Đại Niết Bàn

Tiêu Vân Vân con gái Tiêu Phi đi tới chào hỏi, song đôi mắt quyến rũ tức thì chiếu vào Tô Xán.

Lại là một cô gái để lại dấu ấn trong lòng Tô Xán thùa thiếu thời, khi còn nhỏ mình tới nhà chị cả chơi, vì tinh quái lắm trò nên luôn cầm đầu đám con cái công chức cục kiến thiết, trong đám nhóc đó, có Tiêu Vân Vân. Mà khi đó Tô Xán rất nổi trội, không chỉ xinh trai còn lắm trò, khi ấy còn ngây thơ chuyện gia thế và học tập chưa phải vấn đề, rất nhiều cô bé thầm mếm y, Tiêu Vân Vân cũng thế, còn rất bạo gan chẳng chút kỵ húy gì thể hiện sự thân thiết với Tô Xán.

Tiêu Vân Vân cô bé có đôi mắt dài quyến rũ đa tình thích Tô Xán là điều đứa bé nào trong nhóm cũng biết.

Chuyện đến tai người lớn gây ra một trận phong ba ở khu nhà Cục Kiến thiết, ai ai cũng nghe ngóng lai lịch của Tô Xán, cậu bé "lãnh đạo" được gần hai chục đứa nhóc nghịch phá như quỷ sứ đó, biết đâu là con cái nhân vật lớn thì sao. Dè đâu lại là cháu của Tằng Toàn Minh, mà gia đình toàn là công chức, chẳng dính dáng gì tới nhân vật lớn hết.

Kết quả thì khỏi nghĩ cũng biết rồi, Tiêu Vân Vân bị cha mẹ nghiêm cấm tiếp xúc với Tô Xán, Tiêu Vân Vân vẫn vài lần lén lút trốn cha mẹ chơi với Tô Xán, thời gian trôi đi Tiêu Vân Vân vào Nhất Trung, học sinh ưu tú trong đó đếm không xuể, Tiêu Vân Vân càng lớn càng xinh đẹp là mỹ nữ có tiếng trong trường, cũng dần dần quên đi người con trai mình thích thủa nhỏ.

Bây giờ gặp lại Tô Xán, Tiêu Vân Viên hiển nhiên khơi lên hồi ức đã phai nhạt đó, chăm chú quan sát Tô Xán... Ừm, thậm chí còn đẹp trai hơn hồi nhỏ, rất có phong thái lãng tử, trầm tĩnh vững vàng.

- Tằng Na càng ngày càng ưu tú, bác nghe Vân Vân nói thành tích học tập của cháu, cũng thuộc hàng đầu trong trường. Khai giảng là lên năm thứ ba cao trung rồi, đã chọn trường chưa, vẫn chuẩn bị học y à?

Tiêu Phi làm ra vẻ thân thiết hỏi han:

Nói tới con gái, Tằng Toàn Minh tự hào nói:


- Đúng, tôi bảo nó chú ý Đại học quân y số ba, nếu không thì Đại học y Hoa Tây cũng được, nói chung là vẫn phải tự bản thân nó thôi, vào năm ba rồi, học tập phải cần cù, ở Nhất Trung áp lực lớn lắm. Còn Vân Vân thi thử ra sao, phải vào Nhất Trung nhé.

Loại tâm lý này hơi buồn cười, hai người thường ngày luôn ngáng gạt nhau, nhưng chẳng ai lật nổi ai, nên ngay cả tụ hội gia đình thế này cũng so bì với nhau. So bì cái khác thì tỏ ra nhỏ nhen, chỉ có con cái đại biểu toàn bộ hi vọng nửa đời sau của họ thành vũ khí phân cao thấp.

Tiêu Vân Vân tuy không hiểu rõ như Tô Xán, cũng hiểu phần nào quan hệ hai nhà, cùng Tô Xán lén lút mỉm cười đầy ẩn ý.

Tiêu Vân Vân có đôi mắt cực đẹp, mắt dài đuôi mắt cong, trong mắt lúc nào cũng như phủ tầng sương mờ ướt át, vừa đa tình yếu đuối, là sát khí với trái tim non nớt, nhưng rõ ràng tính cách cô nàng không hề mềm yếu giống bề ngoài, rất mạnh bạo cởi mở.

Tiêu Phi nghe Tằng Toàn Minh nói tới Đại học quân y số ba, Đại học y Hoa Tây toàn là đại học có tiếng một cách nhẹ nhõm như thế, thầm ngứa răng, ông tưởng trường học thiên hạ do nhà ông mở chắc, muốn tới đâu là tới à? Tất nhiên ông ta cũng không chịu thua kém:

- Vân Vân thi thử cũng tàm tạm, học ở lớp trọng điểm của trường mà, nên chỉ trong mười hạng đầu thôi, thi vào Nhất Trung chắc không thành vấn đề... ài, tôi đang nghĩ có nên liên hệ với trường học ở Anh hoặc Úc không, nó cũng muốn ra nước ngoài, đợi bọn nhỏ ở nước ngoài rèn luyện quay về thì chúng ta đã già cả rồi, ha ha ha!

Nhìn Tiêu Vân Vân tròn mắt ngạc nhiên là Tô Xán biết lão Tiêu Phi này bốc phét rồi, cậu cả không nhận ra nên tức thì á khẩu, con mình lựa chọn đại học hàng hiệu trong nước, còn con Tiêu Phi chưa lên cao trung đã phóng tầm mắt ra thế giới.

Tằng Toàn Minh định đáp lại vài câu, nhưng đám trẻ con đều có mặt, không tiện châm chính quá công khai, đành cầm cốc rượu lên tu một hơi.

Thừa thắng truy kích, Tiêu Phi cuối cùng cũng nhìn tới Tô Xán, lại thấy con mình cũng nhìn y còn mím môi cười, không khỏi cảnh giác:

- Ấy, đây chẳng phải cháu trai của chủ nhiệm Tằng à, nghe nói thành tích cũng ưu tú lắm, trông rất là sáng sủa, có được danh hiệu "tiêu binh học tập khối" không?

Tiêu binh học tập khối là cách xưng hô chuyên dụng với học sinh ưu tú Tam Trung vào thời ấy, còn ở Nhất Trung đã không còn dùng lâu rồi, cho nên Tiêu Phi dùng cách xưng hô này phân rõ giới hạn Tam Trung và Nhất Trung.

Ý tứ châm chọc quá rõ ràng.

Không đợi người Tằng gia phản ứng, Tiêu Phi chuyển sang bộ mặt lo âu:

- Mà Tam Trung thực sự không hợp cho cháu phát triển đâu, thế nào, có hứng thú thi vào Nhất Trung không?


Tiêu Vân Vẫn rõ ràng không nhận ra ẩn ý của cha mình, bản tính cô phóng khoáng, thu ánh mắt trên người Tô Xán lại, nói với chút ngượng ngùng:

- Thi vào đi, mấy lớp Cao trung Nhất Trung không tệ đâu.

Tô Xán gật đầu:

- Mình cố gắng vậy, có điều thành tích của mình không tốt như bạn, chẳng biết có vào được không.

Tằng Toàn Minh ở bên không nói không rằng, chỉ rót rượu uống, thành tích đứa cháu này còn phải treo giải cho nó vào Tam Trung, nói gì tới Nhất Trung, chủ đề này không tham gia thì hơn, tránh chịu nhục với tên chết tiệt kia.

Tiêu Vân Vân không rõ thành tích Tô Xán ra sao, nắm hai tay đưa lên làm động tác khích lệ:

- Không sao, cố gắng là được.

Thấy con gái rượu chẳng hiểu ý mình vẫn cứ tỏ ra thân thiết với thằng nhóc nhà họ Tằng, dù làm Tằng Toàn Minh phải ngậm miệng, Tiêu Phi cũng chẳng vui vẻ được chút nào, chẳng còn hứng thú châm chích nữa.

Cậu út Tằng Triệu Đinh thấy không khí bất thường, lập tức cầm chén rượu đứng dây, nói một đống lời tốt đẹp với Tiêu Phi mới làm ông ta thoải mái hơn.

Tiêu Phi khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tằng Toàn Minh, thầm nghĩ đứa em này còn biết điều hơn ông đấy.

Tiêu Phi kéo con gái đi, thấy con gái vẫy tay tạm biệt Tô Xán, không kìm được nói:


- Thi cho tốt nhé, đừng để Tam Trung cũng trượt đấy.

- Cha này...

Tiêu Vân Vân lúc này đã hiểu ra cha mình không có ý tốt, hơi gắt khẽ kéo cha đi.

Bữa cơm chẳng còn mấy không khí nữa, Tô Xán tốt nghiệp sơ trung, Tằng Viên sắp thi cuối kỳ, còn Tằng Na sắp lên năm thứ ba cao trung, thành tích ở lớp quanh quẩn trong hạng 20, thi vào đại học hàng hiệu trong nước cũng chẳng phải dễ dàng như Tằng Toàn Minh nói. Nên mọi người đều đều mang tâm sự, chẳng mấy chốc tan tiệc ai về nhà nấy.

Về tới nhà Tằng Kha nói với con:

- Cậu cả con hứa rồi đấy, con mà thi được vào Cao Trung sẽ có xe đẹp mới, con à, cố lên, khai giảng đạp xe mới toanh tới trường oai lắm đấy.

- Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức.

Tô Lý Thành chỉ khẽ vỗ vai con trai vài cái, ông thực tế hơn vợ, con mình e khó có được phần thưởng kia, cái đó không quan trọng, quan trọng là Tô Xán hiểu ra rồi, biết thương cha mẹ, biết phấn đấu, lần này thi không tốt cũng không sao, tương lai còn dài, chỉ cần tỉnh ra là còn cơ hội, thậm chí ông bắt đầu suy nghĩ tới việc phải đi đâu vay tiền cho con vào cao trung, nếu có tiền cố gắng chút cho con mình vào trường tốt, từ nhỏ Tô Xán lanh lợi hoạt bát như vậy, giờ lại biết chăm chỉ phấn đấu chắc chắn sẽ có tương lai...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui