Nguyên Bảo đã đưa năm nô bộc đến phủ nha, lúc này cũng vội vàng quay lại.
Thấy Tạ Vân Sơ đang thi lễ với quản gia phủ Quốc Tử Sái Tửu, Nguyên Bảo vội đến cấp báo.
Nguyên Bảo đi bên cạnh Tạ Vân Sơ thấp giọng nói: “Nô tài theo lời căn dặn của Lục Lang, sau khi đưa người đến phủ nha, để hộ vệ phủ Đại gia quay về, lén đến gặp đầu bếp Vương Nhị! Vương Nhị vốn là một kẻ lưu manh không lấy được vợ, nhận bạc mà Lục Lang cho đến Minh Nguyệt quán, vừa được vui vẻ lại có thể làm việc cho Lục Lang, hắn rất vui vẻ! Hắn thề độc nhất định sẽ giữ bí mật, làm tốt chuyện mà Lục Lang giao!”
Vương Nhị là nô bộc của Tạ gia, vốn đang ở Tạ gia, tất nhiên không dám ra ngoài rêu rao.
Tạ Vân Sơ gật đầu, cao giọng nói: “Đến ngõ Xuân Hi…”
“Tạ Vân Sơ ngươi đứng lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi…” Tô Minh Hàng chen chúc trong đám đông, hét lên với Tạ Vân Sơ.
Ai ngờ Tô Minh Hàng còn chưa kịp chạy lên bậc thềm đã bị hộ vệ Tạ gia chặn lại.
Hộ vệ Tô gia cũng tiến lên, bảo vệ Tô Minh Hàng.
“Tạ Vân Sơ, ta biết ngươi muốn thư hòa ly! Ta đã đem đến rồi đây!” Tô Minh Hàng giơ thư hòa ly trên tay lên, lớn giọng nói với Tạ Vân Sơ, “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi!”
“Ta với ngươi không có gì để nói!” Tạ Vân Sơ lạnh giọng nói.
“Nếu không nghe lời ta nói, nhất định ngươi sẽ hối hận!”
Tạ Vân Sơ thờ ơ nhìn Tô Minh Hàng, đã làm lớn đến mức này rồi, Tô Minh Hàng còn dám chạy đến đây, hoặc là đến cầu xin, hoặc là… dùng thứ gì đó uy hiếp nàng.
Nàng nói: “Muốn nói gì, nói đi!”
Thấy Tạ Vân Sơ nói vậy, Tô Minh Hàng càng tin tưởng những gì mà mẫu thân Trần thị của hắn nói vừa nãy, Tạ Vân Sơ này là một kẻ nhát gan, vội nói: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện!”
“Nếu là chuyện quang minh lỗi lạc, sao không thể nói trước mặt người khác, không cần phải ra chỗ khác nói chuyện, có chuyện gì thì nói ngay trước mặt mọi người!” Tạ Vân Sơ đang đứng trên bậc thềm trước cửa phủ Quốc Tử Sái Tửu, khí phách mạnh mẽ nói.
Tô Minh Hàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành hạ thấp nói: “Chuyện này liên quan đến thể diện hai nhà, mời Lục Lang ra chỗ khác nói chuyện!”
“Vĩnh Ninh Bá phủ vẫn cảm thấy nhà mình còn thể diện à, đúng là chuyện cười lớn nhất năm nay của thành Biện Kinh chúng ta!”
“Còn phải nói!”
Mấy công tử đang xem trò vui cười nhạo Tô Minh Hàng.
“Tạ Lục Lang!” Tô Minh Hàng nghiến răng nghiến lợi, cao giọng nói, “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, cho dù ngươi cho rằng ta nói chuyện không có đạo lý thì vẫn có thể tiếp tục đi đòi đồ cưới cho a tỷ ngươi, không làm mất nhiều thời gian đâu!”
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Tô Minh Hàng, Tạ Vân Sơ bước xuống bậc thềm, rút thanh kiếm bên hông của hộ vệ bên cạnh ra, dọa Tô Minh Hàng sợ lùi hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Tạ Vân Sơ ra hiệu cho hộ vệ nhà mình tránh ra, trầm giọng nói: “Ngươi chỉ có thời gian nửa chén trà!”
“Ngươi bỏ đao xuống trước!” Tô Minh Hàng trốn sau lưng hộ vệ nhà mình không dám ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tô Minh Hàng biết mẹ đẻ Tạ Vân Tiêu hạ độc Tạ Vân Sơ, độc trong người Tạ Vân Sơ vẫn chưa được giải hết, đại phu nói không thể sống qua năm mười hai tuổi, lúc đó hắn còn đồng ý với Tạ Vân Mạn sẽ tìm danh y cho Tạ Vân Sơ.
Mặc dù Tạ Vân Sơ vật lộn sống được đến mười ba tuổi, nhưng vẫn là sống dở chết dở, một kẻ đã bước một chân vào quan tài, lỡ hắn muốn cá chết lưới rách với mình, thì không phải mình lỗ à!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...