Trước khi hai bên đàm phán với nhau, Tiêu Triều Húc đã biết quan hệ của Tô Xán và Vương Uy Uy, Tô Xán quên mất sự kiện khách sạn Vương Triều, y không trong giới hoàn khố nên có một vài sự việc đã đánh giá thấp tầm quan trọng của nó, bữa tiệc ngày hôm đó là để bồi dưỡng thị trường cao cấp Dung Thành.
Ngày hôm đó không nghi ngờ gì Tô Xán và Vương Uy Uy đã trở thành tiêu điểm.
Tiêu Triệu Húc nhìn Tô Xán một cái là nhận ra ngay, trí nhớ của hắn rất tốt, cho nên mới bày ra thái độ cao ngạo, đưa yêu cầu quá đáng, khoe khoang mối quan hệ, dùng cách này chọc giận Tô Xán, chính là để nhử Tô Xán.
Mục đích thực sự của Tiêu Triệu Húc là muốn Tô Xán đưa Vương Uy Uy ra.
Đây tuyệt đối không phải chuyện mà một tên hoàn khố vô tích sự như người ta đồn đại có thể làm được, cũng chứng minh khó dùng bề ngoài đi đánh giá thế giới nội tâm một người.
Có lẽ Tiêu Triệu Húc cho rằng tạp chí mà Tô Xán đang làm do thế lực Vương Uy Uy đứng sau làm chỗ dựa, nếu như ban đầu tỏ thái độ ân cần, không được hiệu quả như ý mà còn phản tác dụng, nên mới dùng cách này bắt mối quan hệ với Vương Uy Uy, xem ra Tô Xán đánh giá sai hắn, hắn thì quá tự tin, đánh giá sai cả tình hình lẫn xem nhẹ Vương Uy Uy.
Nhưng nói thể nào thì Tiêu Triệu Húc cũng không phải kẻ ngốc.
Có người nói con cháu lớn lên trong gia đình quan viên có giáo dục gia đình nghiêm khắc, có tố chất cao hơn con cái nhà bình thường, đây là thứ lời phun rắm của đám hãnh tiến tư tưởng nô tài mà thôi, có điều nếu như luận tới nhạy bén với nhân tình thế thái thì đúng là hơn người thường nhiều.
Vậy mà mình còn nghĩ đã mò thấu được tính cách của đám hoàn khố này rồi, đoán chừng khi mình nói nhường cho hắn 5% cổ phần, chắc hắn cười rụng răng luôn, có điều hắn nghĩ vì thế có hợp tác nhất định với Vương Uy Uy cũng là sai lầm lớn.
- Sao vậy?
Thấy Tô Xán suy nghĩ, Vương Uy Uy hỏi:
- Không có gì, Tiểu Ngũ nói đúng, tôi cũng không thích kẻ này.
Tô Xán mỉm cười, y đã nhận được một bài học, phải cám ơn Tiêu Triệu Húc mới đúng.
Có điều bị chơi một vố như thằng ngốc mà không chơi lại thì không phải là Tô Xán rồi, cứ thế mà suy, khi đó cho dù mình và Lâm Quang Đống dứt khoát từ chối, hắn cũng chủ động xán tới.
Tô Xán không bao giờ có ý lợi dụng mối quan hệ của Vương Uy Uy cho sự nghiệp của mình, đó không phải là đạo bạn bè của y, cũng là cách làm không chắc chắn. Nhưng chuyện thế này, Tô Xán không ngại để đã sai cứ để sai, đợi khi hoàn toàn nắm được Tạp chí Phong Duệ, đối phương có biết sau chuyện này không có bóng dáng Vương Uy Uy cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi.
Lái chiếc Passat phiên bản 1997, Tiêu Triệu Húc chuẩn bị tới quán bar ở Cừu Nhãn Kiều tụ họp với bạn bè, một tay điều khiển vô lăng, miệng huýt sao, trong xe bật nhạc jazz, tay vỗ nhịp trên đùi, chuyện diễn ra rất thuận lợi, thậm chí bắt đầu ảo tưởng mình đang lái chiếc Bentley mui trần rồi.
…………..
Đi ra đường tới khu phong cảnh là yêu cầu đặc biệt của mọi người, bị đám con gái giở đủ thủ đoạn kỳ kèo nũng nịu, Lý Cương chịu không thấu phải chiều ý, 3 giờ chiều mọi người lái xe rời thành phố, phải tới tối mới có thể về, quá trình này được lấy danh nghĩa là luyện tập đi xe trong buổi tối.
Chuyện này về sau không có khả năng xảy ra nữa, lề thói trong trường dạy lái xe càng ngày càng tệ, đại bộ phận thời gian là ứng phó với các hạng mục thi lấy bằng, có lúc chỉ ra được vài ba lần cho lấy lệ mà thôi, học viên ứng phó với tình huống giao thông thì ít, ứng phó với giám khảo thì nhiều, thi lấy bằng thành kiểu thức ăn nhanh. Được giáo viên hướng dẫn luyện tập đi đường núi, còn chuẩn bị cho luyện tập đi đêm là tuyệt đối không có.
Trên đường đi mọi người gặp một quán sinh thái, dừng lại ăn cơm, mỗi người góp 20 đồng, thế nào cũng không để giáo viên phải bỏ tiền, của ít lòng nhiều. Người nhiều tuổi nhất trên xe là hai nam tử chừng 30 và 27 - 28 tuổi, bọn họ phụ trách tiếp đãi Lý Cương, mời hút thuốc, dù sao trên xe toàn là học sinh tốt nghiệp cao trung, lớn hơn chút là mấy cô nữ sinh đại học năm nhất thuộc giai cấp vô sản.
Có điều mấy cô gái trên xe đều rất dưỡng mắt, khiến cho mỗi ngày luyện tập lái xe không ai đến muộn, nghe tiếng oanh yến ríu rít, nhìn thân hình đầy sức sống thanh xuân dưới ngày hè nóng bức này, tâm tình cực tốt.
Từ khu phong cảnh trở về, khi dọc theo đường núi trở xuống, đằng sau lưng có tiếng động cơ ầm ầm, sau đó một chiếc xe huấn luyện đột nhiên vượt mặt, đánh tay lái sang trước mũi xe bọn họ, từ từ giảm tốc độ ở phía trước, rõ ràng là có ý khiêu khích.
Cô nữ sinh Dung Đại đang lái xe sợ hết hồn, Lý Cương ngồi bên cạnh đạp phanh gấp, kết quả mọi người đang ngồi sau trò chuyện bị đà quán tính làm chúi hết về phía trước, dồn thành một đống.
Đường Vũ thét lên một tiếng, người nhào vào lòng Tô Xán, chẳng hề có cảnh lãng mạn hay ngọc ấm hương mềm nào hết, thân thể Đường Vũ nhẹ nhàng mềm mại thật đấy, nhưng lúc xô vào mang theo lực xung kích không hề nhẹ, ngực bị xô đau tức thở, nhưng sự đau đơn này đáng giá lắm, Đường Vũ không sao là tốt rồi, nếu không y còn đau lòng gấp bội.
Có lẽ sự vĩ đại và cao thượng của Tô Xán được ông trời biết tới, nên gửi cho y một món quà nữa, Lâm Lạc Nhiên đang dùng một quỹ tích cực kỳ hiểm hóc áp tới phía y, đôi mắt sợ hãi mở to, tựa hồ phát hiện mình đang mặt đối mặt lao vào Tô Xán.
Mặt đối mặt, môi kề môi chăng?
Kịch bản drama máu chó thường xuyên an bài phân đoạn bàn tay thượng đế như thế này, nhưng cánh môi đỏ mọng của Lâm Lạc Nhiên không chạm vào môi Tô Xán mà cái trán cứng như đá húc thẳng vào sống mũi y, cú va chạm này làm Tô Xán đầu nổi sao, nước mắt trào ra, cơn đau ở mũi khiến y không mở nổi mắt, máu mũi chảy ròng ròng.
- Bạn không sao chứ, đừng có dọa mình.
Vội vàng đứng dậy, Lâm Lạc Nhiên chỉ thấy Tô Xán hai mắt nhắm nghiền, có vẻ đau đớn cực độ, máu me be bét không biết từ đâu ra, mắt tức thì đỏ hoe.
- Không sao đâu để cho mình.
Đường Vũ trấn tĩnh rất nhanh, đôi bàn tay thanh tú xoay người Tô Xán lên, một tay giữ gáy y ấn đầu về phía trước, tay còn lại bóp hai bên cánh mũi.
Nếu hiện giờ mình là người ngoài nhình vào, chắc chắn phải tán thưởng nha đầu này một phen, bản thân là nạn nhân, Tô Xán không có nhã hứng đó.
Lâm Lạc Nhiên vội vàng vặn nút chai nước khoáng, đổ vào bàn tay đưa ra của Đường Vũ, Đường Vũ cẩn thận rả máu dưới mũi và bên mồm cho Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên lại lấy từ trong túi quần jean ra một cái khăn tay thơm phưng phức, xé ra làm hai. Thấy Tô Xán hơi nhăn mặt có vẻ không chịu, Đường Vũ vỗ nhẹ nhẹ lên má y một cái như dỗ dành, y đành phải xìu xuống chấp nhận. Đường Vũ rửa tay, cuộn hai mảnh vải lại đút vào mũi y, rồi lại vỗ vỗ sau gáy, thuần thục làm một lèo những động tác trên xong, Đường Vũ thở phào:
- Ổn rồi.
Lâm Lạc Nhiên tay cầm chai nước khoáng, ở bên áy náy nói:
- Xin lỗi, đau không?
- Không sao, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn thôi mà.
Tô Xán xua tay, giọng hơi tắc, hai đôi lông mày thi thoảng hơi nhíu khẽ.
Hai cô gái bận rộn xong, máu mũi Tô Xán cũng đã ngừng, từ đầu tới cuối cả hai không ai bảo ai cái gì, nhưng phối hợp rất ăn ý, cảm giác đó thật tốt, hai người nhìn nhau cười, chút lúng túng từ trước tới nay tựa hồ ít đi rất nhiều.
Thế nhưng vừa quay sang thì thấy Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ và người trên xe đều ngây ra nhìn ba bọn họ.
Lâm Trứu Vũ vỗ vai Vương Uy Uy:
- Uy Uy, đấm cho tôi một cái vào mũi, mạnh vào, vì đãi ngộ vừa rồi, xá gì xả thân vì nghĩa.
- Tôi còn đang định bảo cậu đấm vào mũi tôi đây này.
Vương Uy Uy cũng vỗ lại vai Vương Uy Uy:
- Phải kiếm lấy một bạn gái đàng hoàng thôi anh bạn.
Vương Uy Uy gật đầu hết sức tán đồng:
- Đúng thế anh bạn, hai cô luôn.
Mặt Đường Vũ cùng Lâm Lạc Nhiên đỏ như gấc chín, thấy Lâm Lạc Nhiên tàn bạo trợn mắt nhìn minh, tay vung lên, hai tên trời đánh nhảy ngay xuống xe như ma đuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...