Đại Niết Bàn

Phía cuối hàng cây là nhà thi đấu, tiếng đập bóng quen thuộc, Tô Xán đột nhiên nổi hứng, cùng Đường Vũ tới đó.

Hai người Tô Đường xuất hiện ở cửa, nam cao ráo tiêu sái, nữ trang nhã xinh đẹp, chỉ là gò má còn mang áng hồng chưa phai hết, trông đôi mắt có sự nhu hòa lắng đọng, lập lờ xuân ý.

Cung thể thao mái cao, mặt trời chiếu qua mái bằng kính, hôm nay bọn họ có nhiều cái lần đầu, lần đầu tiên trốn tiết, lần đầu hoang đường trong trường học, lần đầu đứng ở cổng bóng rổ, nhìn nam nữ bên trong chạy nhảy đầy sức sống, tiếng chụp rỗ, thi thoảng có tiếng đồng đội quát gọi nhau phòng thủ.

Có người gọi tên họ:

- Tô Xán, Đường Vũ.

Đó là Phạm Kỳ Dịch, mặc đồ thể thao màu đó, nhìn thấy hai người có chút bất ngờ.

Hai người bọn họ đi vào chào hỏi, Tô Xán nhìn thấy học tỷ bán hoa cho mình, tên Trần Hảo, giống tên một nữ diễn viên y rất thích, có vẻ là manager của đội bóng, nhìn Đường Vũ một lúc, tựa hồ nhận ra chính là cô gái đàn dương cầm tối hôm đó, ngạc nhiên háy mắt với Tô Xán, ám thị, giỏi lắm, đã lừa được con gái nhà người ta rồi.

Tô Xán cười đáp lại.

- Tô Xán, chơi một ván chứ?

Phạm Kỳ Dịch rủ:


Tô Xán giang tay:

- Học trưởng, tôi cũng ngứa nghề, nhưng ăn mặc thế này có vẻ không hợp.

Phạm Kỳ Dịch chỉ về cánh cửa phía cuối sân bóng:

- Có vài bộ ở đó, nếu không chê bẩn thì thử xem.

Tô Xán không ngại đi thay một bộ quần áo thi đấu, Phạm Kỳ Dịch rất tốt, hoàn toàn lấy thái độ học trưởng chiếu cố, giới thiệu hai bọn họ với mọi người, Trần Hảo và Đường Vũ ngồi ở ghế dài ngoài sân bóng, tỏ ra rất hứng thú với Đường Vũ.

Không hề có khán giả, cũng không có trọng tài, hoàn toàn là một đội bóng tự chơi giải trí bên trong, không có so tài chính quy, bọn họ đều là bạn học, không phải tất cả đều là thành viên CLB bóng rổ, nhanh chóng thân thuộc với Tô Xán.

Đúng như Trương Tiểu Kiều nhận xét, Phạm Kỳ Dịch chẳng vì chuyện vớ vẩn nhạt nhẽo của Trịnh Dung mà có thành kiến với với y, hơn nữa biểu hiện của Tô Xán ở cuộc biện luận làm hắn có ấn tượng tốt.

Đường Vũ mới đầu chỉ ngồi lặng lẽ nhìn, dần dần bị không khí sôi động ở sân ảnh hưởng, thả lỏng dần, bắc tay làm loa hô:

- Tô Xán! Cố lên.


Nhưng mà nghe Đường Vũ cổ vũ, Tô Xán chưa thể hiện được gì thì đám còn lại như hít thuốc phiện, y đập bóng định thể hiện cú ném rổ sở trường thì bị một người từ phía sau xô ngã cướp lấy bóng.

Không phải ai khác, chính là Phạm Kỳ Dịch, còn là cùng một đội với y, cướp bóng ghi điểm xong lại cùng đội bạn ăn mừng với đối thủ, chế nhạo Tô Xán ngồi bệt trên sân.

Tiếp đó biểu hiện của đám người này càng thêm điên khùng, tranh cướp bóng lung tung, không còn biết đội nào vào đội nào nữa, cứ thấy gần rổ là lao vào ghi điểm, số còn lại thì dốc sức ngăn cản. Tô Xán dở khóc dở cười, đó là bạn gái của mình cơ mà, đám người này hưng phấn cái gì cơ chứ?

Trần Hảo ở ngoài nhìn cười ngặt ngoẽo, Đường Vũ đỏ mặt vì ngượng, nhưng cũng phấn khích, thi thoảng cũng hô cổ vũ, không chỉ cổ vũ Tô Xán mà còn cổ vũ mấy người khác, lúc đó Tô Xán hiểu sao đám người kia lại như vậy rồi, nghe giọng Đường Vũ lảnh lót hô “Học trưởng Phạm, ghi điểm đi”, y chỉ muốn lao vào cướp bóc ném thẳng vào mặt Phạm Kỳ Dịch.

Kết thúc, tất nhiên không có thắng bại, mọi người đều rất vui vẻ.

Đường Vũ đi tới đưa nước cho Tô Xán, lúc Tô Xán ngửa đầu uống nước, còn lấy khăn tay thấm mồ hôi trên tóc mai cho y, làm đám còn lại nhìn thấy ghen tỵ, bóp tay răng rắc.

Một người nghiến răng:

- Lần sau thế nào cũng phải dẫn bạn gái đi cùng.

Đi vào phòng thay quần áo, Phạm Kỳ Dịch tới chỗ treo áo sơ mi cả mình, móc ra một bao thuốc lá đã hút một nửa để bên trong từ lâu, mời Tô Xán hút, thấy y xua tay mới nhớ Tô Xán không hút thuốc, tự châm thuốc, phả ra một hơi dài:


- Gần đây thế nào, cuộc sống đại học cũng không hoàn toàn như trong tưởng tượng hả, có hứng thú tới hội sinh viên không?

- Hội sinh viên sao?

Tô Xán không nghĩ tới Phạm Kỳ Dịch đưa ra lời mời với mình:

- Đúng thế, tôi cũng cần chuẩn bị để giao ban rồi, ban sự nghiệp còn thiếu một phó trưởng ban, tôi đặc cách giành cho cậu, một năm sau nếu chê phiền toái, có thể không làm phó chủ tịch, kiếm lấy vị trí ở ban học thuật, ủy viên hội, khá là thanh nhàn. Hội sinh viên không có gì xa xôi cao sang như sinh viên mới hay nghĩ, chỉ được cung cấp số phương tiện thuận lợi hơn cho hoạt động trong trường thôi, sau này cậu sẽ biết, nhưng quy củ hơn các CLB một chút, dễ vào đảng, phong phú thêm sinh hoạt đại học của mình. Quan trọng hơn là...

Phạm Kỳ Dịch thay đổi hẳn nét mặt, dùng giọng điệu nam nhân nào cũng hiểu, nói:

- Tổ chức chút hoạt động, mỹ nữ các khoa tới hỗ trợ không ít, tiện ra tay. Biết cậu có Đường Vũ rồi, song đừng chỉ biết chỉ nhìn một cái cây trước mắt, phải phóng mắt cả khu rừng.

Hình tượng hội trưởng sinh viên đường hoàng đĩnh đạc đổ vỡ ầm ầm, Tô Xán chỉ thấy hơi thở của một gã play boy phát ra lẫm liệt.

Nhưng thịnh tình này Tô Xán đành phải từ chối, cười khổ:

- Học trưởng, lúc đầu mới vào trường không rõ, tôi chọn những 32 khóa trình, bây giờ cảm giác học còn nặng hơn năm ba cao trung, lại còn phụ trách một số hoạt động của lớp, thực sự không thể phân tâm, vào đó không có đóng góp gì làm anh mang tiếng, cám ơn ý tốt của anh.

Lần trước CLB biện luận từ chối tham gia hoạt động do hội sinh viên tổ chức làm Phạm Kỳ Dịch rất bực tức, nhưng đó là CLB cấp năm được chế độ trường nâng đỡ, căn bản không cần nhìn mặt hội sinh viên, mấy lần làm hắn mất mặt.

Các CLB của ĐH Thượng Hải dựa vào các chỉ tiêu như số lượng, hoạt động, thời gian thành lập, thành tích mà được chia làm 5 cấp, trong đó các CLB từ cấp 1 - 3 chịu sự quản lý trực tiếp của hội sinh viên, còn CLB cấp 4 -5 nhận tài chính từ quỹ riêng của trường, cơ bản phụ thuộc rất ít vào hội sinh viên.


Thế nên biểu hiện của Tô Xán lập tức lọt vào mắt Phạm Kỳ Dịch, gần đây thảo luận nội bộ hội sinh viên, mọi người đều nhất trí tuyển Tô Xán vào để tăng cường thực lực dự bị của hội sinh viên ở phương diện này, thế nên đưa ra ưu đãi như vậy.

Phạm Kỳ Dịch hơi tiếc, gật đầu biểu thị thông cảm, vỗ vai Tô Xán:

- Không sao cả, cậu có thể suy nghĩ kỹ hơn, không cần trả lời tôi vội, ngày nào tôi còn làm hội trưởng thì lời nói của tôi vẫn còn hữu hiệu. Khi nào muốn vào rèn luyện cứ tới tìm tôi, cậu có di động không? Gọi một cái đi, đây là số của tôi.

Tô Xán lấy di động ra gọi vào số Phạm Kỳ Dịch để hắn lưu lại. Vừa lưu xong điện thoại lạ vang lên.

- Tôi đây, có chuyện gì nói đi.

Phải nói Phạm Kỳ Dịch khá có phong phạm lãnh đạo:

- Tài trợ có vấn đề? Vấn đề gì... Không bàn bạc được sao, TTTM nơi đặt doanh nghiệp đó khả năng ngừng kinh doanh à...? Ừm, được, được... Để tôi tính.

Thì ra hội sinh viên tổ chức một hoạt động, liên hợp các câu lạc bộ, quy mô toàn trường, là hoạt động lớn của ĐH Thượng Hải trong thời gian gần đây, cũng là hoạt động mới Phạm Kỳ Dịch thông qua nó tăng cường khống chế các CLB, loại bỏ ảnh hưởng xấu do CLB biện luận gây ra.

Vì hoạt động này mà hội sinh viên dùng toàn bộ ban đối ngoại, dự toán phí tài trợ cần 60.000 đồng, pa-nô áp phích, tờ rơi cơ bản đều đã đặt trước, bây giờ nhà tài trợ chính hình như có vấn đề. Công ty vi tính kia vốn đàm phán tốt rồi, thị trường vi tính trong trường rất khả quan, hiện giờ dần dần phổ cập mỗi người một cái, hiệu ích kinh tế do quảng cáo mang lại rất lớn.

Nhưng tựa hồ chủ trung tâm mua sắp dính líu vào mấy vụ tranh chấp, nghe đồn trung tâm sắp bị chia ra để trả nợ, trát của tòa án đã gửi tới, doanh nghiệp kinh doanh bên trong lo sốt vó, dưới tình huống đó còn để ý gì được tới chuyện tài trợ trường học.

Hội sinh viên lần này không may.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui