Cuối tuần trong một quán bar, Trương Hiền, Trang Chí Vũ cùng với Trương Phi Phi và một đám nữ sinh ăn mặc cực kỳ hợp thời mát mẻ tụ tập với nhau. Trương Hiền rót bia vào cốc, thổi tan bọt, uống một hơi hết nửa cốc, châm điếu thuốc, dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn mấy cô gái biểu diễn trên sân khấu, miệng phì phèo thuốc là, trông cực kỳ sành điệu.
- Cạn chén vì chặt được cái đuôi vểnh lên trời của Triệu Thừa Ngôn.
Trương Phi Phi nâng cốc lên nói to, được xung quanh nhiệt tình hưởng ứng.
- Khi đó nhìn Triệu Thừa Ngôn bật khóc, tôi đúng là không dám tin vào mắt mình, nhìn hắn lúc đó, một thoáng còn cảm thấy thương hại cho hắn nữa. Nói thực là cảm giác còn đã hơn cả đánh bọn chúng một trận, chiêu này của Tô Xán đúng là quá hiểm, sau này bọn Triệu Thừa Ngôn còn vênh váo trong trường chẳng khác nào chuốc lấy nhục vào thân.
- Đúng vậy, cũng giống như trên quan trường, muốn hủy tiền đồ một người, không gì bằng hủy đi tư cách người đó, sau này nói gì không ai nghe.
Trương Hiền gật đầu:
- Cha tôi làm nghề này, thấy nhiều lắm, cho nên tôi không muốn dính líu vào chuyện chính trị.
Trang Chí Vũ cầm cốc bia trong tay trầm ngâm:
- Về cơ bản tôi thấy Tô Xán có chút tư tưởng, độc lập, thành thục hơn học sinh bình thường, Uy Uy coi trọng y, có thể thấy y có chỗ hơn người. Nhưng tôi không tán đồng y làm của y với Triệu Thừa Ngôn.
Trong ba người họ thì Trương Chí Vũ là người thích suy nghĩ nhất.
Hôm đó Tô Xán yêu cầu mọi người làm theo cách của y, vô hình trung phạm vào đại kỵ, trong đám người bọn họ, xưa nay chưa bao giờ có khái niệm ai phụ thuộc vào ai, vì mỗi người bọn họ từ nhỏ có ai không lớn lên trong nâng niu cưng chiều, ai cũng cho mình là trung tâm, chẳng ai muốn ở dưới người khác.
Tất cả bọn họ đều vậy, hình thành quy tắc ngầm để tránh va chạm, Tô Xán không biết quy tắc trong đám hoàn khố, yêu cầu bọn họ không đánh nhau trong trường, tuy sau đó nhường quyền chủ đạo cho lại cho Trang Chí Vũ, nhưng làm bọn họ bất mãn vì bị hạn chế.
Trang Chí Vũ dám đảm bảo tất cả những người có mặt khi đó đều nghĩ " Tô Xán là cái thá gì mà đòi chỉ huy mình?" Chẳng qua là không nói ra thôi.
- Nghe nói ông nội Triệu Thừa Ngôn chết sau khi cãi nhau với hắn, vì chuyện này cha mẹ hắn ba tháng không nói chuyện với hắn. Hôm đưa tang tôi có tham dự, Triệu Thừa Ngôn bị mẹ hắn tát bắt quỳ xuống xin lỗi ông nội hắn, nhưng từ đầu tới cuối không quỳ, không nói xin lỗi. Tôi nghĩ Triệu Thừa Ngôn vừa nói ra câu xin lỗi liền khóc, có liên quan tới người ông đã mất của hắn.
Lúc này mọi người mới hiểu ra nguồn cơn phản ứng khác thường của Triệu Thừa Ngôn, mất một lúc mới có người bình luận:
- Đúng là thằng máu lạnh.
- Máu lạnh à? Chưa chắc đâu.
Trương Phi Phi bĩu môi:
- Như vậy xem ra đánh hắn một trận vẫn hơn, lúc Tô Xán bày ra kế hoạch này không nên nghe y, chẳng phải tại Phi Phi đồng ý trước à, lúc đó chẳng lẽ tôi nói không?
Một người khác uống cạn cốc bia, trách:
- Ê, ê, sao lại tại tôi, chẳng phải nể mặt Vương Uy Uy sao?
Trương Phi Phi không nói ra tối hôm đó cô nhận điện thoại của Lâm Lạc Nhiên nhờ vả, mà Lâm Lạc Nhiên còn muốn cô giữ kín việc này.
Trang Chí Vũ đã nói ra, mọi người không che giấu suy nghĩ nữa, có người chưa hết hậm hực:
- Chúng ta vốn định giúp y hả giận, y lại còn đặt điều kiện này nọ. Tiểu Đao, Quách Tử, từ khi nào chúng ta phải nghe người khác làm việc vậy?
- Chẹp, nói đến là ngứa tay, bao lâu rồi không đánh nhau, hay là chúng ta chặn đường hắn đập một trận cho sướng.
Trương Phi Phi lườm nam sinh vừa lên tiếng:
- Đủ rồi đấy, ở trong trường thế nào cũng nên có quy củ một chút, nếu không khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ ngoài kia. Chuyện này chúng ta tìm Triệu Thừa Ngôn là vì Tô Xán và Trần Chí Siêu, đối phó với hắn thế nào cũng được, có điều Triệu Thừa Ngôn đã xin lỗi, chuyện coi như đã qua. Còn muốn chặn đường đánh hắn? Từ khi nào các cậu thành loại người làm người ta khinh thường như thế.
Nam sinh kia vội xuống nước:
- Chị Phi, đừng giận, bọn này chỉ nói đùa vậy thôi, sao có thể mất chất như vậy được. Nói ra đều tại Tô Xán cả, bày kế hoạch đó, làm các anh em đều không được thoải mái.
Trương Hiền rất ít khi lên tiếng đặt cốc bia xuống, mọi người biết hắn có chuyện muốn nói, đều yên tĩnh lại.
Tuy trong bọn họ không có chuyện ai đứng đầu, hay ai phải nghe ai, nhưng đám Trang Chí Vũ, Trương Hiền, Trương Phi Phi rõ ràng có tiếng nói hơn, nhất là Trương Hiền càng mơ hồ có được mọi người coi là lão đại.
- Chuyện này mọi người không nói nữa, Tô Xán có cân nhắc của mình, mọi người thử nghĩ xem nếu chúng ta đánh bọn Triệu Thừa Ngôn một trận ở sân bóng rổ thì sẽ có hậu quả gì?
- Cùng lắm là vài người bị thôi học, có gì ghê gớm đâu.
Tuy nói vậy song ngữ khí đã hòa hoãn hơn.
- Không tới mức thôi học, có điều cảnh cáo là cái chắc, còn về nhà thế nào cũng bị cha tôi cho trận đòn, còn bị cắt tiền tiêu vặt. Lúc đó lại phải ngửa tay vay tiền chị Phi nữa thì mất mặt nam nhi.
- Vô dụng!
Tôn Phi Phi phì cười, đá nam sinh kia một cái:
Trương Hiền gật đầu:
- Nếu chuyện ầm ĩ lên, chúng ta thế nào cũng có người bị khai trừ! Giống như đám Uy Uy phải tới trường khác. Thời gian mọi người ở cùng nhau không được bao lâu nữa, tốt nghiệp xong là mỗi người một phương rồi, nên quý trọng thời gian còn lại này.
Không khí có chút trầm lắng, mọi người đều tán đồng, còn về phần vì sao Tô Xán không giải thích hành động của mình thì giống bọn họ sẽ không giải thích, điều này không ai thắc mắc.
- Có điều, tôi vẫn không thích Tô Xán lắm, thấy y không phải cùng loại người như chúng ta.
Gần như tất cả lên tiếng phụ họa, bọn họ không phân tích rành rọt như Trang Chí Vũ, nhưng dựa vào cảm giác thấy Tô Xán không phù hợp với vòng tròn này. Có nữ sinh nói:
- Có điều Tô Xán lại thuộc loại hình Phi Phi thích nhất đấy.
- Nha đầu chết tiệt, thèm hàng mới đừng có đổ dây lên người khác..
Cả đám nô đùa, chủ để chuyển sang vấn đề khác.
Từ ngữ khí trong điện thoại của Vương Uy Uy phân tích cho mình nghe tính cách của đám Trương Hiền cùng cách chung sống với họ, Tô Xán lập tức biết trong vòng tròn của bọn họ, mình không được hoan nghênh.
Sau chuyện Triệu Thừa Ngôn, Vương Uy Uy liên hệ với đám Trương Hiền, thế nào cũng thu được một vài tin tức phản hồi về y, tin tức này hẳn là không có lợi, cho nên Vương Uy Uy gọi điện cho mình trước tiên thăm dò cái nhìn của mình, sau đó nói thẳng nếu mình không thích thì không qua lại cũng được.
Mặc dù Tô Xán biết nguồn lực mà những người kia đại biểu, có điều y rất tán đồng câu nói của Vương Uy Uy, y muốn làm học sinh cao trung, đó là cách ứng xử của học sinh cao trung, huống hồ Tô Xán cũng không muốn ngửa mặt nhìn đám con ông cháu cha này, chưa bao giờ và sẽ vĩnh viễn không bao giờ.
Một người nếu cứ ỷ lại vào người khác, sẽ luôn bị người ta coi thường.
Không phải toàn tin xấu, tháng năm là thời gian đáng ăn mừng, tám chi nhánh Thục Sơn ở Hạ Hải doanh thu tăng lên tới 1 triệu, lợi nhuận gần 300.000.
Đôn Hoàng vẫn còn đang trong kỳ điều chỉnh, thích ứng, còn nhiều vấn đề phải xử lý, phương diện lợi nhuận cần ít thời gian mới có, có điều nhiệt độ thị trường đang tang dần, gần tới mức thành thục.
Nhà máy Thục Sơn ở Dung Thành cũng quay lại sản xuất, tiến hành nhóm văn phòng phẩm đầu tiên mang logo của Thục Sơn, lãnh đạo chủ chốt cơ cấu bán hàng bằng người của Thục Sơn, sau gần một tháng được Vương Phượng đào tạo lại theo tư duy mới, đang tới các siêu thị lớn, hiệu văn phòng phẩm quảng bá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...