Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Chu Lăng biết chắc chắn là không thể nào, Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm chỉ có thể nói lên một điều là hắn thích hợp với Nho đạo, nhưng lần đầu tham gia thi cử đã vượt qua?
Không nói riêng chuyện này thôi rất khó, chủ yếu nhất là Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa được đọc qua sách gì.
Nếu cứ như vậy mà cũng có thể vượt qua cuộc thi phủ.
Thì Chu Lăng ông đây đời này sẽ không nhập phẩm.
“Được, vậy trong khoảng thời gian này học sinh phải thường xuyên quấy rầy tiên sinh rồi.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
“Không sao, không sao, không còn sớm nữa, nếu không thì hay là ngươi cứ ngủ ở đây luôn đi?”
Chu Lăng cười cười.
Không không nhặt được một học sinh nhập phẩm chỉ trong một đêm, lòng Chu Lăng đã sớm vui đến nở hoa rồi.
Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ cần chỉ điểm thêm vài chỗ, vượt qua thi phủ rồi lại đi tham gia khoa khảo ở kinh thành, nói không chừng sẽ có thể trúng cử, nếu như được vào ba vị trí đầu thì lòng ông chắc chắn ông vui hơn nữa.
Mình không trúng cử được nhưng học sinh của mình đậu cao, vậy danh tiếng của mình không phải sẽ được vang vọng đến mười vạn tám hương hay sao? Thậm chí đến cả phủ Nam Dự cũng sẽ tôn mình lên làm thượng khách.
Con sóng này, con sóng này gọi là đường cong cứu quốc đấy.
Đương nhiên, tư tâm thì có phần tư tâm nhưng ái tài thì ông vẫn ái tài, dù sao thì Chu Lăng cũng là người đọc sách, tất nhiên sẽ không làm quá đáng.
“Tiên sinh khách khí rồi, học sinh sẽ về nhà nghỉ ngơi. Đối với học sinh mà nói thì giờ này cũng không phải là quá muộn.”
Hứa Thanh Tiêu khéo léo cự tuyệt.
Ở nhà người khác hắn ở không quen, chi bằng về nhà cho xong.
Nghe Hứa Thanh Tiêu nói như vậy Chu Lăng cũng không nói thêm nhiều.
Đứng dậy cáo biệt Chu Lăng, Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Chu Lăng cũng đứng dậy đi theo Hứa Thanh Tiêu ra ngoài, cuối cùng, Chu Lăng còn nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, chuyện ngươi đã nhập phẩm không được nói lung tung, nhất là không được nói cho sư mẫu ngươi biết.”
Ông nói ra một câu khó hiểu như vậy làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi hiếu kỳ, chẳng qua chuyện này cũng chẳng là gì, Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Rất nhanh sau đó, Chu Lăng và Ngô thị tiễn Hứa Thanh Tiêu ra cửa, tiễn xong mới trở lại trong nhà.
Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng về nhà.
Ban đêm.
Từ nhà Chu tiên sinh về nhà hắn thì nhất định phải rẽ qua đường nhỏ, đi đường lớn đã xa thì không nói, hơn nữa lại còn dễ đụng mặt đồng liêu, đến lúc đó còn phải hàn huyên một phen vậy thì sẽ rất phiền phức.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu vẫn như trước đây, đi đường nhỏ trở về.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cứ đi rồi lại đi.
Không hiểu vì sao, Hứa Thanh Tiêu lại có cảm giác hơi không đúng cho lắm.
Thân thể có chút khô nóng.
Có cảm giác không tốt cho lắm.
Chỉ dừng lại một lát.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục tiến lên, hắn định nhanh chân trở về, sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ.
Bởi vì cơ thể khô nóng quá mức.
Giống như đang đứng dưới ánh mặt trời nóng rực, toàn thân vừa ngứa vừa nóng, cực kỳ khó chịu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Chính Dương công, muốn áp chế sơ sơ một phen.
Đáng tiếc là Chính Dương công lại không hề có chút tác dụng gì, thậm chí còn có thêm một loại cảm giác như đổ thêm dầu vào lửa.
Cũng may Hứa Thanh Tiêu cũng không hoảng hốt.
Hắn lập tức điều động Hạo nhiên chính khí, thử xem có thể ngăn chặn được hay không.
Hạo nhiên chính khí xuất hiện giống như một luồng khí lạnh chảy vào cơ thể.
Tất cả khô nóng và khó chịu đều biến mất, thay vào đó là một loại mát mẻ.
Thoải mái.
Thoải mái quá.
Bạn đa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...