“Ta nói cho các ngươi biết… trừ phi nam tử Tạ thị đều chết, bằng không Tạ thị ta kiên quyết, tuyệt đối không có khả năng bị đám chó cậy thế chủ các ngươi ức hiếp phải nén giận, cho dù sau lưng Vĩnh Ninh Bá phủ có Đại Hoàng Tử cũng không!” Tô Minh Hàng nhìn sổ sách, giống như điên xông lên cướp giật: “Trả cho ta!”
“Đại Lang!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân vội kêu to.
Tạ Vân Sơ nhanh tay nhanh mắt giấu sổ sách ở phía sau, lùi lại hai bước, hộ vệ Tạ gia nhanh chóng tiến lên ngăn cản Tô Minh Hàng, nàng nhìn bộ dạng gớm ghiếc của Tô Minh Hàng, nghĩ đến thứ chó cũng không bằng này để lại một vết sẹo trên đầu trưởng tỷ… Nàng nghiến răng, bước tới dùng sức đá vào phần bụng của Tô Minh Hàng, đá Tô Minh Hàng ngã xuống đất.
“Đại Lang!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân trừng mắt nhìn Tạ Vân Sơ, đẩy ma ma bên cạnh mình ra: “Mau đỡ Đại Lang dậy!”
Tạ Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tô Minh Hàng: “Thứ súc sinh lòng lang dạ sói, hạ tiện, vô sỉ như ngươi, nếu không phải luật pháp Đại Nghiệp không cho phép giết người, ta hận không thể tam đao lục động ngươi, giao ngươi cho quan phủ trước, tránh để ngươi gây ra họa, hại những cô nương khác!”
Tam đao lục động: quy tắc giang hồ, nếu bạn làm gì sai trái không sửa được thì phải dùng một con dao có miệng lưỡi sắc bén đâm ba lỗ trên cơ thể.
Nói xong, Tạ Vân Sơ lại ngẩng đầu nhìn Vĩnh Ninh Bá phu nhân: “Nếu Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi không chịu yên ổn đưa thư hòa ly, cho a tỷ một con đường sống, nhất quyết muốn sỉ nhục a tỷ! Vậy chúng ta cũng dùng cách không yên ổn đó, ta Tạ Vân Sơ có liều mạng cũng phải đấu với Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi đến chết!”
“Ta muốn xem xem… ngay trong hoàng thành, dưới chân thiên tử! Rốt cuộc là vương pháp lớn, hay là quyền thế của Đại hoàng tử và Vĩnh Ninh Bá phủ lớn! Để xem các ngươi có khả năng một tay che trời, có thể đuổi tận giết tuyệt Trần Quận Tạ thị ta hay không!”
Tạ Vân Sơ giơ cao sổ sách trong tay lên, nói với Tô Minh Hàng: “Bây giờ ta mang danh sách của hồi môn của trưởng tỷ, cùng với sổ sách chính tay ngươi viết, gõ cửa từng nhà đòi của hồi môn của a tỷ!”
Tô Minh Hàng lập tức trợn tròn mắt, không ngờ tiểu công tử của Trần Quận Tạ thị lại không cần thể diện, thật sự muốn cá chết lưới rách với Vĩnh Ninh Bá phủ!
“Tạ Vân Sơ! Ngươi muốn thư hòa ly, ta cho ngươi!” Tô Minh Hàng hét lớn.
Nô bộc Tạ gia chạy từ ngoài ngõ Tích An vào, chen qua đám người, gật đầu với Tạ Vân Sơ.
Tạ Vân Sơ biết, những nô bộc khác của Tạ phủ được cử ra ngoài tung tin đồn, cả những người nhận bạc của Vĩnh Ninh Bá phủ đều bị người Tạ phủ bắt được, tạm thời đã kinh động đến đội tuần tra kinh thành.
“Muộn rồi!” Tạ Vân Sơ quay đầu, sắc mặt lạnh lùng, giọng thờ ơ, trong mắt đầy sát khí: “Nếu lúc tổ phụ ta đến Vĩnh Ninh Bá phủ, các ngươi đưa thư hòa ly, thì chúng ta sẽ tự an phận! Nhưng các ngươi lại làm tổ phụ tức giận đến ngất đi, lại hắt nước bẩn lên người trưởng tỷ, muốn khiến nữ quyến Tạ thị không thể làm người! Ta sinh ra là Lục Lang của Tạ thị, cho dù chết… cũng tuyệt đối không cho phép có người vu oan nữ quyến Tạ thị!”
Nói xong, Tạ Vân Sơ vén áo quay người, vừa đi vừa nói to: “Gõ cửa Vĩnh Thọ Bá phủ! Đòi lại trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước!” Vĩnh Thọ Bá phủ cũng ở ngay trong ngõ Tích An này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...