Đại Ngụy Cung Đình

“Bệ hạ, lão thần khấu xin cáo lão. Mong bệ hạ niệm tình lão thần tuổi tác đã cao, phê chuẩn cho thỉnh cầu của lão thần.”

Thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vừa bước chân vào Thùy Củng điện liền thấy trung thư lệnh Hà Tương Tự quỳ trước mặt mình, cầu xin cáo lão hồi hương.

“Đang làm trò gì vậy?”

Thiên tử Đại Ngụy không tránh khỏi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ đang yên đang lành, tại sao phải xin cáo lão chứ? Không lẽ trẫm có chỗ nào đắc tội vị lão đại nhân này sao?

Ánh mắt lướt vào trong điện, Triệu Nguyên Tư liền nhìn thấy bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đang cười híp mắt nghênh đón trong điện, lại nhìn thấy vẻ mặt kín đáo của hai người trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương và trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi, trong lòng thiên tử Đại Ngụy bỗng chốc đã hiểu ra mọi chuyện.

“Tiểu tử giỏi lắm! Hôm qua thua một trận không phục, hôm nay cố tình đến quấy rối đại thần trung thư của trẫm đó sao?”

Triệu Nguyên Tư bình thản cúi người đỡ trung thư lệnh Hà Tương Tự dậy, nhẹ nhàng động viên vài câu, sau đó bảo Đổng Hiến đỡ vị lão đại nhân này về chỗ ngồi của ông.

“Hoằng Nhuận, hoàng nhi đến Thùy Củng điện làm gì?”

Vừa đi về phía long án thiên tử, Triệu Nguyên Tư vừa cố tình tỏ ra vẻ không để ý hỏi.

“Bẩm phụ hoàng, hoàng nhi hôm nay cố tình đến thỉnh giáo học hỏi ba vị đại thần trung thư.”

“Là cố tình đến náo loạn mới đúng chứ?”

Triệu Nguyên Tư hừ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt là không lộ ra một chút nào, cố tình tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Thỉnh giáo điều gì?”

“Tất nhiên là thỉnh giáo cách xử lý chính vụ.” Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt nói.

“Ha ha! Theo trẫm thấy e rằng không phải như vậy! Nếu hoàng nhi thật sự có lòng học hỏi chính vụ, tại sao không đi cung học?”

“Phụ hoàng nói như vậy không đúng. Học trên cung học, chẳng qua chỉ là lý thuyết suông, không thực tế, há có thể so sánh với việc thỉnh giáo trực tiếp ba vị đại thần trung thư?” Đúng như những gì Lận Ngọc Dương đoán, bát điện hạ sớm đã chuẩn bị sẵn lời thoại.

Nghe cậu nói như vậy, Triệu Nguyên Tư quả thật không bắt bẻ được gì, dù rõ ràng biết là nhi tử này không có ý đồ tốt đẹp gì nhưng lại không phản bác được lời nào.

Nhưng điều không ngờ là, mặc dù ông không nghĩ ra lời nào để đuổi tiểu tử đáng ghét này đi nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại chủ động nói lời cáo từ.


“Phụ hoàng nay đã đến rồi, hoàng nhi không làm phiền phụ hoàng và ba vị đại thần xử lý chính vụ nữa, hoàng nhi xin cáo lui.”

“Điện hạ chịu đi rồi sao?”

Lận Ngọc Dương nghe xong liền cảm thấy khó hiểu, nhưng suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy hành động này của Triệu Hoằng Nhuận quả thật cơ trí.

Nghĩ lại cũng đúng, có mặt thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư ở đây, vị điện hạ này ngông cuồng đến mức nào cũng không dám chọc ghẹo ba vị đại thần trung thư trước mặt thiên tử!

“Ngày mai lại đến thỉnh giáo ba vị đại thần.”

Triệu Hoằng Nhuận để lại câu này, cung kính cáo lui, nhưng câu nói này của cậu lại khiến trung thư lệnh Hà Tương Tự và trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương toàn thân lạnh toát.

“Ngày mai lại đến?”

Hà Tương Tự trợn mắt, vội xin thiên tử cho từ chức: “Bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao, xin bệ hạ cho phép lão thần cáo lão.”

Triệu Nguyên Tư đau đầu xoa trán: “Nghịch tử này... lại làm gì rồi?”

Thế là Lận Ngọc Dương bèn cười khổ kể lại những gì Triệu Hoằng Nhuận đã làm hôm nay cho thiên tử nghe, Triệu Nguyên Tư nghe xong dở cười dở mếu.

“Hà Tương Tự, tuổi ông đã cao như vậy, không lẽ lại không đối phó được với một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa? Hai người cũng vậy, đường đường trung thư tả hữu thừa, không lẽ không chống đỡ được một tên nhóc ngang bướng mười bốn tuổi?”

Triệu Nguyên Tư nhìn ba vị đại thần trung thư với vẻ mặt không vui.

Ba vị đại thần trung thư nhìn nhau, chỉ đành cười khổ.

Không phải họ thật sự không đối phó được, vấn đề là, họ có thiện cảm với vị bát điện hạ nhìn xa trông rộng, tài năng hơn người đó, hơn nữa còn bị động lòng trắc ẩn bởi câu nói “thâm cung ngục tù” của cậu, nên không cảm thấy cách làm của điện hạ có gì đáng chán ghét, cùng lắm cũng chỉ có thể xem như một trò đùa khiến người ta dở khóc dở cười thôi.

Tuy nhiên, dù nói là trò đùa không có gì to tác, nhưng khi bản thân là người bị hại thì quả thật cũng hơi đau đầu, vì vậy, nghĩ cho tương lai của mình, lão thần Hà Tương Tự bèn vội vàng xin cáo lão hồi hương, dù sao tuổi tác của ông thật ra cũng đã sớm đến độ cáo lão, chẳng qua chỉ vì ông cảm thấy ông vẫn còn có thể phát huy chút lòng nhiệt thành còn sót lại với Đại Ngụy, hơn nữa thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư cũng vì tín nhiệm ông mà đề bạt ông làm trung thư lệnh, trước đó, lão thần Hà Tương Tự đã ngồi ở vị trí lại bộ thượng thư hơn mười năm.

“Hay cho ba vị đại nhân trung thư các ông, không ngờ lại bó tay trước một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.” Triệu Nguyên Tư dở khóc dở cười lắc đầu, lệnh cho Đổng Hiến trải một tờ giấy lên trên long án, sau đó, ông cầm bút viết lên năm chữ “Hoằng Nhuận không được vào”, dặn dò Đổng Hiến dán tờ giấy này trước Thùy Củng điện.

“Như vậy, ba vị ái khanh đã hài lòng chưa?”


Trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi không có ý kiến gì, dù sao ông đã tỏ rõ lập trường, tin rằng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận sẽ không trêu chọc ông nhưng trung thư lệnh Hà Tương Tự và trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương lại thở phào như vừa trút được gánh nặng.

Nhưng sự việc có đơn giản như vậy thật không?

Sáng sớm hôm sau, vẫn là thời gian đó, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn nghỉ ngơi ở Văn Đức điện, còn ba vị đại thần trung thư Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi đã có mặt trong điện phê duyệt tấu chương tấu chiết như thường lệ.

Đang làm việc, họ đột nhiên nghe thấy ngoài điện vọng đến giọng nói của bát hoàng tử, có vẻ như điện hạ đang tranh luận với lang vệ đang canh giữ ngoài điện.

“Hả? Tại sao không cho bổn điện hạ vào?”

Nghe thấy lời thắc mắc kinh ngạc của Triệu Hoằng Nhuận, Hà Tương Tự và Lận Ngọc Dương trong điện cười thầm trong lòng.

Lời của thiên tử Đại Ngụy là miệng vàng lời ngọc, dù chỉ là tiện tay viết một câu “Triệu Hoằng Nhuận không được vào” thì uy lực của câu này cũng không khác gì thánh chỉ. Do đó, lang vệ canh gác bên ngoài Thùy Củng điện nào dám làm trái lệnh của thiên tử, tự ý cho phép bát điện hạ vào?

“Hôm nay rốt cuộc đã được yên thân rồi.”

Lận Ngọc Dương cười ha hả uống một ngụm trà.

Thấy bộ dạng ung dung của ông, Ngu Tử Khởi cười thầm, không kìm được nói một câu: “Chưa chắc đâu!”

Hà Tương Tự và Lận Ngọc Dương nghe xong cũng thầm nảy sinh lòng ngờ vực.

Dù thiên tử đã cấm bát điện hạ vào Thùy Củng Điện, nhưng điện hạ thần thông quảng đại, không chừng lại có cách thật.

Do đó, họ không còn tâm trạng phê duyệt tấu chương nữa, vểnh tai lắng nghe động tĩnh ngoài điện, lắng nghe đoạn tranh luận của bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận và bọn lang vệ.

“Bát điện hạ, điện hạ giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó chúng ti chức nữa, bệ hạ đã viết rõ ràng: “Hoằng Nhuận không được vào”, nếu như ti chức cho điện hạ vào, sẽ phạm phải tội không làm tròn trách nhiệm.”

“Ngươi nói gì vậy... Ngươi nhìn kỹ đi, bệ hạ viết “Hoằng Nhuận không được vào”, chứ không phải “Triệu Hoằng Nhuận không được vào””.

“Có... có gì khác biệt chứ?”


“Khác biệt quá lớn đi chứ! Ngươi nghĩ xem: “Hoằng Nhuận” không nhất định là “Triệu Hoằng Nhuận” phải không? Không chừng triều thần có vị đại nhân nào tên “Trương Hoằng Nhuận”: “Lý Hoằng Nhuận” đó chứ? À đúng rồi, nghe nói lễ bộ có một vị đại nhân tên “Lý Hoằng Thần” thật, thấy không, chỉ khác một chữ thôi.”

“Ơ...”

“Do đó bổn điện hạ thấy, chắc chắn là vị đại thần nào đó trong triều đã chọc giận phụ hoàng, phụ hoàng trong lúc tức giận đã cấm người đó bước vào Thùy Củng điện, vừa hay đại nhân đó lại cùng tên với bổn điện hạ, khiến bổn điện hạ bị liên lụy... Ngươi nghĩ xem, phụ hoàng và bổn điện hạ là phụ tử, há có lý nào phụ thân lại không cho phép nhi tử vào?”

“Chuyện này...”

“Thôi xong!”

Thấy bọn lang vệ ngoài điện há miệng đớ lưỡi, Lận Ngọc Dương thầm than một tiếng.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy một tràng tiếng bước chân, bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận đã xuất hiện trước mặt họ với bộ dạng phơi phới, nụ cười trên mặt cậu dường như đang nhắc nhở ba vị đại thần trung thư một sự thật đã báo từ trước: “Ta đến rồi!”

“Chịu đựng đi! Chịu đựng đến khi bệ hạ đến là được rồi…”

Lướt nhìn Ngu Tử Khởi đang tỏ ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, Hà Tương Tự và Lận Ngọc Dương trao nhau ánh mắt căm phẫn.

Sự chịu đựng của họ kéo dài đúng một canh giờ, ngoài Ngu Tử Khởi sớm đã tỏ rõ lập trường được yên thân, lặng lẽ phê duyệt tấu chương của mình, thỉnh thoảng còn có thể uống một ngụm trà, xem bộ dạng lúng túng của hai vị đồng liêu, Hà Tương Tự và Lận Ngọc Dương rõ ràng đang bị quấy rầy đến mức cực kỳ căng thẳng.

“Bệ hạ giá đáo!”

Khoảng giờ Tỵ, tiếng thông báo của đại thái giám Đổng Hiến suýt chút nữa khiến hai người Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương kích động đến nỗi không thể khống chế bản thân.

“Ủa?”

Thiên tử Đại Ngụy vừa bước vào Thùy Củng điện, thấy nhi tử Triệu Hoằng Nhuận đang ở trong điện, bất chợt có chút kinh ngạc.

“Trẫm không phải đã không cho phép hoàng nhi vào rồi sao?”

“Hả?” Triệu Hoằng Nhuận giả vờ tỏ ra bộ dạng kinh ngạc, sửng sốt nói: “Phụ hoàng không cho phép hoàng nhi vào sao? Hoàng nhi còn tưởng là vị đại thần trong triều nào đó cùng tên với hoàng nhi đã chọc giận phụ hoàng nên phụ hoàng mới không cho phép ông ta vào!”

Triệu Nguyên Tư trợn mắt, khoát tay không khách sáo nói: “Càn quấy! Trẫm hôm nay không có tâm trạng cãi chày cãi cối với hoàng nhi... Cút (1) ra ngoài!”

“Ồ.” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi, chuẩn bị cúi người ngồi xổm xuống.

Triệu Nguyên Tư thấy vậy liền sửng sốt nói: “Hoàng... hoàng nhi muốn làm gì?”

Triệu Hoằng Nhuận cũng tỏ vẻ sửng sốt nói: “Phụ hoàng không phải bảo hoàng nhi “lăn (1) ra ngoài” sao? Phụ hoàng là thiên tử Đại Ngụy, miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, phụ hoàng đã bảo hoàng nhi “lăn ra ngoài”, hoàng nhi chỉ đành phải “lăn” ra thôi.”


“Ngươi!” Triệu Nguyên Tư nhất thời tức giận đến nỗi không nói nên lời, thầm nghĩ trước mặt ba vị đại thần trung thư, trước mặt bọn lang vệ ngoài điện, ngươi chơi chiêu này với trẫm? Ngươi thì mới chỉ mười bốn tuổi, không hề hấn gì nhưng thể diện của trẫm phải giấu đi đâu?”

“Ra ngoài ra ngoài ra ngoài!” Triệu Nguyên Tư chỉ về phía ngoài điện nói.

“Là lăn ra ngoài? Hay là đi ra ngoài?” Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ không hiểu.

Triệu Nguyên Tư nổi cơn thịnh nộ, thầm nghĩ định bảo tên nhi tử ngang bướng này cút ra ngoài, nhưng lại quả thật không dám nói chữ “cút” nữa. Ông nghĩ, nếu ông thật sự nói ra chữ này, tên nhãi mặt dày mày dạn này có lẽ sẽ “lăn” ra ngoài thật.

Đến lúc đó, thể diện của hoàng tộc họ Triệu thật sự sẽ bị tên nhãi ranh này khiến cho mất hết thật!

“Đi... ra ngoài! Ra ngoài!” Triệu Nguyên Tư nghiêm mặt chỉ về phía ngoài điện, nổi trận lôi đình quát.

“Phụ hoàng đừng tức giận, tức giận sẽ tổn thương gan... Được rồi... hoàng nhi đi ngay đây.”

Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt rời khỏi.

Mọi người trong điện nhìn cảnh tượng này mà dở khóc dở cười, sau đó, Lận Ngọc Dương cười khổ nói với thiên tử: “Bệ hạ, cứ tiếp tục như vậy không ổn lắm.”

Triệu Nguyên Tư chậm rãi đi đến phía sau long án ngồi xuống, bình tĩnh lại nói: “Ba vị ái khanh đừng lo lắng, vài hôm nữa tên nghịch tử đó sẽ không còn an nhàn được như vậy nữa đâu! Đừng thấy mấy hôm nay tiểu tử đó hớn hở như vậy, vài hôm nữa sẽ biết mùi, hừ!”

Ý của Triệu Nguyên Tư là, vài hôm nữa khi Triệu Hoằng Nhuận dùng hết số bạc còn lại, cậu sẽ không còn tâm trạng để nhảy nhót nữa. Đến lúc đó, thiên tử Đại Ngụy sẽ có cơ hội dạy bảo cậu.

“Xem ra bệ hạ đang muốn tiếp tục dây dưa với điện hạ rồi... Vậy thì chúng ta khổ thật rồi…”

Hà Tương Tự và Lận Ngọc Dương nhìn nhau, hai người muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Đổng Hiến.” Triệu Nguyên Tư đưa một cây bút lông chấm đầy mực cho Đổng Hiến.

Đổng Hiến hiểu ý, cung kính nhận lấy cây bút lông, đi ra ngoài điện, trên tờ giấy viết câu “Hoằng Nhuận không được vào” viết thêm chữ “Triệu”.

“Triệu Hoằng Nhuận không được vào!”

Nhưng đối với hiệu quả của tờ giấy này, sau khi trải qua sự việc hôm nay, trung thư lệnh Hà Tương Tự và trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương đã không còn ôm hy vọng gì nữa.

***

(1) Cút/lăn: Trong tiếng Trung, hai từ này cùng một chữ mà có nhiều nghĩa, trong đó có nghĩa cút và lăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui