Nó nhìn người
đàn ông tên Lâm Thiên, không nói gì chỉ nhìn với ánh mắt hận thù căm phẫn mà
chưa từng ai thấy nó trước kia, bây giờ trong mắt mọi người, nó là một con ác
quỷ, nhìn ánh mắt của nó đủ nói lên nó muốn giết ông ta biết nhường nào. Một phụ
nữ bước đến choàng tay ông ta, tiếp theo đó là một cô gái không hẳn là xấu
nhưng đanh đá, chảnh chọe.
-Chào con_người
đàn bà lên tiếng, sau đó là giọng cười mỉa mai
-Tôi thay mặt
con tôi chào phu nhân vậy_thấy nó không lên tiếng nên mẹ nó tiếp lời
-À, chào chị,
chị vẫn xinh đẹp như ngày nào nhĩ, nhưng đáng tiếc.._người đàn bà đó chưa kịp
nói xong nó ngắt lời
-Nhưng đáng
tiếc chị vẫn không thắng nổi con hồ ly tinh như tôi_nó cười nhếch mép khi nói đến
đây
-Mày…_người
đàn bà định đưa tay tát nó
-Cháu chào
hai bác_hắn cầm tay ba ta lại và cúi đầu chào
-Ôi anh Tân
Phàm_cô gái lên tiếng
Cô ta nhanh
chóng khoát tay Tân Phàm và nghênh mặt lên nhìn nó.
-Con nhìn ta
như vậy sao_ông Lâm Thiên hỏi nó
-Ông không
có tư cách gì để nói chuyện với tôi_nó nói
“Bốp”-ông
Lâm Thiên đánh nó
-Ông lại còn
đánh tôi_nó hét lên
-Ta là ba
con thì tại sao không có quyền đánh con hã_ông tức giận, trong khi đó mọi người
đang hốt hoảng nhìn nó
-Ông lấy đâu
ra cái từ ba đó và ghán ghép cho tôi vậy, tôi không phải con ông, và ông cũng
chẳng phải là người nuôi tôi khôn lớn, chẳng phải là người dạy dỗ tôi nên người_nó
nói
-Con thật là
không biết điều xíu nào, con phải giống như em con, yểu điệu thục nữ, nói năng
nhỏ nhẹ và cư xử chuẩn mực chứ_ông Lâm thiên tức giận
-Phải tôi là
một đứa con gái không biết điều, là nhờ ông ban đến cho tôi mà. Thật ra tôi biết
tất cả, tôi không còn nhỏ dại hay tin những điều ông nói nữa đâu, và ông chỉ có
duy nhất một đứa con ái tên Hạ Lan Hương và một người vợ tên Hoàng Yến, cho nên
ông đừng nhận vơ có được không_nó nói lạnh lùng
-Con thì biết
cái gì chứ_ông ta quát
-Tôi biết
ông lấy mẹ tôi không phải vì tình yêu, và cái danh tiếng tỹ phú đáng lẽ không
phải của ông mà do ông ngoại tôi để lại dành cho mẹ tôi, ông đã cướp mất. Ông cần
tiền để chữa bệnh cho con gái Lan Hương của ông nên ông đã tìm đủ mọi cách để lấy
lòng tin của ông tôi_một hồi lâu nó nói tiếp
-Tôi còn biết
là mẹ tôi đã nói dối với tôi, rằng ông đã đi xa làm ăn để tôi không phải hận
ông, gét ông. Tôi luôn tin là như vậy cho đến một ngày tôi thấy gia đình ông hạnh
phúc đi vào một nhà hàng sang trọng trong khi đó tôi phải tất bật rửa chiếc xe
ôtô của ông để tôi kiếm tiền phụ mẹ. Mẹ tôi vì yêu ông, khi ra đi chẳng lấy một
thứ gì_nó khóc
-Ông có biết
rằng tôi thèm khát vòng tay ba biết bao, tôi thèm được ba mẹ đưa đón đi học,
nhìn những người được ba đưa đón đến trường ông có biết tôi uất ức biết bao,
tôi cũng có ba nhưng đối với tôi ông ấy đã chết từ rất lâu rồi._nó nghẹn ngào
nói không nên lời, nó không muốn khóc
-Từ nhỏ tôi
đã quen với những công việc nặng nhọc để có thể vơi đi phần nào gánh nặng cho mẹ,
tôi bị người ta chửi bới đánh đập thì làm sao có thể yểu điệu, thùy mị nết na
như con gái của ông đây. Lúc tôi nhớ ông chỉ có thể lấy tấm hình của ông ra
nhìn ngắm rồi ôm ngủ. Đối với tôi, mẹ không hẳn là mẹ mà còn là người ba của
tôi nữa kìa. Vì vậy xin ông đừng so sánh tôi với ai khác và cũng đừng làm cho mẹ
tôi tỗn thương nữa.
-Còn bà, bà
có liêm sĩ hay không, tôi biết bà là vợ lớn, bà có được tình cảm của ông ta,
nhưng mẹ tôi đã chấp nhận ra đi cơ mà, tại sao bà còn tìm đến đánh đập mẹ tôi
dã man như vậy chứ, bà có biết lúc đó tôi nấp ở gầm bàn nhìn cảnh tượng đó tôi
rất sợ mất thêm một người tôi yêu thương không? Không hẳn là lỗi của bà nhưng
bây giờ bà khiến tôi có ba mà không thể kêu ba_nó khóc òa lên như một đứa con
nít
-Thôi nào
con gái, con nói sẽ kiên cường không khóc để làm chỗ đứng vững chắc cho mẹ kia
mà_mẹ nó lau nước mắt và ôm nó vào lòng nói
-Mẹ ơi chúng
ta về nhà nhé_nó lên tiếng
-Cậu ổn chứ,
hay chúng tớ về nhà chơi với cậu nhé_Minh Kiều nói
-Ờ, phải đó
chị_Phùng Hỳ vỗ vai nó
-Tôi đi nữa
được chứ_hắn chen vào
Nó khẽ gật đầu,
rồi sau đó mẹ nó cùng đưa bốn đứa về nhà !!
-----Nhà
Nó-----
-Thôi nào, hết
hộp giấy mất rồi_hắn nói khi đưa tấm khăn giấy cuối cùng cho nó
-Tôi biết
nhưng sao nước mắt ở đâu có cứ chảy ra…huhu_nó khóc một trận
-Cái bà mít
ướt này, bà có nín không, bà mà cứ khóc thế này thì nghĩ chơi bà nhá, bo bo xì
nó đi anh hai, boxì nó ha Hy_Mình Kiều cười chọc quê nó
-Tán thành,
bo bo xì, Ple khóc nhè xấu, chị Vãn Tình xấu hoắc_Phùng Hy cười
-Bây giờ cô
muốn ăn gì tôi đi mua cho nhé_hắn nhìn nó khóc mà thương
Nó không nói
gì, ôm hắn và khóc tiếp, lát sau ngủ thiếp đi trên tay hắn như trẻ con chẳng
khác. Nó ngủ nhưng mắt sưng húp lên.
Hắn, Hy và
Kiều thì ra về vì trời đã tối, mẹ nó cảm ơn và đưa từng đứa về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...