“Vĩnh Ninh Bá phu nhân đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Miệng lưỡi trơn tru, đổi trắng thay đen! Chẳng trách tổ phụ ta là học giả đương thời cũng bị ngươi chọc tức đến thổ huyết! Nhưng Vĩnh Ninh Bá phu nhân này, ngươi cần phải biết một câu, muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm!”
Tạ Vân Sơ thấy Vĩnh Ninh Bá phu nhân ngược lại không tức giận, tiện tay đưa thanh đao trong tay cho hộ vệ bên cạnh: “Vĩnh Ninh Bá phu nhân có thể dùng tội nô tài tố cáo chủ để chèn ép nô bộc của Bá gia phủ! Không lẽ có thể chèn ép… cả những người mà Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi dùng bạc để mua chuộc!”
“Tạ phủ ta có thể bắt được đám nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ, đương nhiên cũng có thể bắt được đám người mà Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi dùng bạc mua chuộc!” Tạ Vân Sơ đẩy Nguyên Bảo đang ôm lấy chân nàng ra, “Trong lúc Vĩnh Ninh Bá phu nhân ở đây nói chuyện với ta, có lẽ đội tuần tra kinh thành đã bắt được nô bộc mà Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi phái ra ngoài và đám người thu bạc của Vĩnh Ninh Bá phủ tung tin đồn rồi! Nhân chứng vật chứng có đủ! Ngươi còn chối cãi?!”
Vĩnh Ninh Bá phu nhân Trần thị nghe thấy lời này, nắm chặt bàn tay đang đỡ lấy bà ta của ma ma, bị đánh úp trở tay không kịp, trong lòng có chút loạn.
“Sao thế, Vĩnh Ninh Bá phu nhân không còn gì để nói nữa rồi?!”
Tạ Vân Sơ nhấc chân bước về phía Vĩnh Ninh Bá phủ một bước: “Lúc a tỷ mới gả vào Vĩnh Ninh Bá phủ, đã từng lấy bạc của chính mình mưu cầu cho tên vô tích sự Tô Minh Hàng này, đó là vì a tỷ cảm thấy… Tô Minh Hàng dù gì cũng là người có ăn học, giống như Nhị Lang của Tạ gia chúng ta, đọc sách thánh hiền thì sẽ có lòng tận trung với nước, có nhiệt huyết cứu giúp dân chúng! Cho dù năng lực của ngươi không bằng người, không thể điếu dân phạt tội*, trừ hại cho dân, tạo phúc cho bách tính, cũng nên có bổn phận tận trung!”
*Điếu dân phạt tội: phạt kẻ có tội, an ủi dân chúng.
Nàng chỉ vào Tô Minh Hàng: “Nhưng ngươi… chưa làm gì cho nước cho dân, nhận bổng lộc của triều đình, nhưng lại không có chính tích*, lại còn dám nằm mơ thăng quan phát tài! Mắt thấy của hồi môn của a tỷ phong phú, lại không chịu dùng cho Vĩnh Ninh Bá phủ, Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi lại có lòng tham không đáy, trộm của hồi môn của a tỷ!”
*Chính tích: thành tích làm việc khi tại chức của quan lại.
“A tỷ phát hiện của hồi môn bị mất, lúc hỏi ngươi… ngươi chết cũng không chịu nhận là mình trộm, ép a tỷ phải báo quan, ngươi mới lo sợ đi cầu xin trưởng tỷ thu hồi báo án! Phủ Nha vẫn còn ghi chép lại, ngươi nghĩ ngươi chối cãi được à?”
Tạ Vân Sơ lấy sổ sách của Tô Minh Hàng từ trong tay áo ra: “Còn cả sổ sách! Là Tô Minh Hàng tự mình ghi chép! Trong này có ghi chép ngươi tặng những ai, tặng cái gì, vào lúc nào, đều là của hồi môn của a tỷ, danh sách của hồi môn của a tỷ vẫn còn đó! Chỗ quan phủ cũng có hồ sơ! Đám kê minh cẩu đạo* các ngươi… còn gì để chối cãi?!”
Kê minh cẩu đạo: chỉ những người, vì muốn đạt được mục đích riêng tư nên không ngại sử dụng mọi kỹ xảo bất chính, cũng có thể sử dụng để chỉ những kẻ lưu manh chuyên lường gạt.
Vĩnh Ninh Bá phu nhân mở to mắt nhìn Tô Minh Hàng… Thấy nhi tử mình run cầm cập, trên mặt không còn huyết sắc, Vĩnh Ninh Bá phu nhân hiểu ra tất cả.
Tạ Vân Sơ không cho Vĩnh Ninh Bá phu nhân có cơ hội mở miệng: “Nếu Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi đã coi Tạ thị chúng ta là túi đựng tiền, không chịu hòa ly, muốn dùng a tỷ để bắt ép Tạ thị cống nạp cho Tô gia, ít nhất cũng nên đối xử tốt với a tỷ! Nhưng các ngươi vì gấp gáp muốn lấy bạc của Tạ gia ta mà muốn lấy mạng a tỷ, suýt nữa đánh chết a tỷ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...