Bùi Phượng Sơn nãy giờ ngồi xem, đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Xán, nói với đám người đang hùng hùng hổ hổ kia:
- Mọi người lớn cả rồi, có chuyện gì bình tĩnh ngồi xuống ăn cái bánh uống ngụm nước giải quyết, cách thức giải quyết vấn đề của các cậu rất có vấn đề.
Đám người kia xô đẩy bảo vệ, cố xông tới phía Tô Xán:
- Liên quan chó gì tới mày?
Bùi Phượng Sơn xoa xoa tay, thong thả nói:
- Bảo vệ an toàn của khách hàng, là bảo vệ tiền đem cho vay, đây là vấn đề liên quan tới khống chế rủi ro của công ty chúng tôi, sao lại nói không liên quan.
Rồi xem đồng hồ:
- Bọn Tiểu Vương chắc cũng đến rồi.
Một chiếc Santana đen xì đỗ ngoài hội sở, mấy nam tử mặc áo ba lỗ, vai u thịt bắp chạy vào, làm đám khách đang rời hội sở hết hồn.
Vương Nhai dẫn người lên, một mặt gườm gườm theo dõi đám người phía kia, một mặt hỏi Bùi Phượng Sơn:
- Giám đốc Bùi, nhận được điện thoại một cái là tôi tới ngay, đủ không? Tôi gọi thêm.
Bùi Phượng Sơn phất tay:
- Không vội, mấy cậu kia, chịu ngồi xuống nói chuyện chưa?
Người bên phía Trịnh Minh Xuyên thấy đám Vương Nhai biết ngay là dân đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp nên chùn ngay, vài tai lui lại thì thầm vào tai hắn, bọn chúng lúc này không chỉ nhận ra Vương Nhai là tay anh chị có tiếng trong giới, Trình Minh Xuyên nhìn tình hình thấy không có khả năng làm gì Tô Xán nữa, mắt tóe lửa nhìn y, căm tức vẫy tay gọi người bỏ đi.
- Cám ơn anh Bùi, chuyện hôm nay thật là...
Tô Xán chưa nói hết thì Bùi Phượng Sơn đã xua tay:
- Nam nhân mà, thế nào chẳng có lúc kích động, sao lúc bàn chuyện làm ăn, cậu không kích động như vậy cho tôi nhờ, ha ha ha. Hôm nay tới đây thôi, tôi đi đây, chúng ta cứ theo kế hoạch tiến hành, liên hệ sau.
Mấy người còn lại cũng nối nhau đứng dậy, La Trí Nhất đi qua bên cạnh Tô Xán, còn dừng lại nói:
- Nếu tôi là cậu, lúc thằng kia vừa ngã xuống, tôi sẽ cho nó thêm một chai bia vào đầu cho khỏi đứng dậy. Sau này cũng khỏi dám kiếm cậu gây sự nữa.
Tô Xán chỉ cười, y biết đám người này không tử tế đàng hoàng mà, nhưng mà hiện cần người ta.
Cha mẹ Trương Nhạc ở dưới lầu thấy người ta nháo nhào chạy ra, hòi thì biết có người đánh nhau, hoảng hoảng hốt hốt chạy lên tìm con, gặp ngay đám Trương Nhạc trên đường đi xuống.
Một đám vừa mới hoàn hồn thấy cha mẹ Trương Nhạc thầm hô không xong.
Ông Trương mặt tím tái, bà Trương nhìn mặt con sưng đỏ vừa dau lòng lại chỉ muốn tát một cái, nhóm nam nữ ấp úng chào:
- Chú Trương, dì Dương..
Ông Trương hừ một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên người Tô Xán.
Bà Dương giật tay che má của Trương Nhạc ra, giận run quát:
- Con nói đi, chuyện này là thế nào? Con tới đây đánh nhau với người ta à? Đứa nào đánh con, nó đâu, hôm nay mẹ xem nó con cái nhà ai.
Dương Ánh Hoa là giáo viên dạy piano trong trường đại học, thường ngày nhã nhặn, nhưng vừa cưng chiều vừa yêu cầu con cực kỳ nghiêm khắc. Từ nhỏ cũng tự mình dạy Trương Nhạc, có điều Trương Nhạc không có thiên phú ở mặt này làm bà ta thất vọng, là người tiết kiệm, chính bản thân cũng tằn tiện chi tiêu, nhưng Trương Nhạc toàn thân là hàng hiệu.
Bị mẹ mắng trước mặt bạn bè, Trương Nhạc vừa xấu hổ vừa giận:
- Có chuyện gì mẹ không đợi về nhà nói được à? Hiện giờ con không muốn nói.
Dương Ánh Hoa cố nén giận:
- Trương Nhạc, giờ mẹ giữ thể diện cho con lắm rồi, nếu không mẹ đã cho con một cái tát, con đánh nhau với ai?
Dương Ánh Hoa nhìn vào mặt Hà Thi Nhạc thường ngày bà quen thuộc nhất, Hà Thi Nhạc thấy không tránh được, đành phải nói:
- Dì Dương, dì bớt giận, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, không phải bọn cháu gây sự.
- Không phải mấy đứa, thế thì lạ, người ta chủ động gây sự à? Đám người đó là ai mà vô pháp vô thiên tới mức này?
- Dì Dương, người đánh Trương Nhạc chạy mất rồi, đối phương không phải tìm cậu ấy, mà là tìm người khác, bọn cháu không kịp đi cho nên mới bị liên lụy.
Cao Lam vừa nói vừa nhìn Tô Xán:
Dương Ánh Hoa quay ngoắt người chiếu thắng vào mặt Tô Xán, mặt biến đổi liên hồi, bà ta sao không nhận ra nhân vật gây tranh cãi bữa cơm hôm đó, chỉ là vừa rồi chỉ nghĩ tới con nên không để ý, giờ xem ra y là nhân vật mấu chốt.
Trương Thao Lược ngay từ đầu đã chú ý tới Tô Xán, âm trầm hỏi:
- Chuyện này là sao?
Trương Thao Lược là bạn cực thân của bác cả Đường Vũ, cũng có quan hệ làm ăn với hai nhà Đường Mục, quan hệ mật thiết. Hôm đó ở bữa cơm thái độ luôn hiền hòa, còn trêu Đường Vũ, muốn hai bọn họ lấy trà thay rượu mời hai ông cụ một chén, lúc đó Đường Vũ còn lo tâm tư ông bà ngoại, nên chỉ cười.
Tô Xán bèn giải thích:
- Bọn chúng có mâu thuẫn với cháu, chẳng qua Trương Nhạc bị liên lụy thôi, chú, dì, cháu xin lỗi.
- Thế vì sao mặt nó lại bị sưng thế này?
Trương Thao Lược giọng cao lên một chút.
- Cha.
Trương Nhạc đi tới kéo tay cha mình, hắn không ưa gì Tô Xán, nhưng cũng là người rõ ràng, chuyện này Tô Xán không có lỗi, hắn không may bị tai bay vạ gió mà thôi, coi như xui xẻo đành chấp nhận:
- Cha, không liên quan tới cậu ta đâu, chúng ta về thôi.
Dương Ánh Hoa kéo tay Trương Nhạc:
- Sau này cậu đừng tới tìm Trương Nhạc nhà chúng tôi nữa, bất kể xuất phát từ mục đích gì, nhà chúng tôi không hoan nghênh loại con nhà như cậu.
Mới đầu vì thân phận Tô Xán vi diệu, là bạn trai Đường Vũ, ít nhiều cũng coi như quen biết, nên bà ta nhịn, bây giờ xem thái độ của chống với Tô Xán thì hiểu ra một điều, chuyện Đường Vũ và Tô Xán cũng chưa có gì chắc chắn hết, có lẽ bị đại bộ phận nhân vật hạch tâm hai nhà phản đối, nếu không ít nhiều chồng mình phải nể nang quan hệ hai bên.
Trong mắt bà ta, Tô Xán và Trương Nhạc liên hệ, chẳng qua là muốn tiến sâu hơn vào nhà Đường Vũ, bồi dưỡng một ít quan hệ để được ủng hộ nhiều hơn thôi, loại tâm tư này bà ta thấy nhiều rồi.
Người ta của đau con xót, Tô Xán cũng hiểu thôi, mắng y vì chuyện này y cũng chịu vì một phần lỗi của mình, chửi rủa y thì y chịu, nhưng lôi kéo chuyện khác lời nói động chạm tới cha mẹ y, ám chỉ tới cả chuyện với Đường Vũ, hai điều có thể nói là nhạy cảm nhất với Tô Xán thì y không nhịn nữa, bực dọc vì chuyện bị chặn đánh cũng bùng phát một lúc:
- Dì Trương, chuyện này nếu dì chưa nguôi giận, có thể đi tìm người đánh con dì, báo cảnh sát, mời luận sư, tùy. Nhưng có một điều cháu nói rõ, cháu và nhà dì không có bất kỳ liên quan gì, dì có thân phận gì, có địa vì thế nào ở Thượng Hải, cháu không thèm. Nhà dì không hoan nghênh, không sao hết, nhưng cũng xin dì đừng có tùy tiện lôi kéo quan hệ với cháu.
Nhóm này vừa rồi nói thật có hơi giận lây Tô Xán, nhưng lời này làm bọn họ cực kỳ thoải mái, vì cha mẹ Trương Nhạc thường can thiệp vào quan hệ bạn bè của bọn họ quá mức, nhiều khi đang chơi vui đến lôi Trương Nhạc đi chưa nói, còn giải tán luôn bọn họ, những lời tương tự trong lòng họ nén lâu lắm rồi, nhưng không dám nói ra.
Dương Ánh Hoa đại khái lần đầu tiên gặp phải vãn bối tuổi Tô Xán dám nói những lời thế này với mình, giận tới khóe miệng giần giật:
- Được, được, nói hay lắm, cậu nhớ kỹ những lời bản thân nói hôm nay đấy.
- Tô Xán, cậu biết cậu đang nói gì không, cậu biết tôi là ai không?
Trương Thao Lược nhìn Tô Xán chằm chằm:
- Chú Trương, nếu chú không gọi tên, tôi không biết chú định nói với ai đâu.
Tô Xán mặt lành lạnh đáp:
Cả đám nam nữ cố lắm mới nén cười được, câu này của Tô Xán quá ác độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...