- Uy Uy, các cậu đi một lèo năm rưỡi, còn chẳng để lại điện thoại liên hệ gì cả, bọn này còn tưởng các cậu về kinh rồi cơ. Gần đây mới nghe nói cậu lại về Nhị Thập Thất Trung, hôm nào phải tới trường các cậu chơi mới được, sớm nghe nói nơi đó nhiều tài nỹ, mỹ nữ..
Vương Uy Uy ậm ừ ứng phó cho có, tâm chí cứ ở đẩu đâu.
- Uy Uy, nghe nói cha cậu lần này tới Dung Thành, thăng quan rồi hả, lần trước là thư ký trưởng chính phủ tỉnh, lấy này chắc thế nào là bí thư, thị trưởng chứ hả?
Vương Uy Uy vẫn ứng phó hời hợt.
Sau chiến dịch Hạ Hải, bọn họ trưởng thành rồi, nhìn thấu rất nhiều thứ, những người này trước kia vì bọn họ tới Hạ Hải mà cắt đứt liên hệ, e rằng cho rằng cha hắn bị Lưu Thành dồn ép thất thế, nên xa cách, giờ lại tới bắt chuyện, cho dù không bị phân tâm bởi điều khác, Vương Uy Uy cũng chẳng có hứng thú.
Cuộc sống trong vòng tròn bọn họ là như thế, giống người bình thường, cũng có bạn bè cùng tuổi, cùng trường, khác cái là con cái nhà bình thường có khi vì tranh giành thứ gì đó mà đánh đấm cãi vã rồi không nhìn nhau vài ngày, bọn họ thì không, quan hệ xa gần đại đa số do bối cảnh gia đình thúc đẩy đằng sau.
Trước kia Vương Uy Uy không có gì, nhưng lúc này cực kỳ phản cảm, nhìn Lâm Trứu Vũ giới thiệu Tô Xán, đám người kia đều tươi cười phụ họa, có điều chẳng qua nể mặt bọn họ thôi, như tên ngồi lỳ ở ghế sô pha kia, làm gì có chú ý hoan nghênh nào, Tô Xán cũng chẳng quan tâm.
Lâm Trứu Vũ nhận ra điều ấy, giới thiệu qua loa vài người rồi thôi.
Mọi người nói chủ đề thoải mái, đa phần hứng thú bình luận khách khứa đi qua đại sảnh, suy đoán quy mô và tính chất bữa tiệc.
Người trong phòng bọn họ cũng tò mò, không biết ai khiến công tử bí thư thành ủy đợi thế này.
Ở cửa có vài chiếc xe dừng lại, nữ sinh đi ra mặc lễ phục màu xanh ngọc, kiểu tóc ngắn hơi uốn xoăn một chút, gương mặt toát vẻ xinh đẹp, mặc chiếc, tất lưới trắng, với eo thắt đáy lưng ong, mông nở dáng người đi uyển chuyển, bên cạnh có một nam nữ nói nói cười cười, đi vào đại sảnh, Vương Uy Uy lập tức đứng dậy, đi ra cùng cô gái kia đứng xa xa nhìn nhau.
Diệp Huy Thường mặt đầy mừng rỡ, đi nhanh tới, nhìn kỹ chàng trai đã lâu không gặp, cô rất xinh đẹp, nụ cười quyến rũ, ôm nhẹ lấy hắn, còn Vương Uy Uy căng thẳng tới mức người cừng đờ lại:
- Chị Huy Thường.
- Tiểu Ngũ, Lạc Nhiên, lâu lắm rồi không gặp.
Diệp Huy Thường mặc dù dùng tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, nhưng ít nhiều mang theo khẩu âm hải ngoại, còn cùng Lâm Trứu Vũ khẽ đấm vào nắm tay nhau, sau đó, nắm lấy tay Lâm Lạc Nhiên rất thân thiết.
- Phải rồi, giới thiệu với chị, đây là Tô Xán.
- Hello Tô Xán.
Diệp Huy Thường đưa tay ra, rất cởi mở tự nhiên.
Tô Xán bắt tay Diệp Huy Thường, thầm tán thưởng quyến rũ thành thục của cô gái này, chẳng trách Vương Uy Uy điên đảo.
Trừ Tô Xán ra thì người xung quanh không thuộc phạm trù giới thiệu của Vương Uy Uy, khiến Diệp Huy Thương bất giác nhìn Tô Xán thêm một cái.
Lúc này mọi người mới đi vào hội trường, Diệp Huy Thương khoác tay Vương Uy Uy, làm Vương Uy Uy đỏ mặt, Lâm Trứu Vũ huých vai Tô Xán một cái, thảo nào hắn nhiệt tình rủ mình đi như vậy, cảnh này rất đáng xem, sau này có vốn liếng trêu chọc tên Vương Uy Uy này rồi.
Diệp Huy Thường nhìn Vương Uy Uy, nhoẻn miệng cười đầy hạnh phúc, thời khắc này cô như quay về thời gian trước khi đi du học.
Ngược lại Lâm Lạc Nhiên hơi mím môi lại.
Mọi người đi qua đại sảnh, sân sau khách sạn là bề bơi vô cùng xa hoa, khung cảnh bố trí đậm phong cách Châu Âu, hai màu nhạt trang nhã chủ đạo, xung quanh có bố trí ghế sô pha, bàn nhỏ, bữa tiệc tổ chức ở nơi này, hiện đã có khoảng chừng 50 người.
- Cha Khổng Khánh Hoa muốn khai thác thị trường khách sạn Vương Triều, nên Khổng Khánh Hoa tự chủ trương mở tiệc mời nhiều người như thế, tên này dù ở trong nước hay nước ngoài đều rất đáng ghét, thường xuyên quấy nhiễu tôi, phiền không chịu được, nếu không nay không phải có cậu thì tôi đã chẳng tới.
Diệp Huy Thường nói một câu khiến tim Vương Uy Uy nảy lên nảy xuống, lại hỏi:
- Mấy năm qua sống có tốt không?
Vương Uy Uy tương tư mình, Diệp Huy Thường sao chẳng biết, cô cũng yêu thích chàng trai này, có điều tình cảm nghiêng về phần chị em nhiều hơn, hai bên cách nhau cả đại dương, tín hiệu điện tử phải thông qua tầng tầng không gian khúc xạ mới tới nơi, bất giác khiến tương tư kéo dài.
- Cũng được.
- Vẫn là xử nam sao?
Thấy Vương Uy Uy kinh ngạc há mồm, Diệp Huy Thường cảm giác rất tốt, cười khúc khích, Vương Uy Uy ở bên cạnh vẫn giống như vài năm trước cô đi, vẫn là nam sinh ngượng ngùng, mình chỉ trêu một chút là bối rối đỏ mặt tía tai.
Điều này làm Diệp Huy Thường vui vẻ lên nhiều, thì ra có những thứ không hề thay đổi.
Nếu như người trong nghề ở nơi này sẽ nhìn ra bố trí của đoàn đội kiệt xuất, không có một ánh đèn nào chiếu thẳng vào mắt khách khứa, mọi người vừa tới nơi liền cảm thụ được sự ấm áp và náo nhiệt, không khiến người ta sinh tâm lý trở ngại vì tới chỗ lạ.
Ánh đèn nhu hòa vừa đủ, mang tới cảm giác mông lung, giống như ánh đèn dưới bãi cỏ nhà mình.
Phía trước có một nhóm người đang nói cười, thấy bọn họ đi vào thì lập tức đi lên đón:
- Oa, Huy Thường, bọn này sớm nghe nói em sẽ tới, thế nào, ở Dung Thành đã quen chưa, bên kia nuôi em trắng hẳn ra này, lần này về bao lâu...
Đối phương cùng Diệp Huy Thường trò chuyện một lúc, Diệp Huy Thường gặp mấy người chị em cũ, ríu rít ôm nhau hỏi han.
- Uy Uy, lần này gặp được người muốn gặp, sướng nhé.
Vương Uy Uy gãi đầu, xấu hổ nói:
- Cũng được.
Không biết hôm nay hắn nói câu này lần thứ mấy rồi.
- Sao mấy năm trước như vậy, mấy năm sau vẫn cứ như vậy, nam sinh thẹn thùng thiếu tự tin như vậy không phải loại hình mà Huy Thường của bọn này thích đâu.
Vương Uy Uy càng bối rối, đám nữ sinh càng trêu già:
- Ba ngày trước tôi và Huy Thường còn ở thủ đô, khi đó có một anh chàng tặng cho cô ấy chiếc vòng tay Swarovski. Lần này cô ấy tới Dung Thành, cậu cũng phải có chút bày tỏ gì chứ? Ngốc, không cần món quà đắt hay rẻ, phải đặc biệt thể hiện trong lòng cậu chú ý tới người ta thế nào, để tháng sau cô ấy về Anh nhìn thấy còn nhớ tới cậu chứ.
Vương Uy Uy trầm mặc, nói thực lòng hắn từ bỏ mộng tưởng với Diệp Huy Thường, điều này có thể khẳng định, ngoại từ thời gian đầu Diệp Huy Thường tới Anh, hắn còn nhung nhớ, về sau thi thoảng nhớ tới cũng không thấy quyến luyến xót xa gì. Nhưng nghe thấy Diệp Huy Thường trở về, hắn đứng ngồi không yên, sau khi gặp lại, mỗi một ánh mắt nụ cười của Diệp Huy Thường đều khơi lên lay động trong nội tâm hắn.
- Em gái, rượu chứ!
Lâm Trứu Vũ mỗi tay cầm một ly rượu vang đi tới, đưa cho Lâm Lạc Nhiên một ly:
Lâm Lạc Nhiên nụ cười có chút ảm đảm nhận lấy, tâm trạng đại khái giống Vương Uy Uy hiện giờ, những thứ tưởng chừng đã quên, thực sự không phải dễ quên như thế, đầu ngả vào vai Lâm Trứu Vũ:
- Chỉ là nhớ tới hồi ức xấu thôi, em không sao.
- Anh biết, em là cô bé mạnh mẽ, nếu không em đã không tới đây hôm nay, anh tin qua hôm nay em có thể thoải mái đối diện rồi.
Lâm Trứu Vũ khẽ thơm lên tóc Lâm Lạc Nhiên nói nhỏ:
- Yên tâm, Tô Xán ở đây, chúng ta sẽ được về sớm thôi, cậu ta không chịu đựng nổi loại bữa tiệc này đâu.
Nhắc tới Tô Xán, tâm trạng Lâm Lạc Nhiên tốt hơn nhiều, khúc khích cười:
- Đúng vậy,, cậu ta là chúa gây rối, buồn cười nhất là bằng kiểu suy nghĩ nào đó cậu ta lại tưởng mình là nạn nhân chứ.
Lâm Trứu Vũ nhún vai:
- Tên đó là quái nhân mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...