Đại Nghịch Chi Môn

Sắc mặt của Mộc Trường Yên có chút khó coi, hắn quay đầu nhìn quản sự kia, sau đó tùy ý khoát tay. Không xảy ra chuyện gì khó lường, nhưng quản sự đột nhiên nổ tung, biến thành sương máu. Biến cố bất ngờ khiến mọi người hoảng sợ, nhất là đám người của thư viện Huyễn Thế, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy thành chủ ra tay giết người.

-Các ngươi nên biết, tiến vào thư viện mới là sự lựa chọn chính xác nhất.

Mộc Trường Yên đi về phía trước một bước, ánh mắt nhìn An Tranh, áp lực tạo ra cực lớn.

Mà lúc này, trong đầu An Tranh xuất hiện tiếng của Mộc Trường Yên.

-Ta không biết ngươi có lai lịch gì, nhưng ta ít nhiều hiểu về ngươi. Ngươi không phải thiếu niên tầm thường, ngươi cũng hiểu ý của ta. Tuy nhiên ngươi của bây giờ quá yếu ớt, cho dù cường đại trở lại, thì cũng phải đợi một thời gian. Ta biết giao dịch giữa ngươi và Diệp đại nương, nếu như không phải vì Tiểu Thất Đạo, nàng đã không tẩy tủy cho ngươi. Cho nên trước khi làm ra quyết định, ngươi nên hiểu rõ ràng.

An Tranh chưa đủ thực lực truyền âm lại cho thư sinh kia, cho nên hắn nhún vai, nhìn Tiểu Thất Đạo, nói:

-Thất Đạo, đệ phải biết, thư viện có nhiều thứ có thể giúp đệ tu hành. Còn đi theo ta, có thể thiếu nhiều thứ.

Tiểu Thất Đạo chăm chú trả lời, thanh âm còn non nớt, nhưng khá khí phách:

-Ca ca nói qua, tu hành không phải để bắt nạt người khác. Tên kia chỉ là quản sự của thư viện, mà đã kiêu ngạo bá đạo như vậy, chứng tỏ tiên sinh trong thư viện cũng thế. Cho nên dù bọn họ dạy có tốt, thì Thất Đạo cũng không muốn học với bọn họ. An Tranh ca ca đi chỗ nào, đệ liền đi chỗ đó, đệ tin tưởng An Tranh ca ca.

An Tranh đi tới trước mặt Mộc Trường Yên, thấp giọng nói:

-Ngay cả ngươi, ta đều chướng mắt, huống chi là tiên sinh trong thư viện? Việc tu hành của Tiểu Thất Đạo cứ giao cho ta phụ trách. Từ hôm nay trở đi, ta chính là tiên sinh của Tiểu Thất Đạo. Nếu như ngươi không tin, chúng ta liền đánh cược…Cứ cách nửa năm, ngươi tìm đệ tử thiên phú tốt nhất trong thư viện tỷ thí với Tiểu Thất Đạo. Nếu Tiểu Thất Đạo thua, ta liền để nó đi theo ngươi. Nếu như người của ngươi thua, thì đừng quấy nhiễu chúng ta tu hành.

Mộc Trường Yên nói:

-Ta không cần biết ngươi là ai, có thân phận gì, hiện tại ta muốn giết ngươi thật dễ như trở bàn tay.

An Tranh cười cười:

-Vết đen ở cổ bên trái của ngươi đã sắp lan tới lỗ tai. Nếu như ta đoán đúng, thì lúc vết đen lan tới trán, thì chính là lúc ngươi chết. Cho nên ngươi không sống được lâu. Một khi ngươi chết, đám người từng bị ngươi trấn ép sẽ điên cuồng trả thù tất cả những người có liên quan tới ngươi. Tới lúc đó ngươi còn bảo vệ được Tiểu Thất Đạo không?

Mộc Trường Yên biến sắc, không biết phải nói gì.

An Tranh nói:

-Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi rất mạnh, nên có thể nói chuyện ngang ngược như vậy với ta. Ta từng đứng ở độ cao mà ngươi dù biết bay cũng không bay lên nổi. Cho nên làm sao để tu hành, ngươi không hiểu bằng ta, càng không nói tới thuộc hạ của ngươi.

Hắn xoay người bước đi, Mộc Trường Yên hỏi:


-Nếu không phải ngươi xác định ta quan tâm tới Tiểu Thất Đạo, liệu ngươi có nói những lời này cho ta biết không?

An Tranh vừa đi vừa đáp:

-Đương nhiên không dám.

Mộc Trường Yên đột nhiên lớn tiếng nói:

-Tốt lắm, ta sẽ nhớ kỹ cuộc đánh cược này. Cứ cách nửa năm, ta sẽ cho đệ tử của ta tỷ thí với các ngươi. Nếu người của ta thua, các ngươi muốn gì ta liền cho cái đó. Nếu các ngươi thua, thì liền tới thư viện của ta làm tạp dịch.

An Tranh nói:

-Cho dù bắt bọn ta rửa chân cho ngươi cũng được.

Mộc Trường Yên tức giận quay người trở về thư viện, không thèm ngoảnh đầu lại. Mà ở phía xa xa, sắc mặt của Diệp đại nương không được tốt lắm.

Rất nhiều đệ tử của thư viện Huyễn Thế đứng ở cửa ra vào nhìn xem, bọn họ không biết thiếu niên này có lai lịch gì, rõ ràng kinh động tới thành chủ đích thân ra mặt. Phần lớn bọn họ đều cảm thấy thiếu niên kia chán sống nên mới nói như vậy.

An Tranh không để ý cho lắm, đi tới cửa sân Thiên Khải Vũ Viện, nhìn lên tấm bảng hiệu, thở dài nói:

-Đúng là hơi hoang tàn.

Một lão già ăn mặc rách rưới đứng ở cửa Thiên Khải Vũ Viện, nhìn An Tranh như nhìn một tên ngốc:

-Thiếu niên, ngươi không cảm thấy mình quá ngông cuồng sao? Vũ viện này đã suy bại từ lâu, ngoại trừ một lão già trông cửa như ta, dù một tiên sinh dạy học cũng không có. Các tiên sinh lúc trước của vũ viện đều đã tới thư viện phía đối diện làm thầy giáo rồi…ngươi dựa vào cái gì mà muốn tự tu hành để vượt qua đám đệ tử bên kia?

An Tranh hỏi lại:

-Đã bao lâu lão không được ăn thịt?

Lão già rách rưới cẩn thận nghĩ một lát:

-Chừng ba bốn năm. Từ lúc viện trưởng bị thành chủ giết, nơi này liền suy tàn. Thành chủ cố ý giữ lại nơi này, chính là muốn cảnh cáo người của Huyễn Thế Trường Cư chớ có đối nghịch với hắn. Mà sở dĩ ta còn sống, là vì hình tượng của ta khiến sự hoang tàn của vũ viện càng thêm nổi bật.

An Tranh đưa một thỏi bạc cho lão già:

-Cầm nó mua thịt mà ăn.


Lão già sửng sốt:

-Sau đó thì sao?

An Tranh cười cười:

-Sau đó thuê vài người quét dọn nơi đây. Còn lão thì mua quần áo mới, tắm rửa sạch sẽ. Lúc trước lão là hình tượng của vũ viện hoang tàn, từ nay về sau lão liền là hình tượng của một vũ viện hưng thịnh.

Lão già:

-Ngươi nói nghiêm túc chứ?

An Tranh:

-Lão có thể cho rằng ta khoác lác, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian ngắn về sau, lão có thịt, có rượu để hưởng thụ.

Lão già run rẩy đứng dậy:

-Được rồi, coi như một giấc mộng vậy.

Mấy người An Tranh tiến vào, phát hiện cỏ dại trong sân đã mọc tới nửa người. Phòng ốc không tệ lắm, nhưng thực sự quá bẩn thỉu. Mấy người tìm một chỗ trong sân ngồi xuống, sau đó An Tranh chân thành nói với bọn họ:

-Từ hôm nay trở đi, chúng ta liền sinh sống ở đây. Tuy nhiên vừa rồi ta đã hỏi ý của các ngươi, giờ phải xác nhận lại, bởi vì nó liên quan tới tương lai tiền đồ của tất cả các ngươi.

Đỗ Sấu Sấu nhấc tay:

-An Tranh, ta nghe lời ngươi, tương lai ta cũng theo chân ngươi.

Khúc Lưu Nhi cúi đầu, thỉnh thoảng liếc ra ngoài, Khúc Phong Tử đứng ở bên ngoài không biết phải làm sao, muốn kéo nàng về nhưng lại do dự. Qua một lúc, nàng cắn môi nói:

-Ta không muốn tu hành, càng không muốn tiến vào thư viện Huyễn Thế. Nếu phải lựa chọn, ta thà ở đây còn hơn.

Tiểu Thất Đạo học theo Đỗ Sấu Sấu, cũng nhấc tay lên:

-An Tranh ca ca, Tiểu Thất Đạo cũng đi theo huynh.


An Tranh bế Tiểu Thất Đạo đặt xuống đùi mình:

-Đệ còn nhỏ, cho nên việc này phải hỏi ý kiến của mẹ đệ.

Đúng lúc này, Diệp đại nương từ bên ngoài đi vào, nhìn An Tranh một cái, xoay người tới một hướng khác. An Tranh bế Tiểu Thất Đạo đi theo, Tiểu Thất Đạo rất hiểu chuyện, ôm cổ An Tranh, im lặng không nói.

-Vì sao?

Diệp đại nương xoay người, nhìn An Tranh hỏi thẳng một câu.

An Tranh giao Tiểu Thất Đạo cho Diệp đại nương, sau đó nhảy lên một tảng đá bên cạnh. Hắn nhổ một cọng cỏ bỏ vào miệng, trầm mặc một lúc rồi nói:

-Trước khi trả lời vấn đề của ngươi, ta muốn hỏi ngươi, ngươi định bồi dưỡng Tiểu Thất Đạo thành hạng người gì? Lúc trước ngươi không muốn Tiểu Thất Đạo tu hành, hơn nửa là vì ngươi biết giang hồ hiểm ác, cảm thấy nếu Tiểu Thất Đạo tiến vào giang hồ, sẽ không chịu được phong ba trên giang hồ. Ta nói đúng hay không?

-Về sau ngươi đổi ý, chắc hẳn ngươi cũng cảm thấy Tiểu Thất Đạo có thiên phú dị bẩm, nếu không cho thằng bé tu hành, thì chính là không công bằng với nó. Hơn nữa Tiểu Thất Đạo có một người mẹ đang ở trong giang hồ, sao có thể đứng ở bên ngoài giang hồ được? Cho nên ta rất muốn biết, ngươi hy vọng Tiểu Thất Đạo thành hạng người gì? Nếu chỉ là muốn thằng bé mạnh hơn, thì giao cho Mộc Trường Yên trực tiếp dạy bảo là được, ít nhất ở thành Huyễn Thế Trường Cư này, không ai mạnh hơn hắn.

-Nhưng ta càng hy vọng Tiểu Thất Đạo không bị cái lệ khí trong thành Huyễn Thế Trường Cư này ảnh hưởng.

An Tranh nhìn về phía Diệp đại nương:

-Ta nói xong rồi, hy vọng nhận được đáp án của ngươi. Đương nhiên, đối với ngươi và Tiểu Thất Đạo mà nói, ta chỉ là người ngoài, ngươi có thể không cần trả lời vấn đề của ta.

Diệp đại nương trầm mặc một lúc rồi hỏi:

-Còn ngươi, ngươi hy vọng Tiểu Thất Đạo trở thành hạng người gì?

An Tranh đáp:

-Có đảm lược, có đảm đương, dùng chính khí xua tan tà ma ngoại đạo.

Diệp đại nương lắc đầu:

-Ta thì chỉ hy vọng thằng bé có đủ lực lượng để tự bảo vệ bản thân, không bị thương tổn mà thôi.

An Tranh ừ một tiếng:

-Tốt lắm, là ta sai, ngươi mang Tiểu Thất Đạo đi thôi.

Hắn nhảy xuống tảng đá, ngậm cọng cỏ, đút tay vào túi quần đi về phía trước, bộ dạng này của hắn có một vẻ tang thương khó nói lên lời. Có lẽ ở trong mắt người bình thường, bộ dáng lúc này của An Tranh càng giống một tiểu tử nghịch ngợm. Nhưng trong mắt của Diệp đại nương, An Tranh lại như một thánh giả đi ngược chiều với tà ác. Đó là đại nghịch, đại nghịch hữu đạo.

-An Tranh!


Diệp đại nương gọi lại:

-Nếu có một ngày, ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ bảo vệ Tiểu Thất Đạo sao?

An Tranh dừng bước, ngoảnh đầu lại:

-Coi như huynh đệ.

Diệp đại nương thả Tiểu Thất Đạo xuống, chỉ vào An Tranh, nói:

-Thất Đạo, nghe lời mẹ, đi theo An Tranh ca ca tu hành. Tu hành này, không chỉ khiến thân thể trở nên cường đại, mà còn muốn tâm linh trở nên cường đại. An Tranh ca ca là một người đáng tin tưởng, con phải tôn kính hắn như tôn kính mẹ.

Tiểu Thất Đạo gật đầu mạnh:

-Mẫu thân yên tâm, Thất Đạo hiểu mà.

Diệp đại nương đứng dậy, chắp tay hướng An Tranh:

-Ta không biết ngươi là ai, cũng không miệt mài theo đuổi, ta chỉ hy vọng ngươi chớ phụ lòng tin của Tiểu Thất Đạo với ngươi. Ngươi nói không sai, ta thân ở giang hồ, vĩnh viễn không thể rời khỏi giang hồ. Về thân thế của Tiểu Thất Đạo, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, nhưng không được nói cho người khác biết…Tiểu Thất Đạo, không ở trong Lục Đạo…

Nàng còn chưa nói hết lời, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nàng xoay người nhìn về phía thư viện Huyễn Thế bên kia đường cái, trong mắt đầy sợ hãi, kèm theo một chút phẫn nộ khó miêu tả.

-An Tranh, nhờ ngươi chiếu cố Tiểu Thất Đạo giúp ta.

Diệp đại nương ngồi xuống ôm chặt lấy Tiểu Thất Đạo rồi hôn một cái, trong mắt đầy không nỡ. Tiểu Thất Đạo cũng chảy nước mắt, hôn lại mẹ mình. Nàng bế Tiểu Thất Đạo, giao cho An Tranh:

-An Tranh, giúp ta khiến Tiểu Thất Đạo trưởng thành nên người.

Nói xong câu đó, thân hình của nàng lóe một cái, giống như một tia sáng tiến tới thư viện Huyễn Thế bên kia. Mà ở ngoài cửa thư viện Huyễn Thế, một đội giáp sĩ màu đen chưa từng xuất hiện trong thành vây quanh đó. Những giáp sĩ này như làm bằng sắt thép, biểu lộ vô tình, không giống như người, mà giống máy móc chém giết hơn.

Chiến mã mà bọn họ cưỡi cũng không phải là phàm vật, mỗi một con chiến mã đều có sừng trên đầu. Lúc chiến mã hí lên, có thể thấy răng nanh trong miệng bọn chúng.

-Tinh kỵ Thiết Lưu Hỏa của Yến Quốc.

Phản ứng của An Tranh chậm hơn Diệp đại nương một chút, dù sao tu vị của hắn bây giờ còn quá thấp. Nhưng mới liếc cái hắn đã nhận ra những giáp sĩ màu đen kia là ai, đó là tinh kỵ cấm vệ của hoàng tộc Yến Quốc. Yến Quốc có 16 châu, 126 huyện, quốc gia tuy nhỏ, nhưng có thể coi như một trong những quốc gia cường đại nhất trong U Yến Thập Lục Quốc. Quân đội của Yến Quốc nổi tiếng là hung hãn không sợ chết. Mà đáng sợ nhất chính là tinh kỵ Thiết Lưu Hỏa.

Có người từng nói, một đội 1800 Thiết Lưu Hỏa, có thể phá diệt đại quân mười vạn người.

Tướng quân cầm đầu dùng trường sóc chỉ về phía thư viện Huyễn Thế:

-Mộc công tử, vẫn định trốn trong đó không ra ngoài gặp gỡ sao? Nếu ngươi không chịu ra mặt, ta liền phá hủy thư viện này của ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui