Mạc Phù ngồi trên nóc nhà ngơ ngẩn hồi lâu, thấy bóng dáng người kia đã khuất dạng. Lòng ngập một bụng tò mò lại thầm có chút ngưỡng mộ người tuy tuổi còn trẻ nhưng rất nghĩa khí kia, nhưng biết sẵn tướng phủ không phải nơi dễ quậy phá, tốt nhất là không nên gieo mầm hoạ.
Mạc Phù phi thân xuống một phủ viện nhỏ thưa người. Tuy rằng là nơi canh giữ cẩn mật, nhưng nàng đã mất công đến, tội gì mà không tham quan một vòng cho biết.
Nghĩ là làm. Mạc Phù hệt như khách phương xa đi tản mạn, nhìn ngó xung quanh hết lượt. Chốc chốc lại lủi vào bờ tường bụi cỏ tránh đám binh sĩ tuần tra.
Chậc chậc. Tướng phủ quả nhiên rộng lớn, đi mấy vòng không thấy hết, càng đi càng thấy rộng, mức độ này cũng chỉ xếp sau Quốc Công phủ là cùng. Tuy rằng không xa hoa tráng lệ mà mang nét cổ sĩ mạnh mẽ cũng toát lên được bản chất của nơi này.
Lượn lờ hồi lâu, từ khi nào Mạc Phù đã đáp chân xuống một hồ nho nhỏ, bao trùm bởi một đám hoa đa sắc, bên trong hồ có một cây cầu dẫn đến đình viện nhỏ.
Cành liễu đung đưa.
Đình viện tráng lệ.
Gió mát hây hây.
Tình nồng thắm thiết.
Quả nhiên là một nơi phong tình, rất hợp cho việc tụ tập đàn đúm...ý quên, tụ tập đàm đạo.
Mạc Phù chắp hai tay sau lưng thong thả đến gần đình viện, bỗng nhiên nàng nhìn thấy, nơi ánh trăng hạ xuống đình viện, có một bóng người cao lớn đứng đó. Một tay buông thõng, một tay cầm chặt kiếm. Nhìn từ đằng sau, dáng vẻ này, tư thái này đều toát lên vẻ chính khí, chỉ là bóng dáng đó sao lại cô độc ảm đạm đến vậy?
Mạc Phù nheo mắt, tự mình lủi đến một phương khác có thể nhìn rõ dung mạo người kia, nhưng bóng tối lấn át, chỉ thấy được tà áo đỏ phất phơ trong gió.
Như cảm giác được sau lưng có người. Bóng đỏ kia chậm rãi quay đầu.
Trong bóng đêm tịch mịch, hạ nguyệt soi tỏ dung nhan người đó. Đôi mắt hoa đào lấp lánh tinh tú, mày kiếm dài phủ cả đôi mắt, mũi cao thẳng tắp, môi đỏ cong theo đường lượn sóng. Mái tóc đen mượt phất phơ như lụa.
Dung nhan khuynh thành, yêu mị vạn vật.
Mạc Phù bỗng chốc hoá đá, không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp khó lòng cưỡng lại kia. Lại nhìn đôi mắt đượm buồn sâu thẳm không khỏi lắc đầu.
Nếu vẻ mặt kia thập phần vui vẻ, thì chỉ còn nước diễn tả:
Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.
Ừm, quá chuẩn!
Mạc Phù đột nhiên giật bắn, lướt mắt đến làn ngực phẳng lỳ của người đó, lại có bóng dáng cao lớn đồ sộ như vậy.
Là nam nhân sao? Không phải chứ. Nam nhân thôi có cần đến mức chim sa cá lặn như vậy không, không phải quá bất công với đám nữ nhân nàng sao?
Chưa kịp để Mạc Phù giật mình. Bóng đỏ kia nhìn thấy nàng lập tức rung động, mắt đào tựa như sống lại, phát ra hàng ngàn tia sáng chiếu thẳng vào nàng.
Vụt một tiếng, nơi đình viện bóng đỏ biến mất chỉ trong nháy mắt. Mạc Phù kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng đã từng gặp rất nhiều cao thủ võ lâm tuyệt thế giang hồ, nhưng chưa từng thấy ai có thể biến mất nhanh như vậy trong khi mắt nàng rõ ràng vẫn dán chặt vào đó.
Trong lúc đang đảo mắt tìm kiếm thì bóng đỏ từ đâu đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, cánh tay thon dài vươn ra chụp lấy tay nàng kéo vào lòng ngực rồi siết chặt.
Hả, cái gì, chuyện gì vừa xảy ra. Ta đây là bị...ôm sao???
Đương lúc Mạc Phù đang đơ như khúc gỗ thì cả thân thể đã nằm gọn gàng trong tay người kia, bị siết chặt đến không thở nổi. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm bổng chứa đầy hân hoan:
”Mẫn Mẫn! Nàng về rồi. Ta biết nàng sẽ về mà!”
Hoắc Sinh ghì chặt lấy Mạc Phù không lấy một phân kẽ hở. Mắt đào từ lúc nào đã vương lệ, dòng lệ suốt thời gian nín nhịn tuôn trào, rơi xuống má tràn xuống cổ rồi hoá thành hư không.
Trong bóng đêm này, hình bóng quen thuộc ngày đêm hắn nhớ mong xuất hiện. Hắn đã mất hết lí trí, chỉ biết lao như bay đến ôm chặt nàng, chỉ sợ nếu hắn không giữ lấy nàng sẽ vội vàng biến đi mất.
Mạc Phù lúc này mới rõ, người kia rõ ràng là nhận nhầm nàng với Mẫn Mẫn nào đó, nàng vùng vằng muốn rời khỏi nhưng cánh tay kia như gọng kìm không để nàng có cơ hội thoát thân.
Mạc Phù hừ mắt, lớn từng này tuổi đây là lần đầu có nam nhân dám tuỳ tiện ôm nàng như vậy, nàng là ai, sao có thể để kẻ khác chiếm tiện nghi như vậy.
”Buông ta ra!” Mạc Phù tức giận quát.
Mắt Hoắc Sinh đột nhiên mở lớn, giọng điệu này sao lại...lạ như vậy?
Hoắc Sinh vừa buông lỏng tay người kia lập tức lùi một bước xoay người vung một cước vào mặt hắn.
Chỉ là cước kia chưa chạm được vào mặt, cánh tay cầm kiếm vung lên nhẹ nhàng chặn lại. Mày kiếm nhíu chặt.
Dưới ánh trăng nhạt nhoà, lúc này Hoắc Sinh mới nhìn rõ dung mạo người kia. Mày liễu mắt hạnh, đôi mắt xinh đẹp hững hờ, khuôn trang diễm lệ pha chút lãnh đạm. Dáng vẻ điệu bộ giống hệt nàng khiến cho hắn sinh ảo giác. Người này rõ ràng không phải Mẫn Mẫn trong tim hắn.
Trong lòng nỗi thất vọng dâng trào, chốc lát đã hoá thành nộ khí:
”Ngươi là ai?” Hoắc Sinh trầm giọng quát.
”Còn dám hỏi ta là ai. Tuỳ tiện ôm người lại không một lời xin lỗi, hay cho tên yêu nghiệt nhà ngươi!” Mạc Phù tức tối thu chân lại. Vừa rồi động thủ, nàng dùng rất nhiều lực ở chân nhưng người kia không chút dao động, chỉ một cái khoát tay đã chặn được cước của nàng. Người này không phải là đám công phu hạng thường trong giang hồ. Phần công lực kia tám phần là cao thủ.
Mạc Phù thầm biết nàng không phải đối thủ của hắn.
Mạc Phù vừa mở miệng mắng chửi vừa âm thầm lùi ba bước.
Mắt Hoắc Sinh dán chặt vào người trước mặt, trong phút chốc phát ra hàn khí sắc lạnh khiến Mạc Phù chợt lạnh run.
”Tiểu tử! Ngươi dám đột nhập tướng phủ?”
Mạc Phù nghe vậy không khỏi kinh hồn bạt vía, người này rõ ràng lúc nãy vẻ mặt dịu dàng, còn mơ hồ mà nhận nhầm người, sao lúc này lại trở thành quỷ Diêm La thế này. Mà chỉ trong chưa đầy nửa khắc, một câu nói và một ánh mắt, có thể biết được nàng đột nhập vào đây dưới cả trăm ngàn người trong này như vậy. Tinh ý đến thế là cùng.
”Hừ, thế còn ngươi! Nửa đêm nửa hôm một mình đứng đây, ai mà biết ngươi có phải đột nhập vào đây quấy phá hay không?” Lời này vừa nói xong, chân Mạc Phù đã lùi được mười bước. Tiện thể điểm mũi chân tính toán tháo chạy.
Chẳng phải vừa nãy nàng nhìn thấy trên kiếm tuệ kẻ trước mặt có hổ phù đó sao. Người này tuyệt đối không phải thứ bậc vệ binh vớ vẩn, không thể đụng vào vì vậy mới kiếm cớ tháo chạy.
Hoắc Sinh vẫn đứng đó không hề nhúc nhích. Sắc mặt bình thản không chút biến sắc.
Mạc Phù thoắt cái đã lùi đến tường tính toán nhảy ra ngoài, nhưng chân vừa điểm đã cảm nhận được cổ chân bị ai đó nắm chặt kéo lùi lại khiến nàng mất đà ngã nhào ra đất.
”Ngươi nghĩ tướng phủ là đâu mà muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nói đi! Ngươi là gian tế nước nào?” Bóng đỏ như ma quỷ xuất hiện, ánh mắt sắc bén lướt đến Mạc Phù.
Nàng đứng phắt dậy, hết sức trấn tĩnh tung người xoáy một cước vào ngực Hoắc Sinh.
Hoắc Sinh lấy vỏ kiếm đỡ cú đá kia, túm chặt lấy cổ chân nàng xoáy một vòng. Mạc Phù so ra võ công không tệ, lập tức lộn nhào lên không trung lần nữa tung một cước hạ xuống vai phải Hoắc Sinh.
Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba nàng tấn công hắn, hai lần trước đều thất bại. Nãy giờ thoáng thấy cánh tay phải của hắn không hề nhúc nhích. Tựa hồ đã bị phế. Nàng không tin ngay cả một đòn cũng không đánh trúng như vậy. Vì lẽ đó mà đặt hết tốc lực, sức mạnh nơi cước này quyết tâm hạ thủ.
Nhưng quyền cước vừa hạ xuống, bóng đỏ lại đột ngột biến mất khiến nàng đá hụt trong không trung. Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau chụp lấy cổ nàng bóp chặt. Cả thân thể lần nữa rơi vào lòng hắn, lưng áp trên vòm ngực rộng lớn, cổ bị siết chặt. Không còn cảm xúc ấm áp dịu dàng như lúc nãy. Chỉ còn cái nhìn rét lạnh, sát khí bức người, bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cần cổ nhỏ nhắn của nàng.
Chỉ trong phút chốc, cả khuôn mặt Mạc Phù trở nên tím tái, bàn tay không ngừng cào cấu cánh tay như gọng kìm của Hoắc Sinh. Vùng vẫy trong vô lực, hơi thở trở nên khó nhọc, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt khí.
”Ta không cho phép gian tế xuất hiện nơi này. Không chịu khai báo, lại tìm đường chạy trốn, ngươi to gan lắm!!!”
Giọng nói Hoắc Sinh như hàn băng, mang theo khí lạnh bức người.
”Đồ...ác...quỷ!” Mạc Phù nhất quyết không khuất phục xin tha mạng, nỗ lực vùng vẫy bật ra được ba câu.
”Ngươi!!!” Hoắc Sinh không định giết chết tên tiểu tử lớn gan này, hắn chỉ là muốn doạ một trận rồi giao nộp vào thiên lao. Chỉ là không ngờ tuổi còn nhỏ như vậy lại không sợ hãi trước cái chết, lúc này vẫn không hoang mang cầu xin. Khá lắm!
Bỗng dưng hắn ngửi thấy hương thơm dìu dịu nào đó toát ra từ thân thể tiểu tử. Trong mắt nhất thời nhìn thấy bóng dáng Mẫn Mẫn mà hắn yêu thương qua hình hài tiểu tử, ánh mắt thoáng chốc rung động.
Hắn buông lỏng tay đẩy Mạc Phù, vòng tay quấn chặt tay Mạc Phù không cho nàng cơ hội thoát thân.
Nhìn nàng ho khan khó khăn thở dốc, hít lấy hít để không khí. Ánh mắt dao động lúc nãy lập tức bị thu hồi.
Bàn tay kẹp chặt tay Mạc Phù gằn giọng:
”Đừng hòng trốn thoát!”
Nói rồi mặc kệ Mạc Phù đang thở phì phì vì tức giận mà lôi đi.
Vừa đi được vài bước, đã bắt gặp ngay một toán binh sĩ đang tất bật chạy ào đi.
Hạ Chí vừa nhìn thấy bóng dáng Hoắc Sinh, không buồn nhìn người đi trước bị hắn trói tay, lập tức bổ nhào tới kêu lên:
”Tướng quân! Sao ngài lại ở đây? Chuyện lớn vừa xảy ra đấy!!!”
Tướng quân?
Hai mắt Mạc Phù banh lớn. Trong phủ đại tướng quân. Ngoài Hoắc Tâm đại tướng ra chỉ có một người được gọi là tướng quân, chính là đệ nhất phong lưu, ôn nhu như ngọc, khuynh thành diễm lệ, một bậc anh hào Hoắc Sinh.
Đây quả thực là Hoắc Sinh trong lời đồn sao?
Mạc Phù đưa mắt quan sát.
Vẻ mặt yêu nghiệt kia nói khuynh thành diễm lệ cũng không quá lời, nhưng mà ôn nhu như ngọc sao. Có mà dữ tợn như sói.
”Có chuyện gì sao?” Mày kiếm chau lại, Hoắc Sinh đẩy Mạc Phù vào tay một tên vệ binh: “Đây là gian tế ta vừa bắt được!”
”Gian tế?” Hạ Chí đưa mắt quan sát Mạc Phù: “Nhưng rõ ràng mười tên sát thủ Nguỵ Quốc đã bị bắt hết, chui đâu ra một tiểu tử thế này?”
Mạc Phù lúc này liền nhớ đến đám người ở khách điếm, thì ra là người Nguỵ Quốc.
”Sát thủ nguỵ quốc?” Hoắc Sinh lướt mắt qua Mạc Phù một cái mới đáp: “Cậu ta không phải người Nguỵ quốc, nhưng chuyện đám sát thủ đó là như thế nào?”
”Haiz nha Hoắc tướng quân, mấy ngày nay ngài biến mất như vậy, thuộc hạ tìm không ra. Chuyện này do chính Quốc Công sắp xếp đưa bọn chúng lọt tròng. Thuộc hạ cùng Hoắc đại nhân vừa xử lý bọn chúng xong!”
Mạc Phù lúc này đã bị một tên vệ binh trói tay lập tức trừng mắt. Nói vậy cái vị huynh đài kia không phải đã rớt vào bẫy của họ rồi sao? Nhưng vừa nãy nói rõ ràng là mười người, nếu bị xử lý tính thêm người đó là mười một, sao lại không thấy nhắc tới?
”Nếu là đại ca giải quyết thì có gì là chuyện lớn?” Hoắc Sinh bình thản buông một câu.
”Vấn đề không nằm ở chỗ đó mà nằm ở chỗ khác!” Hạ Chí vẻ mặt rạng rỡ, thầm biết Hoắc Sinh đối với vương phi này thâm tình sâu nặng, thực muốn xem phản ứng sau khi thông báo như thế nào mới mất công chạy khắp nơi tìm hắn.
”Úp úp mở mở thế làm gì, cứ nói đi!” Hoắc Sinh bắt đầu mất kiên nhẫn.
”Chuyện là...” Hạ Chí kề sát tai Hoắc Sinh: “Giám Quốc Vương Phi đã trở về!”
Một câu này như một nhát búa gõ mạnh vào lòng ngực Hoắc Sinh, khiến hắn phút chốc như hoá đá.
”Có thể ngài không tin, nhưng tận mắt thuộc hạ nhìn thấy nương nương cùng Quốc Công bay ra từ biển lửa. Hôm đó rõ ràng nàng đã...chết vậy mà hôm nay có thể trở về nguyên vẹn không chút tổn hại. Thuộc hạ và Hoắc đại nhân không biết suýt chút nữa đã thiêu sống nàng.”
Thân hình cao lớn của Hoắc Sinh thoáng chút lảo đảo, cả khuôn mặt trắng bệch, tai như ù đi. Tay hắn run run nắm vai Hạ Chí:
”Lời...ngươi nói là...thật?”
Hạ Chí nắm lấy vai Hoắc Sinh, quyết liệt gật gù, đúng rồi, phản ứng này, sắc mặt này. Tuyệt lắm!
”Hoàn toàn là sự thật, nàng có lẽ nắm bắt được thông tin đám Nguỵ Quốc đột nhập mà theo chân chúng tới đây, không may lại rơi vào bẫy của chúng ta. Nhưng nàng cát nhân thiên tướng. Quốc Công nhận ra tiếng đàn của nàng đã tốc lực cứu trợ, chỉ có điều sau đó.... Hoắc tướng quân, thuộc hạ còn chưa nói xong mà!!!”
Đang nói dở giữa chừng, Hoắc Sinh đã như cơn gió bật người lao đi. Sắc mặt kia phải nói thế nào nhỉ...Vô cùng phức tạp.
Mạc Phù ngẩn cả ra, há hốc mồm kinh hãi.
Gì-cũng-được huynh đó dáng người giọng nói đều tựa như nàng. Không có nội công nhưng thế thuật bất phàm. Tâm tư mẫn tiệp, hành động khó hiểu. Biết nàng là nữ nhân vẫn chẳng mảy may biến sắc. Chỉ đơn giản là vì người đó vốn là... Giám Quốc Vương Phi???
Hoắc Sinh hệt như một bóng ma. Đang là giờ Tý canh ba mà hắn lại lượn lờ trên không trung rồi vội vã đáp xuống Tam Thái viện khiến cho chúng nhân không khỏi giật bắn thót tim.
Khuya khoắt như vậy, tính hù ma sao?
Hoắc Sinh vừa đáp xuống. Bắt gặp vẻ mặt ngưng trọng sốt sắng của hắn. Sa Hoả Sa Thuỷ lập tức hiểu rõ nguyên do.
”Hoắc tướng quân. Quốc Công và Vương Phi đang nghỉ ngơi, có gì mai hẵng...Tướng quân!!!” Sa Hoả Sa Thuỷ đứng ra chắn ngang trước cửa ngăn bước chân vội vàng của Hoắc Sinh.
Nhưng dường như Hoắc Sinh rất kích động không còn phân biệt được phải trái, hắn hung hăng tung một chưởng vào bả vai hai người. Sa Hoả Sa Thuỷ thân làm ảnh vệ, thân thủ nhanh hơn mắt lập tức bật người dạt sang hai bên tránh đòn vừa hay mở đường cho Hoắc Sinh đẩy cửa xông vào.
Sa Hoả Sa Thuỷ đứng bên ngoài bất lực nhìn nhau nhìn Hoắc Sinh vội vội vàng vàng tìm người nào đó.
Hai mắt Hoắc Sinh đỏ âu đảo mắt đến giường lớn. Lưu Dĩ đang nằm đó, không hề nhúch nhích, bên cạnh hắn, thân ảnh nhỏ gầy cuộn tròn nhu tôm, đầu kề sát vai Lưu Dĩ hướng lưng ra cửa nhất thời không rõ mặt.
Một bước, hai bước.Hoăc Sinh chậm rãi đi tới, tiếng tim đập liên hồi như trống trận, hai mắt dán chặt trên thân nhỏ đó.
Nửa khuôn mặt tròn trịa đáng yêu hiện ra, mày liễu phiêu phất, sống mũi thon nhỏ, đôi môi mọng đỏ tinh nghịch đó. Đôi mắt nhắm ghiền hơi thở đều đặn đang ngon giấc.
Tim Hoắc Sinh co thắt lên từng cơ, tựa hồ không thể thở nổi, niềm hân hoan trào dâng trong mắt đào, cảm xúc vỡ oà chỉ muốn ôm lấy thân thể kia mà hoà tan vào máu xương.
Nàng thực sự còn sống. Không phải mơ, là sự thật. Mẫn Mẫn là nàng!
Hoắc Sinh xúc động đến mức quên mất nàng đang nằm bên cạnh ai vươn tay tới tính toán bế nàng lên, nhưng hắn vừa lướt mắt đã nhìn thấy hai bàn tay đan siết vào nhau không chút nới lỏng, cảm giác như hai người này đã hoà làm một. Vốn dĩ không có kẻ thứ ba nào có thể bước chân vào thế giới của họ.
Bất giác cánh tay vươn ra lập tức thu lại, trên gương mặt tuấn lãng hiện ra một nét cười khổ.
Hắn đưa tay chạm vào đầu nàng, như thể chứng thực nàng vẫn tồn tại.
Chỉ cần nàng còn sống. Hoắc Sinh nguyện dõi mắt nhìn nàng hạnh phúc, chỉ là hôm nay, hãy để ta tham lam một lần.
Hoắc Sinh lướt mắt qua Lưu Dĩ, dường như rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không còn ý thức. Hoắc Sinh mới lại lướt đến Tiểu Yến Tử, trông nàng có vẻ mệt mỏi, ngủ rất ngon lành.
Hoắc Sinh đặt kiếm xuống, bước đến sát thành giường, cúi đầu đặt một nụ hôn lên má phải Tiểu Yến Tử.
Cảm giác chạm môi vào làn da trắng mịn đáng yêu kia như có ngàn tia lửa hun nóng thân thể, tim đập liên hồi như trống trận, khiến cho vị tướng quân oai phong lẫm lẫm nào đó đầu đội trời chân đạp đất, dẫm lên ngàn xác định tay chân run lẩy bẩy.
Ưm một tiếng, Tiểu Yến Tử dường như cảm nhận được thứ ẩm ướt nào đó đang đặt trên má nàng, khó chịu lúc lắc cái đầu một cái rồi lại vùi mặt vào hõm cổ Lưu Dĩ tiếp tục giấc ngủ bị phá đám.
Hoắc Sinh giật bắn vội vã bật người lùi lại, lảo đảo vài bước mới đứng vững. Cả khuôn mặt đỏ bừng như trái đào, liếc mắt đến phu thê nhà nàng lần cuối mới ngượng ngập điểm mũi chân lao đi. Chỉ để lại trong sương phòng hai người nằm đó.
Mi mắt Tiểu Yến Tử khẽ động, nàng mở mắt nhìn Lưu Dĩ vẫn không chút động tĩnh, từ tốn bắt mạch, cảm nhận được thân thể suy nhược đang từ từ ấm lên. Có lẽ nhiều ngày không ngủ, mới khiến hắn ngủ sâu như vậy, ngay cả tình địch chiếm tiện nghi thê tử cũng không hề hay biết.
Nàng đặt một nụ hôn lên má hắn, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai:
”Xin lỗi chàng, thiếp nợ tướng quân một mạng!”
Mày lưỡi mác khẽ nhíu, khiến Tiểu Yến Tử kinh hồn bạt vía.
Tỉnh rồi sao???
Bàn tay đang siết chặt lấy Yến Tử càng tăng lực mạnh như thể nếu nàng cả gan buông tay hắn sẽ lập tức bật dậy chém chết nàng, nhưng chỉ chốc lát mày kia lại khẽ giãn ra, hai mắt vẫn nhắm ghiền, hơi thở đều đặn. Tuyệt nhiên vẫn còn bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Yến Tử câm nín không nói nên lời. Người này không phải lúc bất tỉnh vẫn có thể cáu giận vì nàng bị người khác chạm vào sao. Thật...thật tình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...