Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Hứa Thanh Tiêu thấy hơi thắc mắc.
Sao tên này lại âm hồn bất tán như vậy chứ?
Quan sai ở phủ Nam Dự đều là phế vật hết hay sao? Đến một tên đào phạm mà cũng không bắt nổi?
Không đúng, hắn đã bị thương.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu đang có chút phiền muộn thì đột nhiên hắn phát hiện ra vết thương trên người đối phương.
Rất nghiêm trọng, không chỉ khí huyết hỗn loạn, trên cánh tay toàn là máu, máu đã thấm ra ngoài.
Xem ra quan sai bên trên vẫn có chút tác dụng.
Đã bị thương. Hứa Thanh Tiêu hơi nhẹ nhàng thở ra, nói đến cùng thì hắn cũng đã nhập phẩm rồi, chắc là không đến nổi ngay cả một tên bị thương cũng không đánh lại đâu nhỉ?
Người kia dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn đi ra từ chỗ tối tăm, tóc tai bù xù, trông có vẻ hơi khốn đốn. Mắt hắn ta nhìn Hứa Thanh Tiêu chằm chằm nhưng trong ánh mắt lại không có hung ý và sát ý mà trái lại cực kỳ bình tĩnh.
“Ta khuyên ngươi nên thu hồi ý nghĩ ngu xuẩn kia lại.”
“Ngươi chẳng qua chỉ vừa mới nhập phẩm mà thôi.”
“Ta đã bước vào bát phẩm từ lâu, mặc dù bị trọng thương nhưng nếu muốn giết ngươi thì cũng rất dễ dàng.”
“Giống như là con voi và con kiến vậy, một con voi đang bị thương cũng có thể dễ dàng giẫm chết một con kiến.”
Ngữ khí của hắn rất lạnh lùng, trong mắt cũng hiện lên vẻ khinh miệt.
Chẳng qua tuy lời nói của hắn mạnh mẽ bá khí nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải là đứa trẻ ba tuổi.
Ngươi nói ngươi mạnh thì ngươi mạnh thật à?
Hù ta à?
Hứa Thanh Tiêu không mắc mưu, vẫn duy trì sự đề phòng như cũ.
Ầm.
Chỉ là sau đó một khắc, người đàn ông trung niên trước mặt đã đập nát một tảng đá lớn. Tảng đá ít nhất cũng rộng khoảng nửa mét kia, bây giờ đã hóa thành một đống bột phấn, bị gió thổi bay đi.
“Bây giờ đã tin chưa?”
Âm thanh của hắn vang lên.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu âm thầm cắn lưỡi.
Dùng một cước giẫm tảng đá kia thành bột mịn cũng không phải là việc khó gì, nhưng cái này Hứa Thanh Tiêu lại không làm được.
Hiển nhiên là hắn ta không nói láo, hắn thấy hơi đau đầu.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục đề phòng dù sao thì cứ đề phòng mãi cũng chỉ vô dụng mà thôi, chi bằng cứ thẳng thắn một chút.
Hắn nhìn ra được đối phương đến tìm mình không phải là để gây phiền toái, nếu không thì bây giờ có khi hắn chỉ còn là một cái xác mà thôi.
“Đi theo ta.”
Hắn ta không có nhiều lời, muốn dẫn Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều không kịp đợi Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ gì, hắn ta lại tiếp tục mở miệng nói.
“Nếu như ngươi dám làm trò xiếc khỉ thì ta cam đoan sẽ gi ết chết ngươi trước khi ngươi kịp nhảy nhót.”
Câu này vừa thốt ra, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn xóa sạch mọi mưu tính trong đầu.
Không còn cách nào khác, bây giờ là tình cảnh ta là thịt là cá.
Thực lực.
Vẫn là thực lực.
Có thực lực thì mình không phải cần bị người nắm mũi dẫn đi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không hẳn là không nắm chắc, đối phương hiển nhiên không phát hiện ra trong cơ thể mình có Hạo Nhiên chính khí, cho nên nếu như đối phương dám làm loạn, Hứa Thanh Tiêu cũng không ngại để lộ ra át chủ bài.
Cùng lắm thì cùng chết.
Đương nhiên nếu như có thể giảng hòa thì Hứa Thanh Tiêu vẫn chịu, dù sao thì giữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì.
Cho dù là có, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không chủ động ra tay.
Lúc này, bóng dáng hai người biến mất khỏi nơi này.
Hai khắc đồng hồ sau.
Trong một nơi rừng núi hoang sơ, ánh trăng sáng chiếu xuống, trong rừng có chút u tĩnh, nam tử cũng không tiếp tục tiến lên.
Hắn ta dừng bước, mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, nói:
“Ngươi có muốn thoát khỏi phiền toái từ dị thuật không?”
Giọng hắn ta vang lên, làm cho Hứa Thanh Tiêu đi theo sau lưng có hơi kinh ngạc.
“Có ý gì đây?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục.Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...