- Đợi tới khi tạp chí Văn hóa thời thượng đứng vững chân rồi, nên bán tạp chí DM đi, tập trung và mở rộng nhân thủ của truyền thông Ba La, khi ở Mỹ tôi có làm quen vài người, họ có thể giúp chúng ta bồi dưỡng nhân viên, lần này kế hoạch của tôi là nâng số nhân viên từ 32 lên 45 người.
Lâm Quang Đống kiến nghị, tạp chí DM là tờ tạp chí thuần quảng cáo, dễ bị mô phỏng, Truyền thông Ba La đi trước một bước đạt thành công lớn, nhưng sau này ngày càng nhiều nơi có tài chính lớn hơn, quan hệ rộng hơn tham gia cuộc chơi thì cạnh tranh sẽ rất khốc liệt, lợi nhuận không được mấy, chẳng thà bán nó đi trong lúc đỉnh cao, đầu tư tiền bạc và nhân lực cho Văn hóa thời thượng.
- Được, thao tác cụ thể tôi không can thiệp, nếu anh thấy cần thì cứ làm. Nâng cao số lượng và chất lượng nhân viên quan trọng, còn cần bắt đầu tạo ra hệ thống văn hóa của công ty.
Trước kia truyền thông Ba La lập nên có thể nói là quá gấp gáp, căn bản chỉ là một nhóm sinh viên đại học sục sôi nhiệt huyết sẵn sàng ăn bánh mỳ nước lã cầm hơi phấn đấu vì lý tưởng thôi. Bây giờ công ty đã đi vào chính quy, đằng sau còn có báo tỉnh thuộc hệ phái của Vương Bạc chống lưng, tới lúc bồi dưỡng tinh anh cố chất chuyên nghiệp rồi.
- Chính là ba loại tiêu chuẩn của xí nghiệp sao?
Tô Xán gật đầu gập ngón tay nói:
- Đúng thế, công ty loại ba dựa vào nhân tài, công ty loại hai dựa vào cơ chế, công ty hàng đầu dựa vào huyết thống văn hóa của nó. Công ty quá dựa dẫm vào một người thì không đi xa được, con người luôn có sai lầm, luôn có cực hạn, cho nên công ty muốn duy trì cần phải có một cơ chế, một cơ chế vận hành phù hợp với hoàn cảnh xã hội.
- Một công ty ưu tú là một hệ thống, mỗi cá nhân chỉ có tác dụng của một thành phần, một công ty như vậy cho dù có thiếu ai cũng có thể vận hành. Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, vì xã hội thiên biến vạn hóa, cơ chế có thể sẽ không còn thích hợp với xã hội, khi đó cần dựa vào văn hóa. Cơ chế không thể khiến mỗi người phát huy hết năng lực và tiềm lực của mình, nhưng văn hóa thì có, thứ này nói đơn giản, nhưng rất phức tạp, cũng cần thời gian hình thành. Tôi cũng đang mày mò nó, chúng ta có thể cùng tham khảo với nhau.
Tô Xán nói rất chân thành, y muốn cùng người bên cạnh lập nghiệp cùng trưởng thành, họ là vũ khí và trợ lực của y, họ lớn mạnh cũng chính là y hùng mạnh. Tô Xán tính, mười năm nữa, y có thể tạo ra văn hóa vững chắc cho công ty, lúc đó không cần y nó vẫn sống khỏe bằng quán tính của mình, y có thể theo đuổi ước mơ, tiền bạc với Tô Xán là bàn đạp thực hiện mục đích, không phải mục đích cuối cùng.
Lâm Quang Đống hết sức tán đồng:
- Vì sáng nghiệp, nên chúng ta vẫn đang ở giai đoạn công ty loại ba, nhiều thứ phải dựa vào chúng ta, cho nên cần phải cải cách, có điều đây là quá trình tuần tự, công ty phải từng bước trưởng thành mới tạo ra được văn hóa, không thể gấp gáp.
Ánh mắt Tô Xán vô tình nhìn thời gian hiển thị màn hình LCD trên bảng điều khiển, cảm thán:
- Đã là tháng 12 năm 2001 rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Vậy là quay trở lại được hơn ba năm, thời gian lúc nào cũng giống như chỉ như một cái chớp mắt.
Lâm Quang Đống có cảm khái khác, gần hai năm trước hắn còn đạp xe cọc cạch tới trường, bây giờ lái Bentley, ai có thể ngờ.
- Nghe nói anh đang chơi game máy tính? Chơi trò gì thế?
Lâm Quang Đống hơi xấu hổ:
- Đó là phương pháp thả lỏng ất tốt, lúc ở Dung Thành hay quanh quẩn với đám sinh viên, bị bọn chúng dụ dỗ, thời gian đó bôn ba vì Văn hóa thời thượng, suốt ngày căng thẳng, nên muốn vào thế giới ảo bỏ cái mặt nạ xuống thỏa sức tung hoành, không cần phải nghĩ bắt chuyện với người khác thế nào, làm sao có được lợi ích, không cần nắm chừng mực... Bây giờ vừa ra loại game MUD có đồ họa, khá hot, trên Truyền Kỳ, cậu có hứng thú thì thử xem, tôi với cậu có thể lập party.
(Multiple User Dimension hoặc Multiple User Dungeon)
Game trên internet ở TQ đã phát triển được mấy năm rồi, có điều ấn tượng của Lâm Quang Đống vẫn còn dừng lại ở thể loại game thuần văn bản, nghe cách hắn dùng từ ngữ là Tô Xán biết là con gà.
- Nhắc tới game này làm tôi nhớ tới một chuyện, một người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp đại học vào làm cơ quan đơn vị sự nghiệp, suốt ngày chỉ chơi game, rồi từ chức đầu tư 500.000 vào một trang web nhỏ, kết quả tới 2000 được đầu tư 3 triệu USD, rồi công ty game Hàn Quốc vào Thượng Hải kiếm người hợp tác. Người trẻ tuổi này thành công trở thành đại lý game, nhưng vì thế mà cùng chủ công ty game cũ đường ai nấy đi, vì không có tiền, người đó cầm hai bản hợp đồng với Cty Hàn Quốc, mang tới Dell, đề xuất phục vụ dùng thử server hai tháng, bị hiểu lầm là khách hàng lớn, nên hắn được chấp nhận. Hắn tiếp tục mang hợp đồng tới China telecom, lừa tiếp hai tháng dùng băng thông rộng.
- Game này hai tháng chơi thử nghiệm, sau đó thu phí, tiền thu được sáng tạo ra kỳ tích cứu sống cả công ty, bây giờ hàng tháng thu cả bao tải tiền, anh cũng cống hiến vào đó không ít nhỉ?
Lâm Quang Đống ngạc nhiên:
- Cậu nói đúng, công lực lừa đảo này không kém gì cậu.
Tô Xán suýt ngã ra đất, trước kia mỗi Vương Thanh gọi mình là kẻ lửa đào, giờ thêm hắn, đúng là càng sống càng đi xuống:
- Đừng bảo người ta lừa đảo, đó là sách lược đàng hoàng, công ty game này về sau thành tựu cực lớn, có khi chúng ta giờ đi xe Bentley tăng hết tốc độ cũng không đuổi kịp người ta.
- Tôi thừa nhận game Truyền Kỳ rất hay, nhưng mà một game trên mạng thì làm sao có thành tích lớn như thế được? Cậu quá hạ thấp sĩ khí bên mình đề cao kẻ địch đi.
Tô Xán xua tay:
- Chớ coi thường sức mạnh thế giới ảo, sau này internet phát triển tới mức mỗi người có một cái máy tính nối mạng, anh thử tưởng tượng xem hàng trăm triệu người nộp tiền có thể đưa một người lên vị trí thế nào?
- Cậu đã đánh giá cao công ty game đó như thế, vì sao không tham gia vào?
- Vì tinh lực của mỗi người có hạn, tôi đi con đường của mình, làm thứ mình sở trường mới thể hiện được giá trị, đơn giản làm tham quá nhai không nát thôi.
Tô Xán nhớ tới faceboook ở Mỹ, Đôn Hoàng của Vương Thanh, tạp chí của Lâm Quang Đống, sản nghiệp văn phòng phẩm của Triệu Minh Nông, tất cả đang ở thời kỳ phát triển mạnh mẽ, cần không ngừng đầu tư tinh lực và tiền bạc, thực hiện kế hoạch phát triển chuỗi sản nghiệp của mình, thời gian đâu chú ý cái khác.
Buổi trưa Lâm Quang Đống và Tô Xán ăn nhanh ở quán Starbucks, trên bàn có một tờ báo, đại khái là đoán xem bữa tối với Chiêm Hóa sẽ lọt vào tay ai.
Trong quán đều là nam nữ ăn mặc thời thượng, phân tán khắp nơi, đầy không khí tiểu tư sản, Lâm Quang Đông chỉ tờ bào cho Tô Xán thấy:
- Giờ báo chí không cần đoán nữa, ngày mai trang nhất không ít báo sẽ là ( Chủ tịch tạp chí Văn hóa thời thượng cùng phú hào bảng Forbes dùng cơm tối), sau đó là tưng bừng thảo luận nội dung bữa cơm là gì.
- Làm gì nhanh như thế, e rằng nhiều người chưa biết thân phận của chúng ta.
Tô Xán biết đây là sự kiện oanh động thế nào, y sẽ lần đầu tiên bước ra trước mặt công chúng, trước kia ở Hạ Hải, Dung Thành, Tô Xán đều lên báo rồi, khi đó chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, từ Lâm Quốc Chu, Vương Bạc, chắc không ai nhớ Tô Xán là nhân vật nào nữa.
Còn bây giờ không bao lâu nữa, nhiều người không nhìn nhận y là sinh viên đại học, mà là chủ tịch một công ty đang phất lên như diều.
Đi tới bước này, có thể coi là một giai đoạn mang tính chất bước ngoặt.
Không biết cuộc sống sẽ thay đổi ra sao, Tô Xán và có chút phấn khích mong đợi, vừa sợ sệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...