần trước tôi cũng đi xem, khả năng ứng biến của cậu đúng là số một.
Có Lâm Lạc Nhiên đi cùng giới thiệu, lại vì Tô Xán đột phá, khi mỉm cười, khi làm nũng, khi đáng yêu, khiến nam sinh bên cạnh tim đập rộn lên, Lâm Lạc Nhiên đều coi như không thấy, một lòng giúp Tô Xán hòa nhập vào mình.
Đi ra tới ban công, lúc này không có ai bên ngoài, Lâm Lạc Nhiên vịn vào lan can, còn Tô Xán cẩn thận đứng cách một chút, tránh nhìn xuống dưới, cái bệnh sợ độ cao chắc là sẽ theo y cả đời rồi.
- Cứ nhìn chằm chằm mặt mình làm gì?
Tô Xán phát hiện Lâm Lạc Nhiên chằm chằm vào mặt bên của mình, rất thiếu tự nhiên hỏi:
- Đoán thử xem.
Tô Xán mặt dày vô sỉ nói:
- Có phải đẹp trai lắm không?
- Đúng vậy, rất đẹp trai, sao bây giờ tôi mới phát hiện ra cậu đẹp trai như thế nhỉ!? Càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhất là đôi mắt, long lanh như ngôi sao vậy, tưởng chừng vươn tay ra là nắm lấy được rồi … nhưng thật gật mà như thật xa.
Lâm Lạc Nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tô Xán:
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên hai người, đối diện là cảnh đêm Thượng Hải, thi thoảng đâu đó lại có pháo hoa bắn lên bùng nở ra những sắc màu rực rỡ, gió thổi mái tóc Lâm Lạc Nhiên bay bay trong gió, một nam một nữ, thế giới như không còn gì khác, không khí huyên náo bên trong như bị chặn lại hoàn toàn.
Thế nhưng lúc này Tô Xán không thấy có chút hưởng thụ nào, bàn tay mềm mại đó lướt tới đâu Tô Xán nổi da gà tới đó, đặc biệt là giọng nói có phần ai oán kết hợp với móng tay sơn đỏ chót lướt qua lướt lại trên da thịt, làm lông tơ của y dựng hết cả lên.
Tô Xán không biết phải ứng phó ra sao, vì cảm giác Lâm Lạc Nhiên không phải đùa mình như mọi khi, bọn họ gặp nhau ở thành phố nhỏ, vì chung sở thích mà vượt qua chênh lệch thân phận chơi với nhau, từng mua đồ đem về biệt thự quạt than khói um tùm nướng ăn, từng ở trường học rảnh rỗi ngồi xem mặt trời lặn, ngày tốt nghiệp ra quán bar thảo luận về lý tưởng trong đời, Lâm Lạc Nhiên nói muốn học tài chính và triết học...
- Vệ Đinh Đinh cũng có ở đây à?
Chỉ còn cách chuyển chủ đề:
Bọn họ ở ngoài ban công, vị trí này có thể nhìn thấy hết hội trường, Vệ Đinh Đinh đang cùng mấy thanh niên nói nói cười cười, vừa rồi Lâm Lạc Nhiên đưa Tô Xán đi giới thiệu xung quanh, cố ý né tránh hắn.
Lâm Lạc Nhiên thu hồi ánh mắt từ trên người Tô Xán, nhìn về phía Vệ Đinh Đinh. Vệ Đinh Đinh nói chuyện với người bên cạnh nhưng câu được câu chăng luôn chú ý tới bọn họ.
Vệ Đinh Đinh thích Lâm Lạc Nhiên thực lòng, không phải là tình cảm trẻ còn, chỉ vì một lần phán đoán sai lầm mà rơi vào cảnh quẫn bách, hôm đó bình tĩnh lại mới nhận ra mình quá ngu xuẩn, đi tìm Lâm Lạc Nhiên xin lỗi thì cô đã bay về Bắc Kinh rồi.
Lâm Lạc Nhiên thẳng tính, ghét nhất kẻ giở thủ đoạn sau lưng.
Vệ Đinh Đinh gọi điện giải thích cho hành động của mình, Lâm Lạc Nhiên nghe hết, nhưng không tỏ thái độ gì, đây là lần đầu hai người gặp lại sau khi Lâm Lạc Nhiên từ Bắc Kinh về, Vệ Đinh Đinh đang tìm cách tiếp cận với Lâm Lạc Nhiên thì lại một lần nữa Tô Xán xuất hiện.
Vệ Đinh Đinh khi còn nhỏ thường xuyên chạy qua nhà Lâm Lạc Nhiên chơi, khi đó hắn là chủ nhóc rụt rè, rất ít nói chuyện, một lần Lâm Lạc Nhiên ngồi ở bàn học, mặc cái váy hồng, tay cầm bút lông chăm chú tập viết, cứ như thế đứng nhìn suốt một buổi chiều, chưa bao giờ thấy hình ảnh nào mỹ diệu hơn thế, trở thành đề tài trêu đùa gán ghép của người lớn.
Lâm Lạc Nhiên không thích, thường hay vì thế mà đuổi đánh hắn, nhưng Vệ Đinh Đinh lại rất thoải mái. Nhìn Lâm Lạc Nhiên càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao, hắn thích thời tiểu học nhìn bóng lưng Lâm Lạc Nhiên nhảy tưng tưng rời cửa lớp, thích cái thần thái Lâm Lạc Nhiên khi trốn vào phòng cha uống trộm trà đặc, thích khuôn mặt mất kiên nhẫn của Lâm Lạc Nhiên vì hắn trèo cây mãi chẳng hái được quả.
Thế rồi Lâm Lạc Nhiên chuyển trường, ngày hôm đó hắn chạy chạy dọc đường ray đuổi theo con tàu chở cô gái trong lòng đi mất, từ đó ngày nào hắn cũng nhớ Lâm Lạc Nhiên, đạp xe cũng nhớ, đi đường cũng nhớ, trong giấc mơ càng gặp muôn vẻ mặt của cô.
Lâm Lạc Nhiên lên đại học, tới Thượng Hải, còn vào đúng trường mà hắn đang học, Vệ Đinh Đinh mừng vô cùng, thế nhưng cái tên Tô Xán đó lại xuất hiện, nghe nói Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên và y quan hệ cực tốt.
Hắn biết rất rõ hai người Uy Vũ, làm sao Tô Xán có thể vào vòng tròn của ba người đó được, vậy đại biểu cho dấu hiệu bất thường, nói không chừng Lâm Lạc Nhiên có tình cảm với Tô Xán rồi, là thích hay đã là yêu? Hay đã phát triển vượt quá mức quan hệ bình thường.
Kỳ thực Vệ Đinh Đinh là chàng trai tốt, là đứa trẻ ngoan, không phải là loại hoàn khố, tuy có đám bạn là Đỗ Đại Duy, Trịnh Minh Xuyên là những tên hoàn khố trăm phần trăm, song Vệ Đinh Đinh kiên định giữ mình, trừ xã giao bạn bè không thể thiếu ra thì đại bộ phận thời gian dùng cho học tập và chút đam mê nghiệp dư của mình, vì thế trong miệng trưởng bối, hắn thuộc hàng ưu tú tương lai vô hạn.
Thi thoảng cũng làm chút chuyện xấu bụng, thi thoảng tuổi trẻ xốc nổi, đồng thời chấp nhận gia tộc an bài cải tạo. Trước khi Lâm Lạc Nhiên tới Thượng Hải, hắn sống cuộc sống đều đặn, quy củ.
Lâm Lạc Nhiên tới, trái tim Vệ Đinh Đinh hỗn loạn.
Toàn bộ người trong vòng tròn đều biết Vệ Đinh Đinh hay thất thần, luôn không quên được một người, đó là Lâm Lạc Nhiên, một cái tát của Lâm Lạc Nhiên làm chấn động cả vòng tròn.
Vệ Đinh Đinh đau đớn, ân hận rồi chuyển thành phẫn nộ âm ỉ cháy trong lòng, phẫn nộ đó dồn cả vào Tô Xán.
- Hắn nói không hề giật dây Trịnh Minh Xuyên đánh cậu, chỉ rủ Trịnh Minh Xuyên uống rượu giải sầu, có thể say nói điều không nên nói nên Trịnh Minh Xuyên hiểu lầm, sau khi chuyện xảy ra, đã bắt Trịnh Minh Xuyên không được làm phiền cậu nữa.
- Ồ, vậy à?
Tô Xán không bình luận gì, nhưng y không ngây thơ mà tin lời đó, Trịnh Minh Xuyên không dám có thêm hành động nào nữa hoàn toàn là nhờ Bùi Phượng Sơn cho người cảnh cáo:
Lâm Lạc Nhiên cười buồn buồn:
- Thôi bỏ qua đi, dù sao hắn cũng không dám làm gì cậu nữa đâu.
Lâm Lạc Nhiên không muốn cùng Tô Xán nói sâu hơn về chủ đề này. Tô Xán cũng không hỏi sâu hơn, Lâm Lạc Nhiên tuy nói nửa đùa nửa thật về chuyện đi xem mắt, nhưng Tô Xán biết loại chuyện trong gia tộc kiểu bọn họ rất phức tạp, quan hệ không chỉ có tình cảm yêu ghét, rất nhiều yếu tố tác động vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...