- Xem ra mình rất sáng suốt, nếu không chuyến này có có khi phải đem thân gán nợ.
Tô Xán cười méo xẹo, nếu là Tiết Dịch Dương có nhiều người tiễn chân như thế thì y còn tin, chứ y lấy đâu ra mối quan hệ lớn như vậy, mà không biết thằng này tuyên truyền kiểu gì đây, không phải nói đến được ăn uống miễn phí chứ? Nghĩ lại, nếu nó đột nhiên nói sẽ rời đi như vậy, chắc chắn mình cũng làm tương tự cho nó nhớ đời thôi.
- Hi hi, hơn nữa hôm nay còn mấy cô bé định thổ lộ với bạn! Phải chuẩn bị chút tâm lý nhé, đừng để người ta thương tâm đấy.
Đỗ Đình trang điểm xinh đẹp, cười dịu dàng, nói ra một câu làm Tô Xán rớt cằm.
- À phải, bạn giúp mình để ý mấy đứa bé ở đơn vị nhé, tốt nhất đừng cho chúng uống rượu.
Tô Xán quay lại chỉ cô bé còn túm áo y, còn mấy thằng nhóc mắt đang đảo qua đảo lại nhìn mấy nữ sinh xinh đẹp trong phòng bao, tuy đôi mắt có vẻ sợ sệt, nhưng rất có tiềm chất.
- Được rồi, các em, đi theo chị nào.
Đỗ Đình rất có phong phạm làm chị, bế một thằng bé beo béo lên đưa tới ghế sô pha dài, lập tức khiến đám nữ sinh nhiệt tình hoan nghênh. Đám tiểu nam sinh này thương ngày nghe nói Nhất Trung mỹ nữ như mây, rất hâm mộ Tô Xán và Tiết Dịch Dương, hôm nay coi như được thấy phong thái Nhất Trung rồi, đắm mình trong đám váy hoa, lòng khó tránh khỏi sinh ra hạnh phúc bỉ ổi.
Tô Xán không dám hạnh phúc, đến y còn bị đám nữ sinh này trêu ghẹo chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy nữa là, lát nữa chúng sẽ hiểu lọt vào đám nữ nhân tuyệt đối không phải hạnh phúc như tưởng tượng, nhất là một đám nữ sinh tụ tập với nhau thì tuyệt đối là ác mộng.
Kéo Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ lại, Tô Xán nói:
- Xem chừng hôm nay chúng nó định chuốc tao rồi, lúc quan trọng bọn mày đỡ hộ đấy.
- Mẹ! Có lần nào không phải bọn tao đỡ cho mày, cái tửu lượng nát bét của mày thì chống được mấy hồi.
Đám Tô Xán đi vào, không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên, không ít nam sinh có cớ ngang nghiên cho Tô Xán mấy cái vỗ vai đau điếng hoặc đường đường chính chính thụi y một phát đau chả kém bị Mike Tyson đấm, hai thằng bạn bất lương ở bên cạnh cười hì hì. Đỗ Đình cầm micro lên, bày tỏ vì Tô Xán sắp đi hát bài (song thành cố sự), lần đầu tiên nghe cô nữ sinh tính cách độc đáo này hát, một số không khỏi bất ngờ.
Tô Xán uống hai ba cốc bia, tạm thời cáo từ sang phòng bên chào hỏi, may có hai cái phòng mà kiếm cớ chạy qua chạy lại, nếu không Tô Xán chẳng biết có cầm cự nổi nửa tiếng không nữa.
Phòng kia không có Trần Linh San, vậy chắc chắn là ở trong phòng này rồi, không biết sẽ phải nói gì với cô ấy đây.
Lấy dũng khí đẩy cửa vào không ngờ không đẩy hết được, trong phòng quá đông, sau cửa là bảy tám két bia, đưa mắt nhìn chỉ thấy ánh đèn xanh đỏ chớp tắt, đám đông nhảy múa ca hát ồn ào, đám người này rõ ràng quen thuộc Tiết Dịch Dương, Mậu Tiểu Thì hơn là Tô Xán.
Tô Xán bước vào, lập tức có mấy nam sinh bu lấy, lấy tay chào hỏi y, tiếng nhạc cũng bị vặn nhỏ xuống.
Lý Lộ Mai xông tới gạt đám đông ra, đi cùng là đám nữ sinh trong vòng tròn của họ, giọng Lý Lộ Mai gấp gáp sắp khóc đến nơi:
- Làm sao bây giờ, đến tận trưa nay mới nghe tin bạn sắp đi, bọn mình tìm đủ cách liên hệ với Linh San, nhưng điện thoại nhà bạn ấy không ai nhận, thật điên rồi, nha đầu này đến lúc quan trọng chạy đi đâu mất. Đều tại bạn cả đó, sắp đi mà không nói gì cả … Ôi! Làm sao bây giờ, nếu mai Linh San biết bạn đi rồi không biết sẽ ân hận thế nào nữa..
Tô Xán hơi mất mác, y rất mong được thấy Trần Linh San, nhưng thế này cũng tốt, ít nhất thì dễ dàng hơn cho y.
Có nam sinh gần nhà Trần Linh San nghe thấy Lý Lộ Mai nói vào:
- Hình như hôm nay nhà Linh San tới Hoàn Hồ chơi, có khi lát nữa sẽ tới.
- Không sao đâu, mình gọi điện báo với Linh San sau cũng được mà.
Tô Xán cố gượng cười, mình còn một lời hứa với cô ấy, nhưng không biết còn làm được không.
Lý Lộ Mai tức giận dậm chân:
- Ôi, sao đột nhiên lại chuyển trường, còn không cho ai biết, làm mọi người cuống hết cả lên. Phải phạt một chai, à không ba chai.
Vô số người lập tức ầm ầm hùa theo:
- Đúng, đúng.
Bị đùn đẩy tới cái bàn giữa phòng, Tô Xán nhìn nhưng khuôn mặt hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ, nói chung nếu không phải nhìn thấy ở hành lang đầy nắng, thì ở sân bóng, hoặc là khúc rẽ hành lang nào đó, dù thế nào Tô Xán cũng có vài phần khẩn trương xúc động, cầm chai bia lên:
- Là mình sai, tới nơi mới nói cho mọi người biết sắp đi, hôm nay được thấy nhiều bạn tới tiễn chân như vậy, làm mình rất vui. Chỉ là đây là tạm biệt thôi, đừng làm quá thương cảm, một năm rưỡi nữa cao khảo mới là trọng tâm, mọi người giữ tinh lực đến khi đó hãy điên cuồng! Tửu lượng của mình kém, ba chai không chịu nổi, say ngất ra đây luôn thì mọi người không còn bắt nạt nữa, uống một chai bồi tội vậy.
Nói xong Tô Xán ngửa cổ cầm chai bia lên tu ừng ực một hơi đến khi cạn mới thôi, trong phòng vỗ tay rào rào, thấy y sảng khoái như vậy cũng không ép nữa, vả lại mới bắt đầu làm Tô Xán say luôn thì còn gì vui.
Tô Xán tu liền một chai bia, bụng nổi sóng kháng nghị, vừa mới áp xuống thì Mậu Tiểu Thi đi tới:
- Bọn Lý Ngải muốn uống với cậu vài chén, không biết giờ cậu còn uống nổi không?
Chẳng biết từ bao giờ Mậu Tiểu Thì và Lý Ngải, Trương Tích lại quàng vai bá cổ rất thân mật, hai tên này ở trường tuy có chút uy danh, song ít người chơi cùng, đa phần có chút sợ chúng.
Tuy bạn cùng lớp song quan hệ giữa Tô Xán và đám Trương Tích có chút cứng, còn có vài va chạm nhỏ, giờ Tô Xán đi rồi, muốn bỏ qua hiềm khích cũ, nên mượn Mậu Tiểu Thì làm trung gian, dù sao trước sự kiện Trần Xung thì Mậu Tiểu Thì cũng khá thân với nhóm này.
Tô Xán cầm ba cốc bia đi tới, đưa cho Trương Tích, Lý Ngải:
- Hôm nay đông người như thế, phiền hai cậu chiếu cố cho, tôi thực sự không phân thân được.
Bình thường ở lớp Tô Xán phân rõ giới hạn với cái đám suốt ngày đeo chém chém giết giết ở bên miệng, song đám Lý Ngải, Trương Tích thực ra cũng rất có giới hạn, gây sự ở đâu thì gây sự còn với bạn học trong lớp rất bảo vệ, có chuyện đều ra mặt. Tô Xán không cần nói, đoán chừng ngoài đám nữ sinh Lý Lộ Mai ra thì trong trường không ai không kiềng nể y.
Trương Tích giơ cốc lên, nói đầy hào khí giang hồ:
- Yên chí lớn đi, thật ra ở đây có mấy fan hâm mộ Linh San, hôm nay tới để chuốc say cậu, yên tâm, có bọn tôi đây, không cho chúng làm loạn.
Không ngờ ngoài thành phần ăn chực, lại còn cả thành phần này. Trừ đi cả đám vui đâu chầu đấy thì người thực lòng đến tiễn chân mình chắc chỉ có một phần ba, ở trường xem như ai ai cũng biết mình, song bạn bè chả có là bao, Tô Xán cười nâng cốc lên uống cạn.
An bài xong Tô Xán mới để ý thấy nhóm Nhiễm Ngọc cũng có mặt, còn cả cô gái tên "Tiểu Lộ" từng thổ lộ với mình ngồi cùng, đeo cái kính dày cộm, thi thoảng còn lén lút nhìn sang, vẻ mặt có chút thẹn thùng.
Nhiễm Ngọc và Lý Lộ Mai có mâu thuẫn, vì thế mà Mậu Tiểu Thì bị Trần Xung đâm cho hai nhát, Tô Xán cười đểu nhìn Mậu Tiểu Thì, làm hắn xấu hổ gãi đầu. Ngược lại Lý Lộ Mai và Nhiễm Ngọc trò chuyện bình thường, như không có chuyện gì xảy ra, song tâm tư nữ nhân rất khó đoán.
Tô Xán cảm thấy thật tốt, cho dù trong lòng còn có khúc mắc, song mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện, đã là mở đầu bước tiến mới, không nên hơi chút là lấy sinh mệnh ra trả giá xung đột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...