An Tranh kiểm tra thương thế của Đỗ Sấu Sấu, thấy chỉ là gãy xương mà thôi. Nếu người bình thường bị thương như vậy, phải tĩnh dưỡng vài tháng. Nhưng Đỗ Sấu Sấu đã tẩy tủy, khả năng hồi phục nhanh hơn người bình thường rất nhiều. An Tranh vịn Đỗ Sấu Sấu đi tìm Khúc Phong Tử, Khúc Phong Tử lộ vẻ lo lắng. Hắn thừa dịp An Tranh và Đỗ Sấu Sấu không chú ý, kéo Khúc Lưu Nhi sang một bên:
-Chúng ta rời khỏi nơi này thôi. Ngươi cũng thấy đấy, người ta tới tận cửa bắt nạt mà chẳng làm gì được.
Khúc Lưu Nhi quật cường lắc đầu:
-Sư phụ có thể đi, con không thể đi. Thiên Khải Tông chỉ có mấy người bọn con, nếu con đi, thì chính là không giảng nghĩa khí.
Lúc nói những lời này, thiếu nữ rất hăng hái, mặt mũi đỏ bừng.
An Tranh nghe được hai người đối thoại, nhưng hắn im lặng không nói.
-Còn Thiên Khải Tông!
Khúc Phong Tử vô thức cất cao giọng:
-Chỉ mấy đứa nhóc các ngươi, còn muốn lập tông môn gì đó? Ta cũng từng lớn lên như các ngươi, biết ở tuổi này các ngươi rất thích mơ mộng, tưởng rằng mình rất giỏi. Nhưng trên thực tế các ngươi chẳng là gì cả. Thư viện phía đối diện có các tiên sinh dạy dỗ, các ngươi thì có gì? An Tranh thực sự có thể giúp các ngươi tu hành? Ngày đó ta cũng nhìn thấy, tiềm chất của ngươi là tứ tinh, đặt ở thư viện Huyễn Thế đã là rất giỏi rồi. Nghe ta một câu, chờ Đỗ Sấu Sấu chữa khỏi vết thương, ngươi liền theo ta rời khỏi đây. Nếu ngươi không muốn học ở thư viện Huyễn Thế, ta liền dẫn ngươi rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư, tới tông môn bên ngoài được không?
Khúc Lưu Nhi ưỡn ngực:
-Không là không!
Nàng chạy tới giúp Đỗ Sấu Sấu cố định xương tay:
-Chúng con là trẻ con thì sao chứ? Trẻ con chẳng lẽ không có mộng tưởng sao? Nơi này chính là Thiên Khải Tông, An Tranh chính là tông chủ của chúng con. Tuy giờ chúng con yếu đuối, nhưng nửa năm sau, con không tin chúng con không thể thắng. Đám người của thư viện Huyễn Thế kia cậy vào tu luyện nhiều năm để bắt nạt chúng con, nếu chúng con chiến thắng, chẳng phải càng vinh quang sao?
Khúc Phong Tử xấu hổ nhìn An Tranh, không biết phải nói gì cho phải.
An Tranh hướng Khúc Phong Tử cười cười, sau đó vỗ vai Đỗ Sấu Sấu:
-Trong lòng rất uất ức phải không? Chịu đựng chút, bất quá chỉ là 180 ngày mà thôi.
Đỗ Sấu Sấu cắn răng:
-An Tranh, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lấy lại mặt mũi.
-Đừng mạnh miệng.
An Tranh nói:
-Ngươi mới tẩy tủy, Chu Mộc Sơn đã Thăng Túy tam phẩm. Nói thật, cho dù là đám người Khấu Lục cũng chưa chắc đánh thắng. Lấy ví dụ cho ngươi hiểu, giờ ngươi mới tẩy tủy, chưa nhập phẩm, một quyền có thể đánh gãy một cái cây to bằng cánh tay. Mà Chu Mộc Sơn đã là Thăng Túy tam phẩm, có thể hóa chưởng thành đao. Tay của hắn có thể cắt đứt một thân cây to bằng eo của ngươi. Nói chung ngươi và hắn không ở cùng một tầng thứ.
-Nhưng đừng nản chí, bởi vì ta hơn hẳn đám tiên sinh của thư viện đối diện. Tin tưởng ta.
Đỗ Sấu Sấu gật đầu mạnh:
-Yên tâm đi An Tranh, ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng.
Rồi hắn lắc đầu:
-Quên mất, từ hôm nay trở đi phải gọi ngươi là tông chủ. Tuy ở trong mắt những người khác, chúng ta như trẻ con chơi đùa, nhưng chỉ có chúng ta tự biết, chúng ta thực tâm. Ta tin tưởng chắc chắn rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Khải Tông trở thành tông môn mạnh nhất thiên hạ.
An Tranh cười nói:
-Tuy biết là nịnh hót nhưng vẫn khiến người khác nhiệt huyết sôi trào, ta yêu mến, lần sau nên giữ cái đầu lạnh hơn.
Đỗ Sấu Sấu cười phì:
-Ngươi là tông chủ đại nhân, liệu có thể giữ chút bộ dáng của tông chủ đại nhân được không.
An Tranh gật đầu:
-Được rồi, hiện tại tông chủ đại nhân muốn đi chuẩn bị một số thứ để ngươi nhanh chóng khỏi hẳn.
Hắn xoay người hỏi Khúc Phong Tử:
-Ngoại thương như vậy, có phải dùng Tục Cốt Thảo là tốt nhất không?
Khúc Phong Tử nói:
-Tục Cốt Thảo đương nhiên là tốt nhất, nhưng ai lại ngốc tới mức dùng thảo dược bạch phẩm trị vết thương nhỏ này? Bản thân Tục Cốt Thảo không có dược hiệu mạnh mẽ gì, nhưng nếu luyện chế cùng với Xà Cốt của Thất Hoàn Xà, liền có Đại Hoàn Đan. Tiểu Hoàn Đan là đan dược bình thường, Đại Hoàn Đan chính là đan dược bạch phẩm tương đối hiêu nghiệm. Chỉ cần không bị thương nặng tới mức bó tay chịu chết, thì một viên Đại Hoàn Đan có thể khiến người bị thương nhanh chóng lành lặn.
An Tranh lại hỏi:
-Ở Thương Man Sơn có Tục Cốt Thảo không?
Khúc Phong Tử nói:
-Có thì có, nhưng An Tranh à, ngươi nên từ bỏ suy nghĩ này đi. Dược thảo dùng bạch phẩm để làm ranh giới. Thảo dược thúy phẩm tuy không tồi, nhưng không có dã thú cường đại bảo vệ. Từ dược thảo bạch phẩm trở đi, thì có dã thú bảo vệ. Tới thảo dược hồng phẩm, thậm chí có ma thú canh giữ. An Tranh, thứ cho ta nói thẳng, ngươi không đánh thắng được dã thú bảo vệ thảo dược bạch phẩm đâu.
An Tranh ừ một tiếng:
-Cái này thì ta biết.
Hắn xoay người nhìn Khúc Lưu Nhi:
-Chiếu cố bàn tử giúp ta.
Thành Huyễn Thế Trường Cư được xây dựng ở sâu trong Thương Man Sơn, kiến trúc khá là tán loạn. Lúc mới đầu, nơi này là nơi tạp cư dành cho những kẻ ác và loạn dân, phòng ốc được xây dựng tùy tiện. Thương Man Sơn vốn là nơi khỉ ho cò gáy, người tu hành bình thường chẳng muốn tới dây. Ngoài ra thỉnh thoảng còn có ma thú chạy tới đả thương nhân loại.
An Tranh muốn đi tìm thảo dược không chỉ vì trị thương cho Đỗ Sấu Sấu. Từ nay về sau tu hành, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Mà Khúc Phong Tử không có dược thảo cấp cao, ngay cả thúy phẩm cũng không có. Mà một số thuốc trị thương căn bản lại không có trong Thiên Khải Vũ Viện. An Tranh nhận biết thảo dược, cho nên tính toán ra ngoài xem có tìm được một ít hay không.
Ở bất kỳ chỗ nào, chỉ cần là nơi có thảo dược sinh trưởng thì sẽ có một đám người phát cuồng. Bất kể là thầy thuốc hay là người muốn tìm thảo dược bán lấy tiền, đều đi mạo hiểm. Nhất là những người khát vọng phát tài, chỉ cần may mắn kiếm được một thảo dược thúy phẩm, bán hơn vạn lượng bạc liền không thành vấn đề. Nếu tìm được một thảo dược bạch phẩm, thì đời này không cần lo ăn lo uống.
Cho nên thảo dược ở xung quanh Huyễn Thế Trường Cư đã bị nhổ sạch từ lâu. Nếu là thầy thuốc chân chính, bọn họ sẽ không nhổ tận gốc, mà chỉ lấy quả và lá, lưu lại gốc để năm sau lại lấy. Nhưng với đám người muốn kiếm tiền mà nói, bọn họ chẳng thèm quan tâm năm sau thế nào.
An Tranh mang theo một thanh đao ngắn, một con dao găm, một liên nỗ tìm được trong khố phòng của vũ viện, dây thừng, nước ấm và chút rượu mạnh. Thu thập xong, hắn lặng lẽ rời khỏi vũ viện.
Lúc này đã tới giữa trưa, An Tranh tính toán thời gian, trước khi trời tối là có thể đi được mười dặm trong rừng núi. Trong vòng mười dặm hẳn là không tìm thấy một cây thảo dược hữu dụng nào, cho nên An Tranh chuẩn bị lương khô cho ba ngày, định dùng thời gian một ngày tiến vào sâu Thương Man Sơn, lại dùng thời gian một ngày tìm kiếm vận may, một ngày cuối thì trở về.
Thương Man Sơn là hiểm sơn nổi tiếng ở phương bắc, phân chia U Yến Thập Lục Quốc. Dãy núi trải dài từ đông sang tây, xuyên qua nhiều biên giới quốc gia. Yến Quốc thuộc về đại quốc trong U Yến Thập Lục Quốc, nhưng có một phần năm lãnh thổ nằm trong Thương Man Sơn, cho nên khá là cằn cỗi.
Rời khỏi thành trì, An Tranh lựa chọn đoạn đường ít người đi để lên núi. Mặc dù hắn mới tẩy tủy, hơn nữa thiên phú kém cỏi, nhưng thân thủ khá linh hoạt và cường tráng. Mười dặm đầu còn có đường, đợi tới lúc trời tối đã không còn con đường nào. An Tranh dùng đoản đao chặt cây mở đường, tốc độ càng ngày càng chậm.
Đêm tối của Thương Man Sơn đáng sợ cỡ nào, không ai có thể nói rõ. Cho dù là người tu hành cũng không dám tùy tiện ban đêm xông vào sâu trong núi. Bởi vì những thứ đáng sợ phần lớn hoạt động vào ban đêm.
Mèo con Thiện Gia một mực nằm trong ngực của An Tranh, nhưng nó không ngủ, đôi mắt mở to một mực nhìn ra ngoài. Ánh sao trogn mắt nó chuyển động, đẹp đẽ như bầu trời đêm. An Tranh có thể cảm nhận được nó đang bất an, đưa tay vuốt ve, thấp giọng nói:
-Chúng ta tiến về phía trước một đoạn rồi tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng sớm lại đi tiếp.
Mèo con tựa hồ nghe hiểu lời An Tranh nói, kêu meo một tiếng.
Một người một mèo xuyên qua màn đêm, xuyên qua rừng rậm nguyên thủy nguy hiểm. Lúc ánh trắng treo cao, An Tranh không thể không dừng lại tìm một chỗ để ẩn nấp. Bởi vì khí tức nguy hiểm xung quanh càng ngày càng đậm và loạn.
Tới đêm khuya, những kẻ săn mồi bắt đầu xuất hiện.
Ở trong rừng rậm nguyên thủy, cho dù nấp ở trên cây đại thụ cũng chưa chắc an toàn, những con trăn lớn dài tới một mét không phải hiếm thấy.
Ánh mắt của An Tranh khá tốt, ở trong màn đêm đen kịt vẫn có thể nhìn thấy một khoảng ngắn. Đang lúc hắn tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp, thì có gió thổi trên đỉnh đầu, theo đó là có bóng đen lớn từ trên không phủ tới. Trên trời vang lên tiếng kim loại va chạm, thanh âm truyền rất xa. An Tranh lập tức cúi người xuống, không nhịn được cười:
-Hẳn là Lân Dực Điêu thuộc ma thú trung cấp rồi. Bất kỳ cọng lông nào trên người nó cũng là dược liệu hồng phẩm. Bọn này đi săn chướng mắt những thức ăn nho nhỏ như chúng ta.
Hắn sờ lên đầu mèo con:
-Tuy nhiên Lân Dực Điêu có thói quen sống một mình, nó dám rêu rao bay lượn trong rừng như vậy, chứng tỏ nó là vương giả nơi đây. Lân Dực Điêu kiếm ăn vào ban đêm, tới lúc mặt trời mọc lại trở về ổ nghỉ ngơi. Vào lúc này ổ của nó trống rỗng, chúng ta tới đó ẩn nấp tới sáng, sẽ không lo gặp nguy hiểm gì.
Mèo con cọ vào người An Tranh, có thể là bị dọa sợ, cho nên càng rúc người vào.
An Tranh hít hít mũi:
-Tuy nhiên Lân Dực Điêu có mùi thúi thật khó ngửi. Chúng ta men theo mùi thúi này, hy vọng tìm được ổ của nó.
Nếu An Tranh ở thời kỳ mạnh nhất, tùy tiện một sợi tóc là có thể trấn áp Lân Dực Điêu. Nhưng hiện tại hắn không thể không cẩn thận.
Hắn men theo mùi thúi đi đường, rõ ràng không gặp chút nguy hiểm nào. Những nơi Lân Dực Điêu bay qua, ma thú và dã thú khác không dám xuất hiện. Có lẽ An Tranh may mắn, rõ ràng thấy được ổ của Lân Dực Điêu trên một vách đá. Cái ổ cực lớn xây trên vách đá, dựa vào ánh trắng, có thể loáng thoáng trông thấy cái ổ rộng tới vài chục mét. Tuy nhiên không có đường đi lên, muốn tới ổ Lân Dực Điêu, phải trèo vách đá.
An Tranh vỗ mèo con, ý bảo nó nằm im trong ngực, sau đó hắn từ từ theo vách đá trèo lên. Trong bóng đêm, thân ảnh của người thiếu niên tuy nhỏ bé nhưng lại kiên cường. Ổ của Lân Dực Điêu vốn nằm trên vách đá cao tới trăm mét, để trèo lên không phải chuyện dễ dàng. Với lại đang là đêm tối, nên việc này càng thêm nguy hiểm.
Tuy nhiên ở sâu trong Thương Man Sơn xác thực không có nơi nào an toàn hơn ổ của Lân Dực Điêu. Mất nửa canh giờ, An Tranh mới trèo lên tới ổ. Tới gần mới biết được cái ổ lớn cỡ nào, ít nhất đủ chứa hơn trăm người nằm ngủ. Thứ để xây dựng cái ổ đều là đại thủ mà Lân Dực Điêu chặt. An Tranh theo khe hở chui vào, sau đó nằm thở dốc một lúc.
Ít nhất, tối nay không phải lo lắng gì cả.
Nằm xuống, An Tranh phát hiện mèo con cựa quậy trong ngực mình, sau đó An Tranh trông thấy một đôi mắt xanh âm u đang nhìn mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...