“Nói cái gì?” Tô Minh Hàng truy hỏi.
“Bá gia nói Tô gia chúng ta bây giờ cậy có Đại Hoàng Tử, nào là Tạ gia năm nào cũng phải cống nạp cho Vĩnh Ninh Bá phủ, nào là… Bá gia muốn đưa Đại phu nhân về Bá phủ, lần sau sẽ đưa thi thể cho Tạ gia!”
Tô Minh Hàng đột ngột đứng dậy, hét lớn: “Nói láo! Đây là do ai nói! Có phải Tạ gia không? Tạ gia! Nhất định là Tạ gia!”
“Con ngồi xuống!” Trần thị bị Tô Minh Hàng làm ồn đến nhức đầu.
“Nương! Người Tạ gia nếu gặp phụ thân con rồi mới đến Biện Kinh, sao có thể nhanh như thế được? Bọn họ chắc chắn chưa gặp được phụ thân, là nghe nói phụ thân con đi Vĩnh Gia, mới cố ý thả tin đồn đổ oan phụ thân con!”
“Câm mồm!” Trần thị truy hỏi ma ma đó: “Bên ngoài còn nói gì nữa?”
Ma ma vội nói: “Tạ lão thái gia là văn nhân kiêu ngạo, không nhịn được cục tức này, mới kéo một thân bệnh tật đến Biện Kinh đòi công đạo cho tôn nữ! Bây giờ bên ngoài đều đang mắng Bá phủ chúng ta!”
Trần thị nhanh chóng tính toán trong lòng, Tạ thị trước kia không phải sĩ tộc quý tộc bình thường, Trần Quận Tạ thị và Lang Gia Vương thị được gọi là “Vương Tạ”, trải qua trăm năm… sĩ tộc quý tộc đã sa sút nhưng nội tình vẫn còn!
Nếu như đi đường thủy, ven đường kéo thuyền giương buồm, sau khi gặp phu quân nhà mình mới đến Biện Kinh, quả thực có thể đi nhanh như thế!
“Ta muốn đi tìm Tạ gia tranh luận!” Tô Minh Hàng tức giận, quay người muốn đi ra ngoài.
“Quay lại!”
Trần Thị nắm chặt khăn tay, gọi Tô Minh Hàng dừng lại.
“Càng vào lúc này, chúng ta càng phải kiên định, đừng để người khác nắm được điểm yếu, bây giờ con đi Tạ phủ tranh luận, có thể tranh luận được cái gì? Chỉ khiến sự việc càng ầm ĩ hơn! Một câu của Tạ gia… con đánh Tạ Vân Mạn, đứa nhỏ cũng mất, có lý cũng thành không có lý!”
“Vậy phải làm sao?” Tô Minh Hàng lo lắng đến mức trán toàn mồ hôi.
“Lúc đó tại sao không đánh chết con tiện nhân Tạ Vân Mạn đó luôn đi!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu Tạ gia đã bất nhân, thì đừng trách Tô gia chúng ta bất nghĩa! Bọn họ biết tung tin tức ra ngoài, chúng ta không biết sao?”
Tô Minh Hàng vội truy hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Trần thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Phái người tung tin ra ngoài, cứ nói… Đại Lang đánh Tạ Vân Mạn, là do đứa trẻ trong bụng Tạ Vân Mạn là dã chủng! Để người ngoài biết được, danh gia vọng tộc bọn họ dạy dỗ ra cái thứ gì! Hòa ly? Đừng mơ! Chỉ có hưu thê!”
“Mẫu thân…” Tô Minh Hàng nghe vậy, trợn tròn mắt, “Vậy… của hồi môn của Tạ Vân Mạn!”
Trần thị trừng mắt nhìn Tô Minh Hàng: “Của hồi môn của Tạ Vân Mạn sớm đã bị thứ không nên thân như con lãng phí hết rồi! Còn muốn của hồi môn! Đã xé rách da mặt rồi, vậy để xem ai mất mặt hơn!”
“Vậy ngày mai con còn cần đến Tô phủ nữa không?” Trong lòng Tô Minh Hàng không tình nguyện đi.
“Đi! Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta không thể bị nắm điểm yếu được!”
Bà ta không tin, nếu thanh danh Tạ Vân Mạn không còn nữa, Tạ lão thái gia còn bảo vệ đứa tôn nữ này nữa không!
Tạ gia nếu thật sự muốn bảo vệ, vậy đích nữ của Tạ lão gia tử gả vào Hầu phủ… có còn muốn làm người ở Biện Kinh nữa không?
Đích nữ của Tạ Thị Lang cũng đã gả đi, có còn muốn sống yên ổn ở cô phủ không?
“Con mệt cả một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi! Những chuyện tiếp theo, để nương sắp xếp.
” Vĩnh Ninh Bá phu nhân Trần thị nhìn Tô Minh Hàng đầy vẻ mệt mỏi, suy cho cùng thì vẫn thương con, dường như nhớ ra gì đó, chỉ vào Tô Minh Hàng nói: “Đêm nay con ngoan ngoãn ở trong phủ, không cho phép đi Minh Nguyệt quán tìm con ca kỹ đó! Hiện giờ Tạ lão gia vẫn đang ở Biện Kinh, bớt phóng túng chút đi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...