Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Mặt trời xuống núi, trăng đã lên cao, ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm tịch mịch.

Lúc Lưu Dĩ về đến Tam Thái viện đã là nửa đêm, nghe hạ nhân bẩm báo Tiểu Yến Tử đã ngủ từ lâu, hắn cũng không phiền nàng, sang phòng bên tắm rửa mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.

Nhìn tiểu thê tử cuộn mình trên giường lớn, tư thế ngủ như con tôm ôm chặt đống chăn, khuôn trang trắng ngần chôn trong mớ chăn lộn xộn, đôi mắt tinh nghịch đã nhắm nghiền, lộ ra vài phần yên tĩnh hiền lành.

Lưu Dĩ ngắm nàng một lúc, tâm tình căng thẳng lúc làm việc bất giác thả lỏng. Hắn cởi y phục, chỉ mang tiết y leo lên giường, nhẹ nhàng tránh làm nàng thức giấc, cuộn con tôm kia vào lòng, để đầu nàng kê lên tay hắn.

Tiểu Yến Tử đang ngủ yên như bị làm phiền, thân hình khẽ động, hơi nhíu mày, theo bản năng chun mũi tìm bờ ngực rộng rãi quen thuộc ngửi ngửi như cún con. Tìm được mùi cổ hương quyến rũ, không khách khí sờ soạng, bàn tay nhỏ nhỏ luồn vào trong áo Lưu Dĩ, ma sát trên vòm ngực cuồn cuộn săn chắc kia rồi im bặt. Lưu Dĩ bị hành động này của nàng làm cho thân thể căng cứng, đôi mắt thanh tĩnh lúc này có chút nóng nảy.

Hắn nhìn người trong lòng ngủ ngon, lại nhìn bàn tay nàng luồn vào trong áo đặt lên trước ngực hắn mới sực nhớ, suốt gần hai tháng qua từ sau khi nàng trở về thân thể thật. Mỗi lần ân ái nàng đều rất mê mẩn vòm ngực hắn, thường đưa tay đùa nghịch. Lúc này ngủ mê, lại theo thói quen xàm sỡ hắn. Chỉ là bàn tay kia thật biết cách kích tình, khiến cho tâm đang tĩnh của hắn thiếu nước sôi lên nuốt luôn nàng vào bụng. Nhưng thoảng trong gió đưa mùi rượu lên mũi hắn. Lưu Dĩ lập tức nhíu mày.

Nàng uống rượu sao?

Ánh mắt hắt bỗng sắc lạnh. Uống rượu không tốt, nàng lại thích uống như vậy. Phải giáo huấn nha đầu này thật nghiêm khắc mới được.

Hắn nhìn nàng ngủ ngon như vậy, thầm biết vì rượu vào khiến nàng say giấc mà làm càn, quả thực không nỡ đánh thức nàng, đành nuốt cơn giận kèm theo cơn khát xuống bụng, ôm nàng ngủ, sáng mai thức dậy phải cho nàng một trận nên thân. Dám dấu hắn uống rượu say đến độ này.

Chỉ là tiểu yêu nữ kia thật sự muốn chọc tức hắn. Nàng quả thực ngủ không yên phận, lần này chân đang bị Lưu Dĩ kẹp lại đột nhiên động.

Đôi chân thon của nàng không biết vô tình hay hữu ý ma sát, cọ cọ giữa hai chân của hắn, chạm đến nơi nào đó. Rõ ràng nàng đang nhắm mắt ngủ ngon lành, không rõ mê man thế nào lại có thể làm ra động tác này, chẳng mấy chốc mà cọ tỉnh Lưu Dĩ, khiến hắn mở trừng mắt, đôi mắt tinh anh trong chốc lát đã đục ngầu.

Hơi thở của hắn trở nóng bỏng, cả căn phòng phút chốc nóng như lửa. Hắn kẹp chặt lấy chân nàng, không để cho nàng càn quấy. Cúi đầu cắn lên vành tai nàng, giọng đã khàn đục:

“Đừng động.”

Tiểu Yến Tử hơi động mi, ánh mắt mơ màng nhìn hắn. Giữa bóng đêm mờ ảo, nàng thoảng nhìn thấy dung nhan tuấn lãng đẹp đẽ kia như một bức tranh. Dường như nàng nghĩ rằng đang mơ, bỏ hết thể diện liền lao vào đôi môi mỏng quyến rũ kia cắn lấy cắn để, trong hơi thở thoảng đưa hương rượu truyền vào miệng Lưu Dĩ, khiến cho hắn tâm thần rối loạn, nửa say nửa tỉnh. Trong giọng nói mơ màng hư hư thực thực:

“Lưu Dĩ...chàng là yêu nghiệt....yêu nghiệt của thiếp...”

Cả cơ thể Lưu Dĩ lúc này đã hoàn toàn bốc lên hỏa dục. Chẳng mấy khi thấy nàng ‘nổi cơn’, Lưu Dĩ liền để mặc cho nàng càn quấy, trong ánh mắt nóng rực có mấy phân vui vẻ. Hắn thực muốn xem nàng trong cơn mộng, thực hiện được mấy phân động tác.

Hai mắt Yến Tử vẫn nhắm nghiền, nhưng cả thân thể đã đè lên người Lưu Dĩ, đôi chân thon dài kia lại liên tục cọ sát nơi đó khiến cho Lưu Dĩ nặng nhọc thở gấp. Tiểu cầm thú chẳng mấy chốc bị nàng cọ cho tỉnh giấc. Đôi môi nàng trượt xuống cổ hắn, cắn cắn day day rồi lại trượt xuống vòm ngực vạm vỡ, nơi bắp tay săn chắc kia nhiệt tình cắn xé.

Lưu Dĩ dường như phát hỏa, mặc nhiên lần đầu biết được cảm giác nàng đùa nghịch thân thể hắn lại kích thích, thỏa mãn đến như vậy. Trước nay đều là nàng nằm dưới thân hắn, một tay hắn hầu hạ nàng trên giường. Nhưng hôm nay men say như kích tình nàng, khiến cho nàng trong cơn mộng đem hắn ra ăn sạch, trước nay vì thể diện mà nàng nín nhịn. Có một nam nhân đẹp đẽ ở bên như vậy, nàng rốt cuộc nhịn cơn khát máu sắc nữ đã bao lâu rồi chứ.

Chẳng mấy chốc thân thể hai người đã chẳng còn mảnh vải, Tiểu Yến Tử vẫn đê mê tấm thân cường tráng kia, liên tục đưa lưỡi quét qua những cơ bắp luôn khiến nàng mê mệt kia, phát hiện ra tiểu cầm thú đã tỉnh giấc, liên tục thúc vào đùi nàng, khóe môi nàng cong lên. Thật sự không khác nào một nữ tặc lưu manh hà hiếp trai nhà lành.

Nàng mở hờ mắt, dừng động tác âu yếm kia, chống tay bên hông Lưu Dĩ vươn người nhìn hắn. Mái tóc dài đen mượt của nàng phủ xuống thân thể hắn, cho hắn cảm giác chân thực, lại mê man trong dục vọng.

Hắn cũng nhìn nàng, vẻ mặt đã mấy phân trấn tĩnh, nhưng đôi mắt đã phủ sương mờ.

“You’re so sexy. Baby!” Tiểu Yến Tử mơ màng nói một câu.

Lưu Dĩ cau mày, nàng đang nói gì vậy? Cái thứ ngôn ngữ kì cục kia ở đâu ra?

Rõ ràng Lưu Dĩ không biết đây là câu nói rất thịnh hành của giới trẻ hiện đại. Câu nói này trước đây Tiểu Yến Tử vẫn không ngừng chê bai là suy đồi gì gì đó. Lúc này rượu vào tình ra, lại nói với Lưu Dĩ, thật là....

Không để cho Lưu Dĩ kịp nghĩ ngợi. Tiểu Yến Tử liền ngậm lấy môi hắn, hung hăng đưa lưỡi tách môi hắn ra luồn vào bên trong tìm kiếm. Môi lưỡi dây dưa, nhiệt tình cắn mút. Biểu hiện này của nàng thật sự khiến hắn điên đảo, nói không ngoa là rất hài lòng chuyện nàng chủ động như vậy. Ở bên dưới nàng đùa cợt hắn, không chịu để hắn tiến vào mà chỉ ma sát, cọ cọ thân mật. Bên dưới đùa nghịch, bên trên hung hăng nuốt chửng lưỡi hắn.

Tiểu Yến Tử thành công thu phục Lưu Dĩ dưới thân, khiến hắn chìm trong mê loạn do nàng bày ra. Tại thời điểm cao trào, trong lúc hắn không trụ được nữa, đích thân đẩy nàng tiến vào thì nàng lại đột ngột dừng động tác ngã lăn bẹp dí xuống thân thể hắn rồi bất động.

“Tiểu Yến Tử.” Lưu Dĩ đang trong cơn đê mê lại thoáng thấy nàng ngừng động tác liền hụt hẫng gọi một tiếng.

Nhưng nàng vẫn nằm trên thân hắn, hơi thở đều đặn. Tựa hồ đã ngủ.

Lưu Dĩ trừng mắt nhìn nàng nằm trên thân hắn chìm sâu trong giấc ngủ. Trong lòng không khỏi bực tức.

Nàng dám đem hắn ra đùa cợt?

Theo tính cách của Lưu Dĩ, hắn sẽ không bao giờ để mặc cho nàng. Tất nhiên sẽ trả đũa.

Chết tiệt, hắn đang rất thích thú, sao nàng dám dừng lại.

Và thế là bạn Quốc Công luôn cương trực nghiêm nghị nào đó lần này thực muốn làm tiểu nhân, đã đẩy nàng xuống dưới thân trực tiếp đâm vào hành hạ....

Giữa cơn mê, đầu thoáng đau nhức. Tiểu Yến Tử mơ màng mở mắt, trời có chút sáng. Nàng nhớ đêm qua, vì buồn lòng mà có làm một vò rượu ấm lòng, sau đó lên giường đi ngủ. Có lẽ vì vậy mà bây giờ cơn đau đầu ập đến, chỉ là nàng vừa hơi động. Cả thân thể truyền đến cơn ê buốt quen thuộc.

Quái. Uống rượu cũng đau như lúc ái ân được sao?

Nàng có chút tỉnh táo, lúc này mới cảm nhận được cánh tay to lớn đang ôm ngực nàng, cả thân thể cường tráng kia dán vào lưng nàng, hơi thở nóng hổi mang theo mùi cổ hương chôn trên cổ nàng, đôi môi nào đó chậm rãi miết lên cổ nàng.


Mặt nàng lập tức đỏ âu lên. Trời ạ, rốt cục khi nàng ngủ đã ân ái bao lâu, bao nhiêu lần, sao nàng không biết gì cả mà thân thể lại rã rời đến mức này. Bên dưới hạ thân cảm giác bị lấp đầy, chắc chắn là không chỉ vừa mới đây.

“Có đau đầu không?” Giọng Lưu Dĩ khàn đục vang lên sau gáy nàng mang theo hơi thở nam tính khiến toàn thân nàng run lên.

“Thiếp....không sao.” Tiểu Yến Tử khẽ động, xoay người đối diện với hắn.

Nàng âu yếm nhìn hắn, lấy tay lau đi mồ hôi rịn trên thân hắn, trong giọng nói có chút oán trách:

“Chàng cả ngày làm việc mệt như vậy, còn không chịu nghỉ ngơi đi.”

Lưu Dĩ khép hờ nửa mắt, dáng vẻ lười biếng kèm theo chút yêu mị nhìn nàng:

“Nàng nửa đêm công kích ta, sao ta có thể nghỉ ngơi?”

Tiểu Yến Tử nghe vậy liền giật mình. Nàng công kích hắn. Đùa nhau sao. Làm gì có chuyện....Mắt Yến Tử lúc này lướt xuống thân Lưu Dĩ, một loạt dấu hôn vết cắn tràn trên thân hắn...Cái đó, ngoài nàng ra, còn ai có thể khiến hắn ra bộ dạng đó chứ.

Chớp mắt, một loạt ký ức như tia xét nổ ngang trời vụt qua khiến cho nàng há hốc mồm kinh hãi.

Uống rượu, lên giường, xàm sỡ, hôn Lưu Dĩ, sau đó còn....triền miên, triền miên những xúc cảm đê mê do Lưu Dĩ bày ra, hắn dẫn dắt đưa nàng lên cao trào, chìm trong bể dục, hết lần này đến lần khác. Trong cơn men say, nhìn thấy người thương trước mặt, tình nồng hữu ý tăng lên gấp bội. Không có cách nào bày tỏ, cả hai dùng cả thân thể trao đổi, cho đối phương rõ tâm tình của mình. Môi lưỡi quấn quýt, thân hình dây dưa, Lưu Dĩ liên tục đưa nàng vào vòng xoáy, tạo ra những mảng không khí nóng bỏng, không nhàm chán. Nàng lúc đó còn nhiệt tình đáp lại, trong mơ hồ còn leo lên người hắn, đích thân cưỡi ngựa....

A a a. Ai cho ta thể diện. Ta đi chết đây!!!!

Nhìn thấy vẻ mặt mất mặt muốn chui xuống lỗ nẻ của Yến Tử, khóe môi Lưu Dĩ cong lên. Đưa tay xoa hông nàng, đôi mắt sâu thẳm kia dò xét nàng:

“Đêm qua nàng đã nói gì?”

Tiểu Yến Tử ngơ mặt: “Thiếp đã nói gì sao?”

Lưu Dĩ không đáp lời, chỉ đưa đôi mắt trầm sâu nhìn nàng. Cho nàng tự vãn trước khi hắn khiến nàng hối hận.

Tiểu Yến Tử bất chợt lạnh gáy, vội vàng lục lọi trí nhớ. Quả nhiên, trong mớ hỗn độn mê loạn đêm qua, nàng đã mở miệng nói một câu tiếng anh. Tiểu Yến Tử thực muốn nhảy sông, bao nhiêu câu không nói, tại sao nàng lại nói câu đó chứ a a a!!!

“Đó....đó là thứ tiếng ngoại quốc thiếp học được ở thời hiện đại.”

“Nó có nghĩa là gì?” Lưu Dĩ tò mò, quả nhiên là một thứ tiếng ngoại quốc xa lạ.

“Có...có nghĩa là...là chàng rất đẹp trai.” Tiểu Yến Tử đảo mắt hai vòng cười khan đáp.

Bàn tay xoa bóp của Lưu Dĩ siết lại, nàng rõ ràng đang nói dối. Nàng có thể qua mắt ai nhưng tuyệt đối không thể qua mặt hắn.

Tiểu Yến Tử thấy sắc mặt Lưu Dĩ lập tức cứng họng, nhân lúc Lưu Dĩ còn đang chiếu cố cho nàng nói lại, tốt nhất là khui thật đi thôi:

“Có nghĩa là chàng....rất quyến rũ.” Nói xong liền vùi đầu vào hõm cổ hắn, mặt đỏ như gấc. Thể diện ơi, ta mất bao nhiêu tiền mới có thể mua được ngươi???

Mày lưỡi mác nhướn lên, trong mắt thanh u thấp thoáng ý cười nhàn nhạt nhìn tiểu thê tử vùi mặt vào ngực hắn, dáng vẻ xấu hổ kia, quả nhiên là vì nàng mê muội hắn mà ra.

Lưu Dĩ cầm bàn tay nhỏ bé của nàng mân mê trên thân thể hắn, giọng nói khàn khàn cất lên mang chút đùa cợt:

“Thân thể này là của nàng, nàng có thể tập kích bất cứ lúc nào. Ta nguyện ý.”

Vệt đỏ trên mặt nàng lan xuống tận cổ.

Trời ạ, Lưu Dĩ đã hoàn toàn xem nàng là sắc nữ rồi!!!

Lưu Dĩ khẽ cười một tiếng, nhìn bộ dạng cuộn tròn như ốc sên của nàng chun trong lòng hắn không khỏi đáng yêu.

Mới sáng sớm, phu thê đã quấn quýt nhau, còn cười đùa trên giường, khiến cho căn phòng như tràn ngập màu hồng.

Lưu Dĩ đùa đủ, lại lật người nàng ra, nhìn nàng nghi hoặc:

“Nàng có chuyện gì phiền lòng?”

Tiểu Yến Tử cắn cắn môi một hồi, nhìn không nổi mặt Lưu Dĩ. Thực tình nàng lại phút chốc mê muội mà biến thành sắc nữ trước mặt hắn. Mất mặt quá đi.

Vừa nghe câu hỏi của hắn, nàng đành vứt luôn thể diện sau đầu, hắng giọng một cái mới nghiêm túc hỏi:

“Chàng có thể nói cho thiếp biết vì sao Hoắc tướng quân lại mắc chứng đa nhân cách?”

Mắt Lưu Dĩ hơi thẫm lại: “Sao nàng lại quan tâm đến Hoắc Sinh như vậy?”

“Hoắc tướng quân là bằng hữu của thiếp, huynh ấy vì thiếp mà tàn phế một cánh tay. Thiếp muốn biết là vì muốn giúp huynh ấy.”


Lưu Dĩ vuốt làn tóc phủ trước ngực nàng ra sau, âu yếm nựng má nàng. Hắn biết nàng quý Hoắc Sinh. Hắn cũng rất rõ Hoắc Sinh đối với nàng như thế nào. Ánh mắt Hoắc Sinh nhìn nàng quá nhiều tình vị, hắn lại rất hiểu rõ tính cách Hoắc Sinh, cho nên hết lần này đến lần khác cố ý tách Hoắc Sinh ra khỏi nàng. Chỉ là Yến Tử của hắn đối với Hoắc Sinh như thế nào, hắn cũng rất rõ. Vì vậy mà không quá nới lỏng khoảng cách, chỉ để tùy ý nàng hành động.

Lúc này nàng muốn biết sự thật, hắn cũng không có lý do dấu diếm. Trong giọng nói trầm ấm, hắn bình thản kể lại chuyện năm đó.

Mười năm trước, khi Lưu Dĩ, Hoắc Sinh và Cố Vệ Bắc còn là những tên tiểu tử tuổi mười ba, mười lăm. Tiên đế đã phong vương cho Lưu Dĩ, phái hắn đến biên cương Yên Quốc Đô Thành trấn giữ, nơi đó đói kém, bách tính lầm than lại chiến tranh triền miên. Đám hoàng tử ham sống sợ chết, lại không chịu sống cảnh đói khổ nên mới đùn đẩy trách nhiệm này cho Lưu Dĩ, khiến tiên đế chỉ định đến hắn. Hoắc Sinh lúc đó chỉ là một tiểu đội trưởng quân doanh, e sợ một mình Lưu Dĩ chịu khổ nên cầu xin tiên đế cùng Lưu Dĩ ra biên cương. Cố Vệ Bắc cùng lớn lên với hai người kia, mang danh đại phu cũng xin ra đó phụ tá.

Cuối cùng, cả ba người họ đã cùng đến Đô Thành, mới đầu với chút quyền ít ỏi của Lưu Dĩ, cả ba người đã không chịu không ít khổ cực. Lúc đó trong tâm Lưu Dĩ đã sớm hình thành lòng dạ sắt đá, mưu thâm kế hiểm, khiến cho quân Yên lui binh không biết bao lần, đám quần thần thấy hắn thế yếu nhưng tuyệt không dám động vào hắn. Kẻ nào vô ý đều chết dưới tay hắn. Vì vậy hắn đã mang danh bạo vương từ lúc đó. Hoắc Sinh cùng Cố Vệ Bắc nhờ đó được thơm lây, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng không ai dám đụng vào họ, cũng không có lá gan thị uy chốn đó.

Vì vậy mà Đô Thành trở thành giang sơn của Lưu Dĩ, một tay hắn che cả bầu trời. Hoắc Sinh đi đến đâu, muốn làm gì, không ai có lá gan cản hắn. Một phần là vì uy của Lưu Dĩ, phần còn lại là vì dung nhan như ngọc của hắn. Hoắc Sinh mười tuổi đã có được dung mạo động lòng người. Nhiều quân binh lần đầu gặp hắn, còn tưởng là nữ cải trang nam, không ít lần khi dễ muốn rước hắn về làm thê. Lưu Dĩ cùng Cố Vệ Bắc không biết bao nhiêu lần cứu hắn thoát khỏi bàn tay của đám háo sắc không phân biệt được nam nữ kia. Từ sau khi Lưu Dĩ nắm được quyền, đám người kia cũng không dám với tới Hoắc Sinh nữa, chỉ biết nín nhịn yêu chiều hắn.

Rồi có một ngày đám quân sĩ bắt được một đứa trẻ Yên quốc làm nô lệ. Đứa trẻ đó chạy nạn, không may bị quân Sở bắt lại. Lúc đó đứa trẻ mới bảy tuổi đó đã phải ngày ngày nấu nướng phục vụ cho đám quân sĩ, lúc buồn còn bị đem ra đánh đập. Lúc mới bắt về, đứa trẻ đó chỉ mặc y phục khố của nam tử. Nên bọn chúng đứa trẻ đó là bé trai, đến một ngày phát hiện ra đứa trẻ là bé gái, chúng liền nổi thú tính. Vừa đúng lúc Hoắc Sinh đi ngang, với một người bản tính hiệp nghĩa như hắn tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đám quân sĩ lúc này sợ Hoắc Sinh, đương nhiên sẽ không đôi co với hắn, tặng luôn đứa trẻ cho hắn.

Hoắc Sinh lúc đó đã tính thả đứa trẻ đi, nhưng đứa trẻ bị sắc đẹp của hắn làm cho mê mẩn, sống chết đòi ở bên hắn. Kết quả Hoắc Sinh mọc thêm một cái đuôi. Đứa trẻ biết Hoắc Sinh là người tốt, lại đối xử rất ân cần dịu dàng, chẳng mấy chốc mà coi Hoắc Sinh là bầu trời, chỉ cần hắn ra lệnh, đứa trẻ sẽ lập tức làm theo. Hoắc Sinh vì thế mà bớt tính ham chơi, chu đáo chăm sóc đứa trẻ như muội muội ruột thịt.

Chỉ là cuộc sống không phải là một đường thẳng. Chiến tranh triền miên không dứt, khiến cho nạn dân Đô Thành ngày càng đông. Đám nạn nhân đó trở thành tặc cướp, càn quấy không ít dân lành. Vì một lần sơ xuất, Hoắc Sinh cùng đứa trẻ kia rơi vào bẫy của đám đạo tặc, hạ mê dược rồi bị bắt đi.

Đám đạo tặc kia bắt được Hoắc Sinh như bắt được vàng, ngỡ được một tiểu nữ xinh đẹp tính toán bán đi, đứa trẻ kia ngây thơ bảo vệ Hoắc Sinh, kết quả là bị đánh. Hoắc Sinh lúc tỉnh lại đã nổi cơn cuồng nộ, trực tiếp tấn công một đám đạo tặc. Năm đó Hoắc Sinh mười ba tuổi, dù có mấy phần nội công thâm hậu cũng không đủ sức đấu lại hơn hai trăm tên đạo tặc vai u bắp thịt. Kết quả hắn bị đánh đến bầm dập, phế luôn nội công.

Đứa trẻ kia yêu quý Hoắc Sinh biết bao nhiêu, nhìn thấy hắn thảm hại như vậy thì đau lòng không thôi, liều chết mà xông vào. Đứa trẻ đó đương nhiên không thể hạ gục được một tên, còn bị chém một nhát chí mạng rồi bất tỉnh.

Hoắc Sinh lúc đó không thể cử động, chỉ biết gào khóc nhìn đứa trẻ bất động nằm đó. Vừa đúng lúc này, Lưu Dĩ từ đâu xuất hiện, một thân hạ gục cả toán cướp. Chỉ là hắn không ngờ đến lại rơi vào trúng quân doanh của địch. Quân Yên thừa cơ xông đến, một lần hai phe tập kích. Lưu Dĩ một thân bảo vệ Hoắc Sinh dù võ công cao cường đến đâu cũng không có khả năng đánh thắng. Trong lúc Hoắc Sinh gần như ngất lịm đi, vẫn nài nỉ Lưu Dĩ cứu lấy đứa trẻ thì Lưu Dĩ bỏ ngoài tai. Đứa trẻ kia đối với hắn không quen không biết, nhưng Hoắc Sinh là bằng hữu của hắn. Còn quan trọng hơn cả đám huynh đệ hoàng tử kia. Hắn có thể liều chết mà xông vào cứu, đương nhiên không thể nhìn Hoắc Sinh chết.

Lưu Dĩ không phải thánh nhân, hắn chỉ có thể vác một mình Hoắc Sinh tìm đường thoái lui, mang theo đứa trẻ kia. Cả hắn và Hoắc Sinh đều sẽ không có cơ hội sống xót. Giữa tình cảnh đó, hắn đành bỏ mặc đứa trẻ. Khoảnh khắc đứa trẻ nằm trên vũng máu dần dần xa khuất khỏi tầm mắt Hoắc Sinh đã khắc sâu vào trong trí óc hắn. Lúc hắn gào khóc đền khàn cả cổ thì Lưu Dĩ cũng đã cứu hắn đến nơi an toàn. Thấy Hoắc Sinh quằn quại van xin Lưu Dĩ cứu đứa trẻ. Lưu Dĩ đành gọi thêm chi viện quay lại trại doanh của đám đạo tặc.

Chỉ là, người tính không bằng trời tính. Lưu Dĩ vừa đến kịp nơi. Trại doanh kia đã chìm trong biển lửa. Cả một ngọn lửa lớn bao trùm cả ngọn núi. Trong khói lửa, chỉ nghe thấy tiếng người gào khóc thê lương.

Đã quá trễ. Đứa trẻ đó dường như đã bị ngọn lửa kia nuốt chửng.

Hoắc Sinh lúc đó, toàn thân thương tích, nội công bị phế, độc xâm huyết tủy, lại nhìn thấy cảnh tượng kia, tinh thần hoảng loạn, kích động đến mức không thể nói được. Đối với một tiểu tử mười ba tuổi là sự đả kích quá lớn.

Sau lúc đó, Hoắc Sinh hôn mê bất tỉnh hơn mười ngày. Cố Vệ Bắc đã phải dùng biết bao nhiêu tâm tư mới có thể cứu sống Hoắc Sinh. Hai dải tóc bạc trên tóc Cố Vệ Bắc cũng là vì cứu chữa cho Hoắc Sinh đến độ tẩu hỏa nhập ma mà ra.

Chỉ là không ai ngờ đến, Hoắc Sinh lúc tỉnh dậy, đã hoàn toàn trở thành người khác. Hung bạo, tàn độc, chỉ muốn giết người. Luôn tìm cách tự vẫn, hắn chỉ cần nhìn thấy Lưu Dĩ liền không nghĩ ngợi mà ra tay hạ sát. Rất may lúc đó nội công Hoắc Sinh đã bị phế, không cách nào đả thương được Lưu Dĩ.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Sinh biến thể.

Lưu Dĩ lúc đó rất rõ, Hoắc Sinh hận hắn vì không cứu đứa trẻ kia. Hoắc Sinh tự hận bản thân mình vì không thể bảo vệ được đứa trẻ. Cái chết của đứa trẻ đó chính là nguyên nhân khiến cho Hoắc Sinh mắc tâm bệnh vĩnh viễn không thể làm chủ được tâm trí mình.

Ký ức năm đó đã trở thành một hố đen, thời gian đão gọt thành độc tính, có thể phát ra bất cứ lúc nào.

Lúc Tiểu Yến Tử nghe xong, hai mắt đã dàn dụa nước mắt.

“Sao khóc?” Lưu Dĩ cau mày, nàng không phải rất mạnh mẽ sao. Trước nay đâu phải nói khóc là khóc ngay.

“Thiếp....không ngờ đến Hoắc tướng quân...lại có tuổi thơ bi kịch như vậy...” Nàng nức nở buồn bã khóc như một đứa trẻ. Hoắc Sinh đối với nàng một tấm chân tình, nghe đến hắn phải chịu cảnh tình đó, nàng không khỏi xót xa.

Lưu Dĩ đưa lưỡi liếm nước mắt nàng hút hết từng giọt, cau mày quát:

“Không được khóc vì nam nhân khác!!!”

Tiểu Yến Tử bị Lưu Dĩ quát, ngưng một giây, hai mắt rung rung lập tức òa lên bật khóc. Lần này là nức nở thành tiếng.

Lưu Dĩ vì hành động bất ngờ này của nàng mà luống cuống. Sao hôm nay nàng lại đa cảm như vậy. Khi thường hắn trầm mặt, nàng đều ngoan ngoãn im lặng, sao hôm nay lại nóng lạnh thất thường thế này.

Lưu Dĩ nhất thời không biết phải làm sao, nhìn nàng như vòi nước hỏng, nước mắt lưng tròng chảy dài, làm hắn không kịp nuốt hết từng giọt. Bất quá nhìn nàng khóc lòng hắn quặn thắt, không nghĩ ra phương hướng giải quyết đành ngậm lấy môi nàng, cho nàng hết cách rống lên.

“Chàng....khi dễ thiếp...” Lúc Lưu Dĩ thả môi nàng ra để nàng hít thở không khí, Tiểu Yến Tử mới kịp thốt lên vài chữ. Lưu Dĩ sắc mặt hơi tối, lần nữa đè lên thân nàng cho nàng ngậm miệng.

----

“Nàng...thật sự phải rời đi sao?” Bóng đỏ tuấn tú mang theo dáng vẻ cô độc ngồi trên ghế, hơi nóng của trà bốc lên cuồn cuộn mang theo chút hư hư thực thực lướt qua dung nhan khuynh thành kia. Rèm mi khẽ buông xuống, mái tóc đen mượt nhẹ phất.

Dáng vẻ ảm đạm kia khiến cho Tiểu Yến Tử xót xa không nói nên lời. Chỉ biết nhẹ gật đầu: “Chúng ta....đã làm phiền Hoắc gia, nên rời đi rồi.”

Hương hoa đâu đó tạt ngang, mang theo chút ưu phiền. Bóng hai người ngồi trên đình viện lặng yên không nói. Ánh nắng xuyên qua đôi mắt đào, gắng dãn ra một nụ cười, Hoắc Sinh dịu dàng nói:

“Nàng có thể đến đây bất cứ lúc nào. Nàng cần gì, muốn ăn gì, làm gì cứ nói với ta. Nàng chỉ cần vui vẻ, những chuyện còn lại cứ để ta lo.”


Tiểu Yến Tử bị đôi mắt và tấm chân tình kia khoét một lỗ sâu trong ngực. Nam nhân này sao lại tốt với nàng như vậy.

“Huynh....đã đến tuổi thành thân rồi. Đại tướng quân rất lo lắng, huynh nên...” Nàng cụp mi không dám nhìn thẳng vào Hoắc Sinh, bây giờ nàng đã biết rõ nguyên do căn bệnh của hắn, lại không cách nào giúp hắn. Chỉ mong một thê tử tay ấp môi kề có thể khiến hắn nguôi ngoai.

Hoắc Sinh hơi sững người nhìn nàng: “Nàng muốn ta thành thân?”

Tiểu Yến Tử chậm rãi gật đầu.

Hoắc Sinh mỉm cười nhìn nàng, nàng cũng có lúc lo lắng cho hắn:

“Chỉ cần là nàng chọn, ta sẽ thành thân với người đó.”

Tiểu Yến Tử siết chặt tay cắn môi. Nàng thật muốn đánh Hoắc Sinh một trận. Hắn quá mù quáng.

Nàng lập tức ngẩng phắt mặt, đập bàn đánh ‘rầm’. Chén trà cùng tách trà bật lên kêu ‘keng’ một cái. Hoắc Sinh cùng Sa Thủy, Sa Hỏa đứng gần đó không khỏi giật mình kinh ngạc nhìn vẻ mặt giận dữ của nàng.

“Hoắc Sinh! Huynh là nam tử hán đại trượng phu, sinh ra có dung nhan họa thủy, tài ba thao lược hơn người, công phu bất bại. Ngoài kia có bao nhiêu cô nương sẵn sàng quỳ rạp dưới chân hầu hạ. Sao huynh lại cứ mù quáng mang thâm tình cho ta. Ta xứng sao?”

Hoắc Sinh không có nhiều biểu cảm, chỉ có chút kinh ngạc vì lần đầu tiên thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy, hắn chỉ bình thản đáp:

“Đạm hi tàn cúc thất sơ hoàng.

Tình si dị tố liêm biên nguyệt.”

Nghĩa là:

Sương đỉnh trướng treo từng giục mộng.

Nguyệt bên rèm tỏ dễ si tình.

“Hoắc Sinh đã lỡ vương tình, đâu dễ dàng thay lòng đổi dạ. Kiếp này không có được nàng, chỉ mong được nhìn thấy nàng hạnh phúc, khiến nàng vui vẻ. Không lẽ ngay cả chuyện đó nàng cũng không cho phép ta?”

Nhìn vẻ mặt đượm buồn của Hoắc Sinh, Tiểu Yến Tử nhất thời cứng họng nói không nên lời. Nàng thật sự không nỡ nhìn hắn cả đời cô độc như vậy. Thà rằng nàng đừng biết rõ chân tình hắn, ngu ngơ mà sống còn hơn.

Giữa lúc này, không khí đột nhiên trầm xuống. Cả hai yên lặng không nói một lời, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Mắt Hoắc Sinh vẫn thủy chung dán trên mặt Yến Tử, còn nàng quay mặt đi, tránh ánh nhìn của hắn.

“Mạc đại nhân.” Đang lúc tĩnh lặng, Sa Thủy, Sa Hỏa đột nhiên cất giọng phá vỡ bầu không khí.

Tiểu Yến Tử cùng Hoắc Sinh đồng thời quay đầu nhìn ra. Mạc Vân cùng Mạc Phù lúc nào đã xuất hiện nơi đình viện.

Huynh muội Mạc gia đang mặt nặng mày nhẹ với nhau, vừa thấy Tiểu Yến Tử liền bày ra bộ dáng ôn nhu, cúi mình thi lễ.

Tiểu Yến Tử miễn lễ một cái liền mời họ ngồi vào bàn trà cùng nàng và Hoắc Sinh đàm đạo.

Bên dưới mái đình viện, ánh nắng chiếu tà đổ xuống, bóng bốn người Tiểu Yến Tử, Hoắc Sinh, Mạc Phù và Mạc Vân ngồi xung quanh bàn trà, trong không khí ấm áp đầu xuân. Mọi người vui vẻ nhìn nhau, thư thả uống trà ăn điểm tâm.

“Mạc thị lang hôm nay sao lại có nhã hứng cùng Mạc Phù đến thăm bổn cung?” Tiểu Yến Tử mỉm cười đôn hậu bắt đầu hỏi chuyện, ngày thường chỉ có Mạc Phù đến tìm nàng chơi, Mạc Vân chỉ lui tới triều hoặc ngồi ở ngự thư phòng bồi Lưu Dĩ làm việc, hôm nay lại chạy đến đây, quả là có chút kì lạ.

Mạc Vân hiểu rõ ý tứ của nàng, đành mỉm cười đáp: “Không dấu gì nương nương, hạ quan đến đây là có việc thỉnh cầu nương nương...”

“Đại ca!!” Mạc Vân vừa nói xong, Mạc Phù ngồi bên cạnh liền cau mày chặn họng.

Mạc Vân liền quay ngoắt trừng mắt ra hiệu Mạc Phù im lặng. Mạc Phù coi như không vừa trừng lại. Hai huynh muội cứ như vậy ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn nhau.

Hoắc Sinh cùng Tiểu Yến Tử ngơ ngác nhìn huynh muội Mạc gia đấu võ mắt không hiểu mô tê gì.

“Có...chuyện gì sao?” Tiểu Yến Tử đành lên tiếng cắt đứt bầu không khí quỷ dị kia.

Mạc Vân lườm Mạc Phù một cái. Mạc Phù đành bất lực thở dài.

Mạc Vân lấy lại bộ dáng bình thản, cung kính đáp:

“Nói ra thật xấu hổ. Hôm nay hạ quan mạo muội thỉnh cầu nương nương mở lời khuyên nhủ đứa nhỏ này giúp hạ quan, muội ấy rất nghe lời nương nương. Tiểu nữ này đã qua tuổi cập kê, vậy mà vẫn chưa chịu thành thân, khiến cho phụ mẫu rất khổ tâm...”

Nói đến đây, Tiểu Yến Tử đã hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Mạc Vân. Nàng lướt mắt đến Mạc Phù mặt nặng như chì bên kia, cũng lựa lời nói vài câu:

“Chuyện này....muội có phải là nên suy nghĩ một chút....”

Mạc Phù ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Tiểu Yến Tử quả quyết:

“Nương nương, muội chỉ muốn hỏi người một câu.”

Thấy vẻ mặt cương quyết của Mạc Phù, Tiểu Yến Tử có chút bất ngờ liền gật đầu cho nàng nói.

“Người có muốn thành thân với một người không quen biết, ngay cả mặt cũng không rõ. Chút tâm tư cũng chẳng có hay không?”

Hoắc Sinh nghe câu hỏi này, thân thể hơi động. Mỗi lần đại tướng quân nhắc đến chuyện thành thân, hắn đều đem câu hỏi này ra truy vấn.

“Đương nhiên là....không rồi.” Tiểu Yến Tử giật giật khóe môi, vừa đáp vừa len lén liếc Mạc Vân, trên mặt khắc rõ chữ ‘ta bó tay rồi’.

Chuyện nhà họ Mạc sao lại đem nàng ra làm bia đỡ chứ. Thật vô lí hết sức mà.


“Huynh nghe thấy chưa, đến cả nương nương cũng nói vậy. Huynh còn muốn gả muội đi?”

Mạc Vân tức lắm, mặt đen như đít nồi. Những tưởng vị Vương Phi tâm tư mẫn tiệp, tài trí hơn người kia sẽ giúp được hắn, ai ngờ không những không giúp được còn khiến Mạc Phù có cớ bẻ ngược lại hắn.

Tiểu Yến Tử ngồi bên giả vờ bận rộn uống trà. Nàng khó khăn lắm mới có thêm một vị bằng hữu là Mạc Phù, lỡ sau này Mạc Phù đâm ra ghét nàng thì nàng phải làm sao?

“Muội nên nhớ rõ, muội là người nhà Mạc gia, muội không thể để người ngoài cười nhạo phụ thân không biết dạy con, bằng tuổi muội người ta đã con chạy đầy nhà. Muội nhìn muội mà xem.....” Mạc Vân nói với giọng bất lực: “Muội muốn tìm người. Ta đã cầu xin phụ thân cho muội tìm. Lang thang bên ngoài hai năm, có đêm nào ta ngủ ngon giấc, luôn lo lắng muội có đủ ăn không, có bị ai khi dễ không. Nghe muội trở về, ta đã rất mừng. Không phải muội nói tìm ai đó sao, người đâu? Ở đâu?”

Mạc Phù nghe vậy lòng có chút chùn xuống, nghe nhắc đến người nào đó nàng cần tìm ánh mắt như chìm vào mảnh đen u tối. Khẽ quay mắt đi.

Hoắc Sinh ngồi bên cạnh, không biết do cảm tính hay lý tính. Tim hắn đánh thịch một cái không rõ lý do.

Ánh mắt đó...Hình như hắn đã từng thấy ở đâu đó.

“Năm đó muội đã thề, ngoài huynh ấy. Muội sẽ không lấy ai khác.” Mạc Phù kiên quyết nói, trong giọng nói có chút lạc đi.

“Người còn sống hay đã chết muội còn không rõ. Ngay cả cái tên cũng không biết. Muội rốt cuộc có biết đang làm gì hay không. Đừng nghĩ đến những chuyện hoang đường như vậy có được không?” Mạc Vân lần này thật sự cáu giận. Hắn không can tâm nhìn tiểu muội yêu thương mù quáng như vậy.

Mạc Phù chậm rãi đứng dậy, cung kính thi lễ với Tiểu Yến Tử và Hoắc Sinh rồi quay sang Mạc Vân thấp giọng:

“Muội không phải họ Mạc, không phải người Mạc gia, ân nghĩa nuôi dưỡng bao lâu muội không bao giờ quên. Chỉ xin huynh đừng ép muội.” Nói rồi liền quay đầu cất bước.

Mạc Vân giận đến tím mặt, quên mất sự có mặt của Tiểu Yến Tử, đứng phắt dậy đập bàn ‘Rầm’ một tiếng:

“Tiểu Ninh, muội đứng lại cho ta!”

Tròng mắt Hoắc Sinh thu nhỏ, ánh mắt chậm rãi rời đến bóng lưng của Mạc Phù. Nàng vẫn cứ lặng lẽ bước đi, ánh nắng rọi qua bóng nàng đổ xuống nền đất, vạt váy khẽ bay theo điệu gió, tựa hồ không nghe thấy tiếng gọi của Mạc Vân.

Gân xanh nổi đầy trán. Lần này Mạc Vân tức giận bóp nát chén trà hét lớn:

“Bạch Mộ Ninh! Muội một ngày họ Mạc, mãi mãi là họ Mạc. Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta gọi tên thật của muội. Nếu muội bước thêm một bước nữa. Cả đời này không cần trở lại Mạc gia!!!”

Một cơn gió tạt ngang, cành cây nghiêng mình đung đưa. Thân hình liễu tơ khẽ xoay, lộ ra dung nhan xinh đẹp với đôi mắt tinh khiết.

Mắt Tiểu Yến Tử trợn tròn, tai ong ong. Nàng từ từ đưa mắt sang Hoắc Sinh đã hoàn toàn bất động ngồi bên cạnh.

Sắc mặt Hoắc Sinh trắng bệch không còn giọt máu, đồng tử thu nhỏ, cả thân thể cứng ngắc không chút động tĩnh. Làn gió nhẹ phất qua, mái tóc đen khẽ bay lên soi tỏ bóng hình cô độc dưới ánh dương.

Tiểu Yến Tử run run mở miệng hỏi Sa Hỏa:

“Chuyện đó....lúc nãy ngươi nói thân thế Mạc Phù....”

“Bẩm, Mạc tiểu thư đích thị là người Yên Quốc....”

Những câu sau đó Tiểu Yến Tử nghe không rõ. Trong đầu não chỉ nhớ đến hôm trước, lúc Lưu Dĩ kể lại sự tình cho nàng. Kết thúc câu chuyện có nói:

“Tên của đứa trẻ đó là Bạch Mộ Ninh.”

Người nước Yên – Giọng Lưu Dĩ vang lên trong đầu: “Đứa trẻ đó là người Yên quốc.”

Tên Bạch Mộ Ninh – Lúc đó Hoắc Sinh biến thể đã nói: “Ta tên Bạch Mộ Ninh.”

Tất cả đều là trùng hợp sao?

Tiểu Yến Tử đã từng nghe qua một câu nói: ‘Trong cuộc sống này, vạn vật đều do ông trời định duyên. Duyên đến duyên đi đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên từ khi bắt đầu đã chắc chắn như ván đã đóng thuyền, có những duyên phận từ khi bắt đầu đã định trước sẽ phải ra đi. Khi duyên phận dệt ra một câu chuyện có kết cục xấu, nàng vẫn tin rằng trên đời này còn có kì tích.’

Giữa hai con người cách nhau mười năm kí ức. Một người ôm nỗi đau chôn chặt hóa cuồng bạo, một người dệt giấc mơ tươi đẹp tìm kiếm người kia. Thời gian chữa lành vết thương, cũng bất giác đưa cả hai về chung một đường.

Bông hoa anh đào năm xưa đã tàn lụi thấp thoáng hồi sinh trong giấc mộng. Cánh hoa nở rộ ấp ôm mộng đẹp ngày qua.

Năm Hoắc Sinh mười ba tuổi cầm trên tay bông hoa anh đào xinh đẹp đi đến trước mặt một đứa trẻ với đôi mắt tinh khiết như mặt trăng. Nụ cười tỏa sáng ấm áp. Luôn gọi hắn bằng cái tên:

“Thần tiên ca ca!”

Hoắc Sinh ngại ngùng đưa bông hoa đến trước mặt đứa trẻ đó, ấp úp hỏi:

“Tiểu Ninh, muội có thích hoa anh đào không?”

Đứa trẻ kia phấn khích cười lớn, lộ ra hàm răng trắng đều. Khi cười khuôn mặt kia sáng bừng những tia sáng lấp lánh, khiến trái tim bé nhỏ của tiểu tử năm đó đập rộn ràng.

“Hoa anh đào ăn rất ngon! Duyệt.”

Ánh mắt, nụ cười, con người năm đó đã gần trong gang tấc. Tồn tại chân thực dưới ánh nắng ngày xuân. Nàng đứng dưới tán cây hoa anh đào, vạt váy rung động khẽ bay. Cánh hoa phù dung bay lượn như điệu múa hồng y, phủ lên khuôn trang xinh xắn.

Thời gian như ngưng đọng, chỉ có bóng đỏ tuấn tú nào đó lặng mình ngồi đó ngắm nhìn bóng tiểu nữ dưới hoa anh đào. Nàng nở một nụ cười thật đẹp, giống hệt năm đó.

Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt đào của bóng đỏ chậm rãi rơi xuống.

Lăn dài xuống mặt đất.

Vỡ tan...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui