Đại Niết Bàn

Vương Uy Uy ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt bâng khuâng, hắn làm sai một việc tới giờ vẫn ân hận, khi còn nhỏ, có một cô bé luôn chạy theo sau hắn, kéo vạt áo hắn, sau đó nhảy tưng tưng kêu:" Anh Uy Uy, chơi với em!". Hắn phải bảy đủ mọi trò mới thoát thân được.

Lớn lên một chút, hắn rất ghét cô bé mũi thò lò cứ bám lấy mình như cái đuôi này, đôi khi chơi mấy trò con trai cũng không thể thoải mái được, thường xuyên trêu cô bé khóc tấm tức lau nước mắt bỏ đi nói “Em không thèm chơi với anh nữa.” Nhưng dù hắn làm cô bé khóc bao lần, hôm sau cô bé vẫn cứ bám theo hắn.

Rồi bọn họ cùng nhau lớn lên, cô bé mà hắn thường bỏ quên chẳng biết từ lúc nào đã lớn phổng phao thành thiếu nữ xinh đẹp thanh lệ vượt xa bạn cùng lứa, hắn cũng tới tuổi để ý tới bạn khác giới, song lại thường không để ý tới ánh mắt cô bé luôn chăm chú nhìn mình.

Rồi hắn có mối tình đầu, một cô gái cũng lớn lên cùng hắn từ nhỏ, hơn hắn hai tuổi, hắn thầm yêu chị Diệp, tham gia vào hàng ngũ dài xếp hàng theo đuổi chị Diệp. Tới một ngày chị Diệp mời hắn ngồi chung xe, hắn mừng như điên vứt bỏ lại Lâm Lạc Nhiên đứng phía đầu kia đường, thời khắc đó hắn quay lại nhìn cô bé ngày nào yêu kiều đứng đó với giọt nước mắt chảy dài bên má, tạo thành một bức tranh màu xám làm tim hắn bị bóp chặt.

Nhưng cuối cùng hắn không đẩy cửa xe đi xuống mà cùng chị Diệp ra bờ biển tụ hội, vì ngày mai chị Diệp ra nước ngoài rồi.

Thế rồi cô bé luôn bám lấy hắn không còn bám dính lấy hắn nữa, thì lại là lúc hắn phát hiện mình thay đổi, khi bọn họ cùng nhau chơi bời nghịch ngợm đủ kiểu, xung quanh tràn ngập tiếng cười nói ồn ào, thì thi thoảng chỉ có lúc tiếng cười như tiếng chuông ngân của cô bé vang lên mới lọt vào tai hắn.

Mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt cô bé đó, hắn thấy sự vắng lặng, một tư tưởng độc lập tách biệt.

Bọn họ rời đại viện, tới cái thành phố nhỏ yên tĩnh này, không ngờ lại vì nhiều nguyên nhân lựa chọn dừng chân.

Còn giờ đây, sợi dây diều mình nằm giữ mà bản thân chưa bao giờ ý thức được, nếu một ngày sợi dây bị đứt, để con diều xinh đẹp bay đi mất, mình có bất chấp mọi thủ đoạn giữ lấy sợi dây không? Hay là mặc nó bay đi? Dù hắn không níu giữ có giữ nổi không, hắn biết cô bé đó độc lập đặc biệt thế nào.

Cô bé đó coi hắn là anh em, coi hắn như bạn bè thân thiết, có thể làm đồng bọn kề vai tác chiến, song đó lại không phải thứ tình cảm hắn cần nữa. Chỉ cần nhìn thường ngày cô bé thoải mái ăn mặc thế nào trước mặt hắn là đủ hiểu, khi một cô gái không hề có chút đề phòng nào với đứa con trai, đó là sự bi ai.

Cả dọc đường Vương Uy Uy không nói lời nào, trong đầu tràn ngập hình ảnh Lâm Lạc Nhiên từ bé tới lớn, vào cửa, nghe thấy tiếng làm thức ăn trong bếp, không thấy thím Trương, cha hắn đeo tạp dề đang xào nấu gì đó, bên cạnh là nam tử trung niên người thẳng tắp, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt có phần xa xăm tang thương.


Vương Uy Uy sửng sốt, Lâm Trứu Vũ reo lên:

- Chú hai.

Vương Uy Uy nhìn cha mình luôn chân luôn tay bận rộn thì bật cười:

- Chả trách cha cháu lại chủ động xuống bếp, té ra là công sứ Lâm đại giá quang lâm.

Vương Bạc từ nhà bếp đi ra, cầm đũa chỉ mặt con:

- Thằng nhóc này không biết lớn nhỏ gì hết, thấy chú Lâm không chào cho đàng hoàng.

Lâm Quốc Chu xua tay bảo Vương Uy Uy không cần chào nữa:

- Chú nghe nói cháu hiện giờ ở trường rất ngoan, tranh thủ thi lấy thành tích tốt, cha cháu không thích cháu vào sĩ đồ, cháu thế nào cũng phải có cái bằng MBA mới có tư cách cơ bản trong mắt ông ấy. Tòng thương có thể đi khắp thế gian, hiện giờ cần có tầm nhìn đại cục, phải có nhãn quang phóng mắt toàn cầu.

- Chú Lâm, cháu sao so được với chú, chu du khắp các nước trên thế giới, cháu thích cái thành phố nhỏ này, có một góc là đủ rồi.

Lâm Quốc Chu cười ha ha:

- Sao vậy, nha đầu Diệp Huy Thường đi London, làm cô gái nước Anh, chú nhóc tinh thần sa sút rồi?

Vương Uy Uy nhìn Lâm Quốc Chu không dám tin vào tai mình, lại nhìn cha mặt lạnh tanh, không ngờ chuyện mình thầm yêu Diệp Huy Thường bí mật như vậy mà Lâm Quốc Chu lại biết, xem ra cha hắn cũng không lạ gì, đây là đả kích không nhỏ với sự tự tôn của hắn, đám thái tử đảng theo đuổi Diệp Huy Thường nhiều vô số, hắn là dự bị của dự bị, hắn không lo bị cha biết mình theo đuổi Lâm Huy Thường, mà lo những người cùng theo đuổi như hắn xem thường.

Quả nhiên Vương Bạc chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, tuy Vương Uy Uy không tỏ ra quá chấn động, song không qua được mắt ông, hừ một tiếng:

- Kém cỏi!

Vương Uy Uy mặt như lửa đốt, Lâm Trứu Vũ đi tới cứu đồng bọn:

- Chú hai, cậu vừa ở Nam Tư về phải không? Kể cho cháu nghe chuyện đánh nhau ở đó đi, có phải tên lửa Mỹ chuẩn xác lắm không, cậu lần này nghỉ có lâu không?

- Một tuần, tuần sau chú lại đi, phải làm nhiều việc! Lần này tranh thủ tới thăm mấy đứa.

Lâm Quốc Chu nhìn Lâm Lạc Nhiên, khó tránh khỏi vì lâu ngày không gặp, cha con có chút cảm giác xa lạL


- Cha xem bảng điểm gần đây của con rồi, thành tích không tốt, song vẫn đáng khẳng định, con còn không gian phát triển, còn có thể tiến bộ. Có khó khăn gì trong cuộc sống, học tập cứ bàn với cha, cha đi nói chuyện với giáo viên của con, nếu con thấy có thể tự xử lý thì cũng được, con lớn thế này rồi, có thể tự quyết.

Lâm Lạc Nhiên bốn tâm sự thỏa thích với cha, không ngờ vừa gặp lại bị cha nghiêm mặt dạy bảo, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ khen mình lấy một câu, đến khi ngồi vào bàn cơm, Lâm Lạc Nhiên vẫn bộ dạng tức giận.

Có điều Lâm Quốc Chu thường gắp rau cho vào bát con gái, có thể thấy dưới khuôn mặt nghiêm túc này là sự dịu dàng.

- Lạc Nhiên, chuyến này cha cháu về thực ra rất quan tâm tới cháu, chú quá rõ cha cháu rồi, vì tính chất công việc, cha cháu không quen thể hiện thứ trong lòng ra mặt thôi.

Vương Bạc trêu:

- Kỳ thực cha cháu rát muốn biết cháu có bạn trai ở trường hay không?

Hiển nhiên Vương Bạc báo thù con trai vụ khi nãy.

Lâm Trứu Vũ vỗ bàn:

- Có đấy ạ.

Trong lúc Lâm Lạc Nhiên giảu mỏ lên, liền háy mắt:

- Cậu ta tên là Tô Xán! Cháu có thể làm chứng.

- Anh đừng có nói bậy.

Lâm Lạc Nhiên phản ứng như đỉa phải vôi nói:


Lâm Quốc Chu nhíu mày nhìn con gái.

Vương Bạc cười phá lên:

- Té ra là Tô Xán à, anh đừng nói vội, tôi chưa bao giờ gặp chú nhóc nào thú vị đến thế. Điều này tôi có thể chứng thực, con gái anh thường ngày ở nhà nói tới chú nhóc đó còn nhiều hơn nói tới anh, ví như kể chuyện dạy cậu ta chơi bóng rổ thế nào, rồi ở trường làm ra chuyện gì. Trước khi tôi tới Hạ Hải cũng nghe nói tới Tô Xán, còn cùng chú nhóc đó nói chuyện, chững chạc lắm, so ra Uy Uy với Trứu Vũ còn kém xa. Giống như trước kia tôi đã nói, con nhà bình thường lại càng xuất sắc. Lạc Nhiên có mắt nhìn người lắm.

- Chú Vương!

Lâm Lạc Nhiên giận dỗi, lòng rất lo cha minh, cha cô trước nay ở nhà mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, quản giáo nghiêm khắc, để lại bóng ma trong lòng cô.

- Anh cũng điên cùng bọn nhóc rồi à?

Lâm Quốc Chu và miếng cơm vào miệng, không để ý lắm.

- Lát nữa vào thư phòng tôi kể cho anh mấy suy nghĩ của chú nhóc này, đảm bảo anh có cái nhìn khác.

Vương Bạc không đùa cợt nữa, liếc mắt nhìn sang Lâm Lạc Nhiên, cô bé này mặt hồng hồng, cực kỳ đáng yêu.

Lâm Quốc Chu nhìn Vương Uy Uy cúi đầu ăn cơm, ông ta hiểu bạn mình lắm, Vương Bạc rất coi trọng sự phát triển con cái, vì kích thích Vương Uy Uy, lấy một cột mốc để so sánh là chuyện thường, liền gật đầu phụ họa:

- Rồi, lát nữa nói, ăn cơm đi đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui