Người thứ hai bị Ân Cửu U giết chết bằng thanh chủy thủ.
Vì nơi này bị hạn chế sức mạnh từ tu vi đến tinh thần lực nên muốn cảm nhận hơi thở của người khác rất khó, nàng lợi dụng điểm này để ám sát giết người thứ hai trong lúc hắn lơ là cảnh giác.
Ba canh giờ trôi qua, Ân Cửu U vẫn vô phương định hướng đi khắp nơi trong rừng. Mãi đến khi nàng chạm đến một cái bức tường vô hình mới biết đây là biên giới, không thể đi xa hơn, đành phải quay lại.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Ân Cửu U hoảng hốt ngã thân hình xuống dưới, nhào lộn một vòng mới thoát khỏi viên đạn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng liên tiếp được bắn ra, Ân Cửu U lập tức chạy trốn sau gốc cây to, dựa vào điểm mù leo lên cây, nhờ tán lá rậm rạp che thân hình chạy thoát khỏi tầm ngắm người kia.
"Chặc, để thoát rồi. Đây chắc hẳn là người cuối cùng." Một tên nam nhân lưng hùng vai gấu thô kệch, nhắm vào Ân Cửu nhưng bị mất dấu, tâm vô cùng phiền muộn.
Vụt!
Nam nhân thô kệch vóc người bất ngờ cảm nhận được sát khí phía sau, hắn không kịp nhận ra ai đánh mình, chỉ theo bản năng gặp nguy hiểm liền tránh né, nhưng không có thoát khỏi cánh tay bị người cấp đánh một cú.
May mà xương hắn chắc chắn, nếu không đã bị một gậy của Ân Cửu U vừa rồi đem đánh gãy.
Người phiền muộn hơn ai hết là Ân Cửu U, nếu như dùng gậy hắc thiết di Ân Thập Cửu đưa cho nàng, chắc chắn tên kia đã bị nàng tấu cho gãy tay không thể nghi ngờ. Tiền đề là, nàng phải nhấc được một khúc côn.
Hai người trực diện đấu tay đôi, nam nhân thô kệch kia nhìn ra chuyển động non nớt của Ân Cửu U, biết chắc nàng thiếu kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều.
Hắn chỉ việc lợi dụng điểm yếu này của nàng và đánh bại nàng là được.
Bằng! Bằng! Bằng!
Ba viên đạn liên tiếp ra khỏi nồng tấn công về hướng Ân Cửu U. Ân Cửu U lập tức tránh né chạy đi tìm chỗ trốn.
Đáng tiếc nàng thiếu thực chiến, trong lúc di chuyển để lộ sơ hở làm tên nam nhân kia biết được nàng sẽ hướng nơi nào đi đến liền chạy đến nơi đó trước, tiên thủ hạ vi cường đánh vào lòng ngực trước khi nàng kịp phản ứng lại.
Ân Cửu U không kịp tránh né, nếu thông thường có linh lực nàng chắn chán có thể dùng linh lực huy động Quỷ Ảnh Bộ cháy, nhưng đây linh lực bị hạn chế. Đồng dạng, nếu người kia sở hữu linh lực như ngày thường chắc chắn đã đánh chết nàng trong nhất chiêu.
"Khục..." Ân Cửu U ho khan ra một ngụm máu, thân thể linh hoạt lăn trên bãi cỏ trốn đến rừng rậm.
"Tiểu tử, ngươi chạy không thoát." Nói rồi hắn rút ra thanh đại đao mang trên lưng, vung đao truy đuổi Ân Cửu U.
Ân Cửu U chạy thục mạng vẫn bị cái nam nhân cường thế kia đuổi theo.
Bằng!
Viên đạn cuối cùng trong khẩu súng bay ra bắn thẳng vào bắp chân Ân Cửu U làm nàng khuỵu gối xuống, té ngã trên đất.
"Hắc hắc, tiểu tử, xem ngươi làm sao chạy trốn." Nam nhân cười sung sướng rít lên.
Ân Cửu U nhìn lại bắp chân, trên bắp chân bị thủng một lỗ sâu, nàng cắn răng huy động hai ngón tay lấy ra viên đạn ném đi. Bản thân tiếp tục chạy trốn.
Nam nhân nhìn động tác của nàng không khỏi ngẩn ra vài giây, hắn thật sự không ngờ nàng sẽ cường liệt lấy ra viên đạn. Nàng có thể không sợ đau, nhưng cũng phải sợ mất máu đi chứ...
"Ha ha ha ha...." Nam nhân cuồng tiếu, hắn chợt quên mất một vấn đề, tại nơi này dù có chết cùng chẳng sao cả a.
Ân Cửu U là Luyện Dược Sư nên chạy không được bao lâu nàng đã tìm đến đầy đủ thảo dược, nhai thành bã rồi đắp lên vết thương, xé một mảnh vai nhỏ băng lại chỗ được đắp thuốc.
Ầm!
Nàng ngồi trên cây cao đột nhien nghe một tiếng oanh tạc, sau đó đại thụ lập tức nghiên ngã một bên, Ân Cửu U nhanh chóng nhảy đến những cành cây khác.
Trốn tránh như hiện tại không phải là cách, chi bằng trực diện đánh người cho xong.
Hạ quyết tâm xuống dưới, Ân Cửu U không chạy trốn nữa, nàng trực diện đối mặt với nam nhân kia.
Ném một thanh chủy thủ đến mi tâm nam nhân, nam nhân dùng đại đao làm khiên chắn được chủy thủ.
Đại đao vừa được hạ xuống hắn lại thấy gương mặt nam hài xuất hiện trước mặt nhìn, gương mặt phóng đại này làm hắn nhìn rõ Ân Cửu U hơn, mới biết được tiểu tử từ đầu đến giờ mình xưng hô có gương mặt trung tính, không rõ nam cũng chẳng rõ nữ.
Keng!
Hai thứ vũ khí va chạm nhau phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, tia lửa khi hai vũ khí va chạn bắn lên như pháo hoa.
"Tiểu tử, sức lực của ngươi cũng rất khá a." Nam nhân cười cười.
"Đa tạ." Ân Cửu U không kiêu không ngạo đáp lại.
"Ha hả, có ý tứ." Nam nhân cười sảng khoái, đại đao vung lên, ném bay Ân Cửu U ra một đoạn.
Ân Cửu U vững vàng thân thể hạ xuống, thanh chủy thủ được nàng nâng lên, lộ rõ đường máu dài trên đó.
Cánh môi nàng khẽ cau, đôi mắt nhìn vết máu trên chủy thủ như món ngon không cưỡng lại được. Nàng đưa thanh chủy thủ lên môi, khẽ liếm vết máu, cánh môi đã cau lên độ cung nhàn nhạt nay hiện rõ hơn bao giờ hết.
Thứ máu này thật mỹ vị làm sao, cùng với Bạch Dạ có chút kém nhưng cũng không tệ chút nào.
Nam nhân đưa tay lên sờ mặt, hắn bất chi bất giác bị Ân Cửu U cắt một đường dài trên gò má.
Gân máu trong mắt nam nhân hiện lên, hắn hung tợn thét dài một tiếng.
Đại đao bổ nhào đến trước mặt Ân Cửu U, nàng xoay người, quỷ dị bộ pháp tránh né, trên môi treo lên nụ cười nhẹ nhàng mà quỷ quyệt.
Nụ cười này làm nam nhân kinh sợ một trận. Hắn có cảm giác đã từng thấy nụ cười này ở đâu đó... Phải, hắn đã từng thấy, kẻ có nụ cười giống như vậy ở đấu trường Tuyệt Thế không quản mạng sống, chém giết đối thủ trên võ đài, khi kết thúc trận chiến ấy... Hắn cũng bỏ mình dù cho có dành thắng cuộc.
Ân Cửu U quỷ dị xuất hiện trước mặt nam nhân, nam nhân lập tức theo phản xạ lui về phía, phần linh lực mỏng manh trong cơ thể bộc phát vung lên tam khúc côn đánh vào huyệt thái dương Ân Cửu U.
Mà bản thân nàng đang ở trong tình trạng không quản thương tổn cứ mặc cho khúc côn đánh tới, nàng chỉ biết dành chiến thắng... Nói ngắn gọn là kẻ điên liều mạng.
Đông!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...