Trước lúc thất hoàng tử đến, Nguyễn Triều Vỹ còn khổ tâm chuẩn bị một buổi tiệc thật hoành tráng, hi vọng vị “hoàng thân khó chìu” kia không chê bai đồ ăn chốn hoang dã của ông. Ai ngờ, thất hoàng tử hóa ra lại không phải là kẻ kén chọn, khiến cho mối lo của ông giảm đi rất nhiều.
Nguyễn Triều Vỹ chưa biết rằng, cho dù Lâm Diệu không thích đồ ăn của ông, anh ta cũng sẽ không nói ra. Người này trước giờ luôn treo nụ cười trên môi mình, hiện tại tuy không đến nỗi cười hì hì như lúc nói chuyện với Trịnh thừa tướng, thế nhưng một vị hoàng tử có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lại hay mỉm cười, đêm nay đã đốn gục biết bao trái tim thiếu nữ có mặt ở buổi tiệc nhỏ này.
Lúc Tạ Thanh Ngọc đến buổi tiệc, tình cờ bắt gặp một đám phụ nữ đang túm tụm ở gần cửa ra vào. Những người này độ tuổi chừng mười bảy mười tám, dáng người yểu điệu, phỏng chừng là con gái các vị quan lại ở Thịnh Thành.
Một cô gái đứng tựa vào người một cô khác, vừa vuốt ngực vừa nhỏ giọng rên rỉ: “Ông trời ơi, trên đời sao lại có người vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy?” Cô gái bên cạnh cười nói: “Người ta tuy đẹp trai nhưng lại là hoàng tử đấy, làm gì nhìn tới chúng ta đâu?” Bản thân cô này lại tặc lưỡi: “Thế nhưng cũng công nhận, lúc chàng cười lên thật đẹp.” Một cô khác nhỏ giọng: “Cái người ngồi ở gần hoàng tử, cái người mắt sáng như sao kia, tướng mạo cũng rất được đấy!” Đám đàn bà con gái như được thổi thêm sức sống, vội nghiêng người nhón chân nhìn cho kỹ chàng thanh niên “cũng rất được” kia.
Tạ Thanh Ngọc lúc nãy chỉ dừng lại vì tò mò, vừa định đi qua đám người thì chợt phát hiện “người rất được” mà các nàng đang để ý lại là Trịnh thừa tướng của mình. Vì vậy cô nói: “Các cô vẫn chưa nghe tin sao? Ở kinh thành ai cũng biết thất hoàng tử và chàng thanh niên kia vốn là một cặp, tình cảm vô cùng thắm thiết.”Không có chỗ cho mấy người các cô đâu.
Mấy cô gái sững sốt nhìn Tạ Thanh Ngọc, cô lại xem họ như là không khí, bước qua cửa đi vào trong phòng lớn. Nguyễn Thanh, Nguyễn Bảo ở sau lưng Thanh Ngọc nhìn nhau đầy thâm ý, trong phút chốc không gian vô cùng im ắng, tiếng tim rơi vỡ vụn dường như có thể nghe thấy rõ ràng.
Người hầu dẫn đường ở phía trước lễ phép nói: “Tiểu thư, chỗ ngồi của khách ở hướng kia.” Nói rồi cô ta dẫn Tạ Thanh Ngọc luồn lách qua đám người đến chỗ vừa chỉ.
Tạ Thanh Ngọc là một cô nương khả ái, thế nhưng khi không cười thì lại là một cô nương khả ái lạnh lùng. Khi cô đi ngang qua một chiếc bàn khuất ở trong góc, chợt nghe một giọng ồm ồm vang lên: “Trời ạ, mỹ nhân, mỹ nhân… ư ư…” Tạ Thanh Ngọc ngay lập tức quay đầu sang hướng phát ra giọng nói đó, tình cờ bắt gặp một cảnh rất buồn cười.
Bàn tiệc nằm ở góc khuất nhất của buổi tiệc, vốn dĩ cũng không ai để ý tới người ngồi quanh nó. Trước mắt Thanh Ngọc là năm, sáu người đàn ông cao lớn mặc cùng loại trang phục màu đen pha xanh sẫm, phỏng chừng là đồng phục trong nha môn. Lúc này có hai người đang ở tư thế khóa miệng một người, kẻ này dường như trước đó uống nhiều rượu, mặt mũi đều đỏ gay lên cả.
Một người trẻ tuổi lúc này vẫn duy trì trạng thái bịt miệng người kia, lắp bắp nói: “Tiểu thư…xin đừng để bụng. Người này uống say… không biết mình nói gì đâu.”
Tuy không biết thân phận của Tạ Thanh Ngọc, thế nhưng những người còn tỉnh táo hẳn đoán ra thân phận cô nàng cao quý cách xa mình rất nhiều. Anh chàng vừa cất tiếng nói thoạt nhìn tầm mười chín, hai mươi tuổi. Anh ta vừa mở miệng xin lỗi Tạ Thanh Ngọc thì chợt phát hiện ra cô gái này đang nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí có một chút bối rối.
Tạ Thanh Ngọc cũng lập tức nhận ra điều này. Cô hơi thờ ơ nói: “Không sao cả.” Cô nói rồi dợm bước đi tiếp, thế nhưng không kềm được lại liếc anh chàng bộ đầu kia một cái. Tình cờ là anh ta cũng đang lén nhìn cô, lúc bắt gặp ánh mắt Tạ Thanh Ngọc thì liền rụt cổ, chỉ phút chốc hai má cùng vành tai đều đỏ bừng.
Tạ Thanh Ngọc cũng không tiện ngắm anh chàng kia thêm nữa, vội vàng bước tiếp. Cô quay sang hỏi Nguyễn Thanh, Nguyễn Bảo đang theo hầu: “Mấy người đó là ai vậy? Các chị có biết không?”
Nguyễn Thanh nhanh miệng hơn, vội đáp: “Bẩm tiểu thư, bọn họ là bộ đầu của thành. Bọn họ quanh năm trị an vất vả, đại nhân bèn cho họ một góc nhỏ trong buổi tiệc.” Đại nhân mà Nguyễn Thanh nhắc tới dĩ nhiên là Nguyễn Triều Vỹ sếp lớn của cô ta. Tạ Thanh Ngọc lẩm bẩm: “Không ngờ lại gặp được một người bị bạch tạng ở chỗ này.”
Nguyễn Bảo buộc miệng hỏi: “Bạch…bạch tạng là gì vậy ạ?” Tạ Thanh Ngọc liền chậm rãi giải thích: “Một số người có màu tóc và màu da nhạt hơn người khác. Ví như vị bộ đầu lúc nãy, chị chẳng thấy mái tóc anh ta có màu trắng đấy ư?” Nguyễn Bảo hạ giọng, lí nhí giải thích: “Tiểu thư có điều không biết, vị bộ đầu tóc trắng mặt trắng kia tên là Lưu Hạ. Anh ta vốn là người ở nơi khác đến đây làm bộ đầu, vì bộ tóc trắng không giống ai mà nổi tiếng cả Thịnh Thành, có người còn gọi anh ta là ‘bộ đầu quỷ sai’.” Lúc này Nguyễn Thanh cũng chen vào: “Nghe nói Lưu Hạ vốn là người thành thật, chăm chỉ nên cũng được quan trên tin tưởng, cất nhắc. Nhưng khổ nỗi phụ nữ đều không dám đến gần anh ta. Năm nay đã hai mươi tuổi mà anh ta vẫn chưa lấy được vợ.”
Thì ra hai cô gái này cũng nắm thật nhiều tin tức Thịnh Thành. Tạ Thanh Ngọc nghe vậy, chậc lưỡi nói: “Tuy bị bạch tạng nhưng dáng vẻ cũng rất được, cơ thể cũng không có vẻ yếu ớt. Các cô nương Thịnh Thành cũng thật là …” Anh chàng Lưu Hạ kia cũng có chút đáng thương.
Lúc này Tạ Thanh Ngọc hiển nhiên đã quên mất Trịnh thừa tướng nhà mình hai mươi sáu tuổi chưa lấy vợ, còn bạn đồng hành thất hoàng tử thì hai mươi bốn tuổi vẫn chưa lập chính phi.
Ba người vừa nói chuyện vừa theo gót người dẫn đường tới bàn tiệc. Tuy là tiệc rượu nhưng âm thanh không quá huyên náo, ngược lại các quan lại còn khá khách sáo, dè dặt, phỏng chừng là có chút nể mặt vị quý nhân đến từ kinh thành. Thật ra trước đó Nguyễn Triều Vỹ vốn có cảm tình với các vị khách kinh thành đã dặn dò kỹ cấp dưới của mình tránh ăn to nói lớn làm khách quý kinh sợ.
Thất hoàng tử lúc này đang cùng Nguyễn Triều Vỹ sôi nổi thảo luận về hoạt động lâm nghiệp tại khu vực xung quanh Thịnh Thành. Anh ta vừa nhìn thấy bóng áo vàng của Thanh Ngọc giữa đám người liền sảng khoái vẫy vẫy: “Ngọc Ngọc, sao đến trễ như vậy? Nguyễn đại nhân lúc nãy còn hỏi tiểu thư khả ái sao không dự tiệc kia kìa.” Nguyễn Triều Vỹ lúc này sờ sờ mũi ngượng ngùng, lúc nãy ông vốn chỉ nói đùa, không ngờ vị hoàng tử này cũng thật là thật tình quá đi!
Thanh Ngọc để mặc cho người khác sắp xếp chỗ ngồi, tới lúc định thần lại thì đã thấy Trịnh thừa tướng đang cầm một đũa ở ngay bên phải của mình. Trịnh Hoài Sơn bình tĩnh nói: “Thịt rừng rất ngon, tiểu thư nên ăn thử một chút.” Anh ta nói xong thì nhìn chằm chằm cái chén của Thanh Ngọc, nếu cô không thật sự ăn một chút, phỏng chừng ánh mắt đó cũng không rời đi.
Tạ Thanh Ngọc gắp thử vài món trên bàn, đúng thật ra rất ngon. Ở bên cạnh Trịnh Hoài Sơn là Lý đại nhân, cũng một vị trợ thủ đắc lực của Nguyễn Triều Vỹ, lúc này không ngừng tìm cách bắt chuyện với Trịnh đại nhân rất đẹp trai kia. Lý đại nhân vừa cầm ly rượu vừa hiền lành hỏi: “Chẳng hay Trịnh đại nhân nắm giữ chức vụ gì?” Trịnh Hoài Sơn bình tĩnh đáp: “Đều là dưới trướng của thiên tử, chức vụ của tiểu quan cũng không cao.” Lý đại nhân nghe vậy thì cười khan một tiếng, trong lòng cho rằng anh chàng họ Trịnh này còn trẻ như vậy, chức quan không cao cũng không phải vấn đề lớn.
Nghĩ vậy, tâm lý ông ta đã thả lỏng rất nhiều. Lý đại nhân nói tiếp: “Đại nhân quả là được thất điện hạ coi trọng, lần này đi làm công vụ mà vẫn có thể dẫn theo nữ quyến.” Tạ Thanh Ngọc là một vị tiểu thư khuê các, người ngoài nhìn vào đều thấy cô nàng được đặt dưới đôi cánh chở che của Trịnh đại nhân. Bởi vậy Lý đại nhân hỏi như vậy thật ra cũng không có gì quá đường đột.
Trịnh Hoài Sơn không biểu cảm đáp: “Thất điện hạ trước giờ đều rất quan tâm tới cấp dưới.” Anh ta cũng không phản bác việc Tạ Thanh Ngọc là nữ quyến của mình.
Lúc này thất hoàng tử của chúng ta cũng đã chuyển sang nói về nạn thổ phỉ hoành hành vùng núi Tây Bắc mấy năm nay. Chủ đề này nhanh chóng được phần lớn quan lại Thịnh Thành theo dõi hưởng ứng. Nguyễn đại nhân cau mày nói: “Tuy thổ phỉ vẫn chưa có gan đánh phá Thịnh Thành, nhưng mà cả một vùng núi phía Bắc bị bọn chúng chiếm cứ, việc đi lại, săn bắn của người dân không khỏi bị ảnh hưởng rất nhiều. Bọn chúng còn trơ tráo ngăn chặn còn đường huyết mạch dẫn đến Bắc Quốc, khiến cho thương nhân hai nước khi qua biên giới đều phải đánh vòng qua một ngọn núi, tốn nhiều thời gian, sức lực. Bọn thổ phỉ lại có tới hàng ngàn quân, Thịnh Thành cũng không dám có động thái quân sự đối với chúng, vì lo ngại ảnh hưởng tới đời sống của mấy chục ngàn người dân vô tội trong Thịnh Thành.”
Lâm Diệu xoay xoay ly rượu trong tay, cười nói: “Nếu bây giờ bổn điện hạ cần quân đội Thịnh Thành hỗ trợ đánh thổ phỉ, Nguyễn đại nhân có thể huy động được bao nhiêu người?”
Nguyễn Triều Vỹ đáp: “Việc này cần bàn bạc kỹ lại.”
Lâm Diệu gật đầu: “Đúng là cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, ngày mai bổn điện hạ lại đến tìm đại nhân.”
Câu chuyện lại chuyển sang đời sống người dân kinh thành. Người dân Thịnh Thành tuy không đến nỗi nghèo túng, thế nhưng nhìn chung vẫn thua kém người dân kinh thành rất nhiều. Cho dù vậy, chủ đề này không hấp dẫn như chủ đề trước, Lý đại nhân quay sang mời Trịnh Hoài Sơn uống rượu. Anh ta uống được vài ly, chợt quay sang nói với Tạ Thanh Ngọc: “Khi nào tiểu thư mệt thì nói với ta một tiếng, ta cho người đưa cô về.” Thanh Ngọc vâng vâng dạ dạ, ánh mắt tìm tòi quan sát đủ mọi loại người đang có mặt trong buổi tiệc.
Lý đại nhân nãy giờ vẫn bám riết Trịnh Hoài Sơn không buông, chợt cười nói: “Đại nhân biết săn sóc người khác như vậy, thật là một đấng nam nhi hiếm có.” Ông ta thấy Trịnh Hoài Sơn dù vẫn rất lịch sự nhưng không tỏ quá nhiệt tình, liền giả vờ thở dài một hơi nói: “Tình cờ là tiểu quan cũng có một đứa con gái vừa tới tuổi lấy chồng …” Ông ta nói được nửa câu, chợt nhận ra vị Trịnh đại nhân lễ độ đúng mực đã quay sang gắp một chén thức ăn đầy cho mỹ nhân bên cạnh, giọng ân cần nói: “Ăn nhiều một chút, suốt cả một đường mệt mỏi trên xe ngựa, chẳng phải nàng đều nhắm mắt ngủ, ăn uống cũng không nhiều đó sao?...”
Lúc Trịnh đại nhân quay lại, khuôn mặt trở lại không biểu cảm, vừa lịch sự vừa lạnh nhạt hỏi Lý đại nhân: “Lúc nãy tiểu quan hơi sơ ý, chúng ta đang nói về vấn đề gì ấy nhỉ?” Lúc này đôi mắt tròn xoe của Tạ Thanh Ngọc cũng đã bắt đầu chiếu tướng Lý đại nhân, ông ta bỗng cảm thấy mấy lời chuẩn bị rời khỏi miệng chợt không thể thốt ra nữa…
Lấy cớ sức khỏe không tốt, Trịnh Hoài Sơn và Tạ Thanh Ngọc đều rời bàn tiệc sớm. Trịnh đại nhân thong thả đi trước dẫn đường về chỗ ở dành cho khách, Tạ Thanh Ngọc theo sau cười cười nói: “Lúc nãy tiểu nữ còn nghĩ sao đại nhân lại ân cần như thế, thì ra là do tránh né kẻ đế ý đến sắc đẹp của đại nhân, muốn kết thông gia có phải không?” Trịnh Hoài Sơn buồn phiền hỏi lại: “Tiểu thư cho rằng bổn quan có sức hút như vậy?” Thanh Ngọc híp mắt cười cười, không đáp. Trịnh Hoài Sơn lén nhìn chằm chằm gò má lúm đồng tiền của cô nàng, thật muốn hỏi thêm một lần nữa, “Tiểu thư thấy bổn quan thế nào?” Thế nhưng da mặt anh ta mỏng như vậy, câu này làm sao mà thốt ra được chứ!
Thật ra, Trịnh Hoài Sơn vốn không thích tiệc tùng. Nếu đoàn quân lần này là do anh ta dẫn đầu, anh ta sẽ cùng quân lính cắm trại ở ngoài Thịnh Thành, nếu có vào thành thì cũng chỉ để tìm quan chức trong đó tìm viện trợ, bàn bạc kế sách cùng nhau chống địch. Đằng này thất hoàng tử vừa vào thành, đã có tiệc tùng mở ra, việc đánh thổ phỉ cũng chưa thấy đề cập tới. Dĩ nhiên buổi tiệc nhỏ này cũng không đáng gọi là chểnh mảng việc quân, dù sao theo lẽ quan chức Thịnh Thành cũng có nghĩa vụ đón tiếp thất hoàng tử. Mà tất cả những lễ nghi, phiền phức này đều là vì thân thế của kẻ ấy mà ra.
Trịnh Hoài Sơn là một kẻ không có gia tộc chống lưng, tuy xuất thân không hèn kém, nhưng cuộc sống từ nhỏ đã trải qua nhiều vất vả. Tình cờ là nơi anh ta trải qua cuộc sống vất vả đó là một căn nhà gỗ ở bìa rừng. Từ khi đặt chân vào vùng rừng núi Tây Bắc này, khung cảnh xung quanh lại khiến anh ta nhớ nhiều tới chuyện xưa. Ngày đó mẹ con Trịnh Hoài Sơn bị đuổi đi, mẹ anh ta đổ bệnh nặng, kế sinh nhai đều đè nặng lên đứa nhỏ mười một tuổi. Cho dù Trịnh Hoài Sơn lớn lên là một nhân tài sáng giá, trong thâm tâm anh ta, ký ức về những ngày tháng khổ cực trong căn nhà gỗ ấy không bao giờ phai mờ.
Nửa đêm tiệc tàn, thất hoàng tử say mèm mới được thuộc hạ dìu về. Trời khuya có chút lạnh, khí trời trong mát của miền núi mang lại cảm giác thư thái khác xa xô bồ chốn kinh thành. Trịnh Hoài Sơn vốn có chút mệt mỏi, thế nhưng anh ta chợt nhận ra mình vẫn chưa ngủ được. Thay vào đó, anh ta không ngừng dỏng tai nghe ngóng, đến khi phòng bên cạnh hoàn toàn im ắng, bản thân anh mới chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, Trịnh Hoài Sơn dậy hơi trễ. Thư đồng Thanh Khánh ngập ngừng báo: “Đại nhân, thất điện hạ sai người gọi ngài đến thư phòng. Kẻ đó vừa mới rời đi không lâu.” Anh ta xoa xoa cái đầu có chút đau nhức, “ừ” một tiếng. Lúc anh ta quần áo chỉnh tể bước ra ngoài, không kềm được liếc qua cửa phòng Tạ Thanh Ngọc một cái. Cửa phòng đóng im ỉm, tiếng thì thầm của hai tỳ nữ từ sâu trong phòng cho anh ta biết rằng cô nương kia còn đang ngủ say chưa dậy nổi.
Trịnh Hoài Sơn lắc lắc đầu. Trước giờ anh ta vẫn luôn khổ sở vì cái tai quá thính của mình. Không ngờ lại có ngày anh ta dùng nó để theo dõi con gái người ta.
Thư phòng rộng rãi trong phủ Nguyễn Triều Vỹ tuy không có nhiều đồ vật xa xỉ, nhưng mấy chiếc kệ to lớn đều chất rất nhiều sách. Nhiều cuốn sách đã cũ, rất cũ, chứng tỏ nhiều đời gia tộc vị này đều có thói quen sưu tầm sách khắp bốn phương.
Lâm Diệu không còn vẻ say mèm đêm qua, lúc này ngồi trên ghế chủ tọa, tư thế có chút ngang tàng. Trịnh Hoài Sơn vừa đến, anh ta liền nói: “Hiện tại đã đông đủ, chúng ta mau nói chuyện chính đi thôi. Trước mắt bổn hoàng tử hỏi Nguyễn đại nhân, ba vạn Thịnh quân đóng quân bên ngoài Thịnh Thành, có thể cho bổn điện hạ mượn để đối phó thổ phỉ hay không?”
Nguyễn Triều Vỹ thưa: “Điện hạ, tuy nói Thịnh Thành cũng có quân đội riêng, nhưng đây là đội quân đảm bảo an ninh biên giới. Nếu lần này vì đánh thổ phỉ mà làm lực lượng tổn thất, biết đâu lại là miếng mồi ngon cho Bắc Quốc nhúng tay vào? Tới lúc đó không tính tới thần, chỉ e cả điện hạ cũng có thể bị liên lụy.”
Vừa bắt đầu thảo luận, vị đại nhân này đã hấp tấp đánh phủ đầu. Thật ra cũng không thể trách ông ta kinh hãi như vậy. Nếu như Lâm Diệu mượn chừng hai ba ngàn quân, ông ta còn có thể xem xét. Đằng này chỉ đi đánh một đám thổ phỉ chưa tới ba ngàn người, anh ta lại đòi mượn luôn ba vạn quân của ông. Ba vạn đại quân, há là con số nhỏ?
Lâm Diệu nói: “Khá khen cho tầm nhìn xa trông rộng của Nguyễn đại nhân. Tuy nhiên đại nhân yên tâm, lần này nếu quân của ông có tham dự, chẳng qua cũng chỉ là tăng thanh thế cho quân triều đình mà thôi. Dù sao với hai, ba ngàn quân thổ phỉ trấn thủ trên núi, tám ngàn tinh binh của ta há chẳng phải là gì? Chẳng qua tinh binh của ta không thông thuộc địa hình, nếu lần này có sự trợ giúp của đại nhân, phần thắng mới nắm chắc trong tay mười phần.”
Lâm Diệu dĩ nhiên có thể chọn cách đập bàn, mắng cho Nguyễn Triều Vỹ nhát gan rồi ra lệnh cho ông ta điều động quân đi đánh thổ phỉ. Thế nhưng anh ta không làm vậy. Có đôi lúc người này hết sức ngang tàng hống hách, thế nhưng không ít khi lại trưng ra vẻ lễ độ đúng mực, điểm chung duy nhất là yêu cầu lúc nào cũng vô lý như nhau. Nếu không phải người thân cận bên cạnh, nhất định sẽ rất bất ngờ trước những lần lật mặt của anh ta.
Nguyễn đại nhân cũng mới vừa gặp qua bộ mặt lương thiện của thất hoàng tử, tuy lòng yêu mến nhưng đây dù sao cũng là việc ảnh hưởng tới đại cục. Ông ta cũng hiểu cho dù thất hoàng tử ra lệnh cho toàn dân Thịnh Thành đi đánh thổ phỉ, ông ta cũng phải lóc cóc làm theo. Thế nhưng dòng máu đại tướng quân oai hùng từ mấy đời vẫn còn chảy trong máu Nguyễn Triều Vỹ, ông ta cũng không thể cuối đầu nộp quân ngay lập tức được.
Ông ta khó xử nói: “Mệnh lệnh của triều đình, ti chức nào dám cãi đâu? Thế nhưng với cương vị là người đứng đầu Thịnh Thành, ti chức chỉ có thể dốc lòng khuyên nhủ điện hạ, dù sao lực lượng của nơi này cũng có ảnh hưởng rất lớn tới an nguy của vùng biên giới Tây Bắc…”
Lâm Diệu bình thản nhấp một ngụm trà, chợt hỏi: “Nguyễn đại nhân có nhớ vị Lữ tướng quân từng bị cụt tay trong lần đụng độ với thổ phải Tây Bắc? Nghe nói lúc ông ta tìm đến đại nhân nhờ hỗ trợ, đại nhân cũng dùng lý do này để từ chối, có phải vậy không?”
Anh ta đặt tách trà xuống, cười cười: “Lữ tướng quân đó dù sao chức vụ không quá cao, ông ta có mệnh hệ gì thì chỉ có gia tộc nhỏ của ông ta thương khóc, triều đình cũng không truy cứu tới Thịnh Thành. Thế nhưng bổn hoàng tử dù sao cũng là con trai của hoàng đế, nếu lỡ như lần này bổn hoàng tử cũng bị mắc mưu thổ phỉ, cũng bị cụt tay hay cụt chân gì đó, mà hoàng đế lại hay tin trước đó đại nhân từng từ chối cho mượn quân … Đại nhân thử tưởng tượng lúc đó, hoàng đế sẽ có thái độ gì?”
Trịnh Hoài Sơn vốn nãy giờ im lặng, chợt nói: “Tiểu quan nghe nói hai đời thừa tướng trước đều bị chém đầu, lý do là bọn họ có mưu đồ riêng, không dốc lòng tận trung với bệ hạ. Trước giờ bệ hạ vẫn đối nhân xử thế rộng lượng, duy chỉ có tội bất trung, ngài luôn không thể dung thứ.”
Hai người một người đổ dầu, một người thêm lửa. Cả một căn phòng trong phút chốc chợt trở nên vô cùng im lặng.
Lý đại nhân nói: “Trịnh đại nhân nói có hơi quá chăng. Việc điều quân đi đánh thổ phỉ dù thế nào cũng không liên quan tới chuyện bất trung được…”
Trịnh Hoài Sơn dửng dưng đáp: “Thất điện hạ thay mặt hoàng đế tiêu diệt thổ phỉ, nếu những người đứng đầu Thịnh Thành không ủng hộ việc này, chẳng phải vốn dĩ họ không xem hoàng đế trong mắt?”
Nguyễn Triều Vỹ cứng đơ khuôn mặt. Hơn nửa cảm tình của ông ta dành cho mấy vị quý nhân đến từ kinh thành bỗng trong chốc lát biến thành kinh sợ. Ai nói vị hoàng tử này hòa nhã thân thiện? Anh ta so với người cha hút xương uống máu của mình cũng không có khác lắm đâu…
Nguyễn đại nhân chợt quỳ xuống nói: “Điện hạ muốn điều bao nhiêu quân lính thì cứ điều đi ạ, thần không có ý kiến gì nữa…”
Thế nhưng lòng ông ta vẫn luẩn quẩn, tim cũng suýt nữa ngừng đập… ba vạn đại quân, là ba vạn đại quân đó… nếu có mệnh hệ nào xảy ra, làm sao ông ta ăn nói với tổ tiên đây?
Lâm Diệu thu phục xong đám quan lại Thịnh Thành, vui vẻ tiếp nhận ấn soái Thịnh quân, liền dẫn theo mấy tùy tùng nghênh ngang đi trên hành lang Nguyễn phủ. Dọc đường đi anh ta ta nói với Trịnh Hoài Sơn: “Khà khà, thì ra cậu cũng có chút tác dụng. Bổn điện hạ nghĩ kỹ rồi, sau này có việc cần cãi nhau sẽ mang theo cậu đi…”
Trịnh Hoài Sơn: “…”. Cha thì bắt thừa tướng nhất phẩm đi đánh thổ phỉ, con thì giành giật ba vạn đại quân trấn thủ biên cương. Anh ta thân là cấp dưới, trong lòng dù không tán thành nhưng vẫn phải nhiệt liệt ủng hộ, thật là ăn hồ hòn mà phải khen ngọt đó thôi. Cũng may Nguyễn Triều Vỹ cũng là kẻ nhát gan, nếu là ông cố hoặc ông nội ông ta, xét theo tính cách của vị điện hạ này, hẳn là có ẩu đả xảy ra chứ chẳng chơi.
Lâm Diệu nói: “Hôm qua dàn kế bắt được một nhóm mấy chục tên thổ phỉ nhãi nhép, hiện tại cậu cùng ta tới hầm ngục của Nguyễn phủ để thẩm vấn bọn chút. Biết đâu còn moi được chút thông tin về tên Thạch Hổ kia.”
Nguyễn phủ tuy không xa hoa, nhưng hầm ngục thì thật là tiện nghi đầy đủ, công cụ tra tấn thời thượng nhất không thiếu một loại nào. Lâm Diệu nói: “Lát nữa cậu đóng vai ác, ta đóng vai lương thiện, chúng ta đánh nhanh rút gọn, buổi sáng bổn điện hạ còn chưa đụng tới đâu.” Trịnh Hoài Sơn nói: “Điện hạ phân vai có chút sai sai.” Lâm Diệu chau mày nói: “Cậu cảm thấy có gì sai sao, bổn điện hạ lại thấy với khuôn mặt sắt này của cậu, nhìn thế nào cũng không có vẻ hiền từ…”
Mấy chục tên thổ phỉ được kéo ra gian phòng thẩm vấn. Mấy lính cai ngục đã được dặn dò từ trước, kéo một tên ra hỏi vài câu. Tên này không mở miệng, họ lập tức cắt cổ.
Liên tục ba tên thổ phỉ bị giết như vậy, tên sau chết thảm hơn tên trước. Trịnh Hoài Sơn được giao đóng vai ác nhưng hiện tại vẫn chưa nói được câu nào, mùi máu xộc vào mũi thập chí còn làm đầu óc anh ta choáng váng.
Trịnh Hoài Sơn ở phe triều đình mà còn không thở nổi, nói gì tới bọn thổ phỉ còn sống trước mặt kia? Có tên còn tè ra quần, lúc này Lâm Diệu mới lộ vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ nói: “Trịnh đại nhân ra tay cũng thật là tàn nhẫn, bọn họ dù sao cũng chỉ là chưa kịp mở miệng mà thôi. Nếu họ nói ra, chẳng phải vẫn được khoan hồng, vẫn có cơ hội làm lại đó sao?” Anh ta quay sang đám thổ phỉ, vẻ mặt thương hại: “Các người đó, dù sao cũng nên nghĩ cho kỹ. Chết rồi là mất tất cả, cơ thể cha mẹ khổ công mấy chục năm nặn thành bị hủy hoại trong một khắc. Còn kẻ mà các ngươi muốn bảo vệ, chẳng phải vẫn ăn no ngủ yên trên núi cao mát mẻ đó sao?”
Một số tên thổ phỉ còn cắn răng cứng đầu, bỗng có tên chợt khóc rống lên: “Đại nhân tha mạng, ta xin khai, ta xin khai…”
Trịnh Hoài Sơn nhân lúc Lâm Diệu bận rộn thẩm vấn, lẳng lặng rút ra khỏi hầm ngục. “Đóng vai ác” mà Lâm Diệu nói, thật ra chỉ là chườm mặt hứng hết mọi tội lỗi, chứ anh ta nào có cơ hội ra một mệnh lệnh nào? Anh ta lăn lộn trên quan trường đã lâu, chút việc vặt này cũng không thể làm anh ta xúc động nữa. Chẳng qua sau mấy sự việc sáng hôm nay, Trịnh Hoài Sơn rút ra kết luận, lòng Lâm Diệu thâm sâu, tàn độc, mà ham muốn quyền lực cũng lớn hơn Trịnh đại nhân nghĩ rất nhiều. Anh ta ngửa mặt nhìn trời hít một hơi thở sâu, một màu xanh mát dịu dàng đập vào mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...