Đại Niết Bàn

Bộp, Thái Quốc Đào đóng tài liệu lại, đứng lên, chắp tay sau lưng ra tới bên cửa sổ, sân trường có không ít học sinh nô đùa, dưới tán cây một vài học sinh chăm chỉ cầm sách ôn tập, ông ta thích không khí này của trường học, đây không chỉ là sự nghiệp còn là tâm huyết của ông ta.

Thái Quốc Đào chỉ vào lá cờ thi đua do cục công an thưởng cho, hỏi:

- Lá cờ này vốn thuộc về em, nhưng em biết vì sao thầy không giao cho em không?

- Thưa thầy, em không biết.

Tô Xán thành thực đáp, ở trong trường, Tô Xán luôn muốn tỏ ra là học sinh ngoan, tiếc là chuyện không diễn ra theo ý muốn của y:

Thái Quốc Đào mỉm cười:

- Vì nó không thực sự thuốc về em, em còn chưa đủ tư cách được lá cờ thi đua này.

Tô Xán muốn đập đầu vào tường, chuyện này Triệu Lập Quân làm quá đáng rồi, thấy y tới trường học mới bị bắt nạt, cho nên mới nghĩ cách này để y nở mày nở mặt, khiến trường học phải coi trọng y, có lẽ trong suy nghĩ của Triệu Lập Quân, cộng cả công lao Tô Xán làm trước kia, nhận lá cờ này không hề gì.

Nhưng ở góc độ trường học lại nhìn vấn đề khác, bọn họ không thể không biết chuyện phát sinh giữa Tô Xán và Triệu Thừa Ngôn, chẳng qua là nhẫn nhịn chuẩn bị xử lý ổn thỏa thôi, không ngờ cục trưởng cục công an Dung Thành xông ra, Triệu Thừa Ngôn bị nghiêm trị, trường học bị ép phải khen ngợi Tô Xán.


Bản thân sự kiện là hai phe xung đột với nhau, thoáng cái Triệu Thừa Ngôn thành tội ác tày trời, Tô Xán lại hào quang vạn trượng. Mặc dù nếu dùng phương thức xử lý của trường, Tô Xán không bị xử phạt, có điều quyền chủ động nắm trong tay nhà trường, giờ công an gia nhập, ít nhiều khiến trường học mang tiếng xấu, khiến nhiều lãnh đạo trong trường không thoải mái.

- Ở trường học này không hề thiếu học sinh như em, một số bối cảnh gia đình rất cao, trong tay thầy có một danh sách học sinh có cha mẹ là nhà doanh nghiệp có tiếng trong nước, hoặc nắm vị trí quan trọng trong cơ cấu quốc gia. Nhưng ở trong môi trường cởi mở của trường, sinh hoạt học tập tự do, không cần đặc biệt, không cần thể hiện sự khác người của mình.

Thái Quốc Đào tiếp tục chân thành nói:

Tô Xán tắc tị, không ngờ Thái Quốc Đào coi mình thành nhân vật thuộc loại nha nội hoàn khố rồi, muốn răn đe mình đây.

Trường học tất nhiên nắm được tài liệu về cha mẹ y, có điều qua sự kiện vừa rồi khó tránh khỏi cho rằng nhà y còn có thân thích ghê gớm nào đó.

- Em hiểu lời thầy nói không?

Tô Xán gật đầu đáp:

- Hiệu trưởng Thái, em là một học sinh, mục tiêu của em là thành tích học tập.

- Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.


Thái Quốc Đào hài lòng nói:

- Suy nghĩ của em vậy là đúng rồi, thầy không biết nhà em và Cục trưởng Triệu có quan hệ thế nào, coi như em lập công trong quá trình trấn áp xã hội đen đi, có điều vậy thì sao nào? Xã hội có phân công công tác, mỗi một việc có người phụ trách tương ứng nên làm. Xã hội có thể vận hàn trơn tru là nhờ mỗi người giữ đúng phận sự của mình, sau này em có thể thành cảnh sát, giáo sư bác sĩ, nhà trường sẽ vỗ tay cổ vũ em. Nhưng không phải là bây giờ, hiện giờ sứ mạng của em là học tập, là trang bị kiến thức, em hiểu được điều này là tốt rồi.

Nhìn Tô Xán hiền lành ngoan ngoãn gật đầu, Thái Quốc Đào tâm trạng càng tốt, cười nói:

- Thầy không muốn nhìn thấy loại chuyện học sinh đấu đá này xảy ra nữa, vì sao không làm chuyện có ý nghĩa hơn di chuyển sự chú ý, sắp cuối kỳ rồi, học kỳ sau là em lên năm thứ ba, nên suy nghĩ nhân sinh tương lai của mình, lập cơ sở cho con người mình muốn trở thành sau này. Tốt, nếu em đã hiểu rồi thì đi đi, lá cờ này cũng có thể mang theo, tin rằng một ngày em thực sự xứng với nó.

Tô Xán đứng dậy:

- Không cần ạ, em thấy để lại trong phòng truyền thống của trường đẹp lắm. Thầy cũng đã nói, đối với em nó không có nghĩa gì, cám ơn thầy lời dạy bảo ngày hôm nay.

Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tô Xán vẫn suy nghĩ lời Thái Quốc Đào nói, hiển nhiên có kim giấu trong bông, cho thấy trường học không ngại chống lại mọi áp lực ngoài trường để bảo vệ nề nếp trường học.

Có điều Tô Xán cho rằng Thái Quốc Đào quá lo, y xưa nay luôn tự vệ phản kích, chuyện va chạm với Lý Thanh Dương diễn biến thành ra ầm ĩ như vậy hoàn toàn do nhiều nhân tố tình cờ, song đám ong bườm vo ve cạnh Đường Vũ rất nhiều, khó đảm bảo không có chuyện xảy ra, Tô Xán không thích sinh sự, nhưng y chẳng ngại sinh sự.


Bản thân Tô Xán không biết khiếm khuyết của mình, Trần Linh San đúng về Tô Xán, cô nghĩ Tô Xán vì lúc nhỏ nhiều chịu ấm ức nên lớn lên y có cơ hội sẽ đòi lại sự tự tôn bị chà đạp, chỉ khác một chút là cả kiếp trước Tô Xán phải nín nhịn chứ không phải thủa nhỏ, vì thế y luôn phản ứng thái quá trước những sự khiêu khích, nhất là khiêu khích của người địa vị, thân phận hơn mình.

Nói nôm na một chút đó là tâm lý "thù người giàu" của tầng lớp tiểu thị dân, chỉ có điều ở Tô Xán nó phức tạp hơn. Tâm lý đó cùng cách hành xử không đúng tuổi tác của mình khiến trường học đơn giản bị Tô Xán làm thành phức tạp, chính y là nhân tố bất ổn, Đường Vũ ở bên không nhận ra, những học sinh xung quanh không nhận ra, song Trần Linh San nhận ra, Thái Quốc Đào bằng kinh nghiệm nhà giáo lâu năm nhận ra y là nhân tố bất ổn.

- Tô Xán, ở phía này.

Từ lầu hành chính đi xuống, Tô Xán nhìn thấy nhóm Trương Hiền đang đứng ở chòi nghỉ bên ao nước vẫy tay gọi y.

Chừng mười mấy người, trong đó không thiếu người mấy ngày trước đánh nhau với đám Triệu Thừa, tới giờ mặt vẫn còn xước xát.

- Nghe nói cậu bị hiệu trưởng gọi tới văn phòng, không việc gì chứ?

Trương Phi Phi tò mò ghé mặt tới hỏi:

- Này, nhà cậu và cục trưởng Triệu Lập Quân có quan hệ thế nào vậy?

Rất nhiều người muốn hỏi câu này, nhưng không ai hỏi thẳng thắn như Trương Phi Phi, mà từ thái độ của Trương Phi Phi cho thấy cô hỏi câu này thuần túy là sự hiếu kỳ, không vì Tô Xán có quan hệ với Triệu Lập Quân mà kinh ngạc.

- Không có gì, thầy Đào chỉ dặn sau này nên chú ý vào học tập. Trước kia ở Hạ Hải nhà tôi và chú ấy quan hệ rất tốt, chuyện này tình cờ trùng với hành động đả hắc của cục công an mới thành ra ầm ĩ như vậy thôi.


Tô Xán quay sang Trương Hiền:

- Chuyện này bắt nguồn từ tôi khiến các bạn vạ lây, thực sự xin lỗi nhé.

- Không sao, hai bên vốn ngứa mắt với nhau từ lâu rồi, nhờ cậu mà lần này chúng tôi được hả giận, rất thống khoái.

Trương Hiền đưa tay ra bắt tay Tô Xán, rất khách sáo, người khác chỉ cười gật đầu mang tính tượng trưng, không nóng không lạnh.

- Bọn tôi có người bạn rất hứng thú với cậu đấy, muốn gặp một chuyến.

Trong nhóm này không tính Trương Phi Phi thì Trang Chí Vũ là người có thiện cảm với Tô Xán nhất, nên hắn mới có thể nói ra lời này.

Cha của Triệu Thừa Ngôn là Triệu Vệ Đông phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch tỉnh ủy, khi đó ủy ban kế hoạch quốc gia còn chưa cải cách, sửa tên thành ủy ban cải cách và phát triển quốc gia. Có điều dù ở thời điểm ấy hay sau này, nó vẫn là cơ cấu có thực quyền nhất của Trung Quốc, xưa nay luôn được xưng là bộ ủy ban hàng đầu chính phủ, còn được gọi là tiểu quốc vụ viện.

Triệu Vệ Đông thuộc chi quan trọng của Triệu gia ở địa khu tây nam.

Nếu như chỉ là va chạm với đám Trương Hiền thì chuyện tới nhanh qua cũng nhanh, chẳng ai để trong lòng, đám hoàn khố này vì vòng tròn khác nhau, vì sĩ diện, vì đủ mọi nguyên nhân mà đấu đá, dù chuyện ầm ĩ để gia trưởng trong nhà ra mặt giải quyết, song mọi người chỉ coi là trẻ con đánh nhau, chưa bao giờ nâng tầm thành xung đột người lớn, càng không để chính trị dính líu vào đó.

Thế nhưng lần này Triệu Thừa Ngôn bị cơ quan công an mang đi, Triệu Vệ Đông liên tiếp gọi mấy cú điện thoại, nhờ cậy quan hệ mà Triệu Lập Quân không thả người, dứt khoát muốn hắn phải tiếp nhận điều tra. Cuối cùng Triệu Thừa Ngôn được thả, nhưng trải qua đầy đủ quy trình thẩm tra, tuy nói tình tiết rất nhẹ, có điều con trai Triệu Vệ Đông có dính dáng tới xã hội đen thành vết bẩn trong hồ sơ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui