[*Nhật Nhĩ ở đây có nghĩa là Nhật Khuyên Tai]
"Khi nào Tiểu U Nhi rời đi?"
"Sáng mai."
"Hảo, đêm nay Tiểu U Nhi nhớ nghỉ ngơi sớm. Còn có, ca muốn đưa cho Tiểu U Nhi một món đồ làm bùa bình an."
Nói xong, Thập Cửu chợt trầm mặc một lúc, hắn lại nói tiếp, "Tiểu U Nhi... Nếu như đứng giữa một khu rừng và tất cả nhưng người có mặt trong khu rừng đó đều là kẻ thù của muội, có nhiều người còn mạnh hơn muội... Tiểu U Nhi khi đó sẽ làm gì?"
Ân Cửu U trả lời ngay sau đó, "Muội sẽ giết toàn bộ bọn họ. Nếu như tất cả là kẻ thù vậy thì chỉ có thể giết tất cả kẻ thù đó. Vì muội không muốn chết. Chết, muội sẽ không còn gặp lại được vương tử đại nhân. Nên chỉ có thể giết những kẻ ngáng chân."
Muội vẫn không thay đổi...
Ân Thập Cửu cười cười, "Để ta chỉ cho muội. Không phải cứ dùng hết sức lực để đánh là thắng, có đôi khi trong những trận chiến trường kỳ, muội cần lợi dụng người khác làm những quân cờ, giả vờ làm đồng đội, sau khi kết thúc lập tức ra tay. Nhưng muội nên nhớ một điều, muội nghĩ ra được cách này, kẻ kia cũng có thể nghĩ đến, vậy nên trong một cuộc chơi, Tiểu U Nhi phải nắm bắt toàn bộ tâm lý của kẻ mình lợi dụng, lợi dụng nhược điểm, tâm lý và cả quá khứ của kẻ mình lợi dụng làm đòn tấn công để hắn nghe theo và tin tưởng mình."
Thập Cửu chợt kéo lên khóe môi gian trá, "Và muội cũng nên như vậy, có thể biên đại một câu chuyện hoặc câu chuyện về quá khứ gì đó làm kẻ kia mềm lòng. Luôn dùng những lời bảo hộ và ban cho kẻ bị lợi dụng sự tin tưởng, ỷ lại vào mình, như vậy, muội có thể khống chế hắn. Nếu hắn đã phát hiện ra... Vậy, cứ diệt trừ hắn ngay lập tức đi. Còn không thì lợi dụng xong rồi diệt."
"Bất quá, Tiểu U Nhi, đôi khi bản thân muội nên có người thân cận, tin người sẽ không nghi người, nghi người không dùng người."
Nghe những gì Thập Cửu nói, Ân Cửu U chợt nhớ tới kiếp trước, nàng thấy mình xuất hiện như kẻ bị lợi dụng trong lời nói của Thập Cửu.
Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm luôn dùng lời ngon ngọt, bảo hộ, che trở, lợi dụng điểm yếu của nàng, quá khứ của nàng khiến nàng sinh ra tính ỷ lại vào hai người bọn họ, đặc toàn bộ niềm tin vào đó... Cuối cùng nhận lấy cái chết nhục nhã nhất.
"Vương tử đại nhân, ta thấu hiểu." Ân Cửu U trịnh trọng gật đầu, nàng hiểu được, nàng sẽ không để bản thân bị lợi dụng thêm lần nào nữa. Chỉ có nàng lợi dụng kẻ khác.
Riêng đối với vương tử đại nhân của nàng.
Nếu là trọng sinh lại một lần nữa trên thân thể mồ côi và không có huynh đệ tỷ muội như kiếp trước, Ân Cửu U sẽ lựa chọn con đường cô độc, không tin tưởng vào bất kỳ ai.
Nhưng vì có sự tồn tại của Ân Thập Cửu, người không chỉ là ca ca của nàng còn là song bào thai, quan hệ máu mủ mày, nàng nhận, hơn nữa còn đặt vào đó là vô tận tín nhiệm.
Vào tối hôm đó, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đồng thời thức dậy, chúng thành công tiến cấp.
Ân Cửu U cảm nhận được động tĩnh khi chúng đột phá, nên đến xem thử, Ân Thập Cửu cũng tương tự.
"Tiểu U Nhi, Tiểu Hắc của muội dậy rồi a." Thập Cửu ôm Tiểu Hắc lên đưa cho Cửu U.
Cửu U nhận Tiểu Hắc vào trong lòng, thần thức dò xét qua tu vi Tiểu Hắc là nàng kinh ngạc một trận.
Đáng lẽ Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc ăn vào thịt ma thú chỉ đột phá được đến Võ Linh đỉnh phong, nhưng hiện tại... Chúng đột phá đến Võ Hoàng sơ kỳ.
Điều này vượt qua hiểu biết của nàng, nhìn lại Thập Cửu, thấy y cười vui vẻ, Cửu U cũng cười mỉm.
Có lẽ là do ca trợ giúp chúng đi. Các ngươi thật may mắn...
Xoa xoa đầu nhỏ Tiểu Hắc, Ân Cửu U về phòng tiếp tục tu luyện. Nhờ vào khế ước với Tiểu Hắc, linh lực trong người Cửu U đột phá lên một tầng mới, nhưng không thể khiến nàng đột phá được.
Chỉ làm linh lực thêm dồi dào, tiếp cận bình cảnh.
Giờ Dần, Ân Cửu U xuống bếp làm đồ ăn sáng sau, Ân Thập Cửu liền chạy xuống, cười vui vẻ ngồi vào bàn ăn.
Ăn xong, Thập Cửu mới đưa cho Cửu U một món đồ.
"Tiểu U Nhi, muội nhận lấy cái này đi." Thập Cửu đưa cho nàng một chiếc hộp bằng kim loại đen giống với bốn khúc côn hồi trước hắn đưa cho nàng.
Chiếc hộp nhỏ gọn bằng lòng bàn tay, bên trong chắc hẳn chỉ chứa được một món đồ vật nhỏ.
Ân Cửu U nhận chiếc hộp, mở ra xem vật trong đó.
Bên trong chiếc hộp đựng một chiếc khuyên tai hình mặt trời đen huyền, hình dạng vừa mang sự mạnh mẽ vừa uyển chuyển nhẹ nhàng.
"Chiếc khuyên tai này..." Ân Cửu U nhìn Thập Cửu.
Thập Cửu cười hắc hắc nói, "Đây là Nhật Khuyên Tai, thứ này còn có Nguyệt Khuyên Tai nữa a."
Ân Cửu U lẩm bẩm, "Nhật Nguyệt Nhĩ..."
"Ân, Nguyệt Khuyên Tai cũng tương tự như Nhật Khuyên Tai, khi nào muội gặp sẽ biết được ngay. Vì chất liệu làm nên Nhật Nguyệt Khuyên Tai này chỉ có một, hơn nữa... Nhật Nguyệt Khuyên Tai là một bộ, nhìn vào là sẽ nhận ra ngay."
Ân Cửu U nhìn nhìn chiếc khuyên tai, nàng nghiên cứu một lúc lâu, lên tiếng, "Vương tử đại nhân, sao muội thấy... Chiếc khuyên tai này có niên đai trên mười vạn năm?"
Hơi thở do khuyên tai đem đến cho Cửu U cảm giác cổ xưa mặc dù chất liệu và cách làm vô cùng tân tiến đến ngay cả nàng cũng không thể làm được.
Mặc dù có điểm mâu thuẫn nhưng nàng chắc chắn thứ đồ vật này đã trên mười vạn năm.
Bất kỳ vật gì cũng có hơi thở của chúng, đồ vật càng lâu, mang hơi thở càng nặng khí vị cổ xưa, tùy vào món vật mà sẽ cho ta cảm giác khác biệt.
Như thần khí đã trên vạn năm niên đại không sử dụng sẽ mang hơi thở uy áp cùng với sự bào mòn của thời gian làm suy giảm công năng của thần khí.
Cổ mộ vạn năm thì mang hơi thở tà khí, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo và kính sợ.
Nhật Khuyên Tai cũng vậy, cũng mang hơi thở thời gian. Ân Cửu U cảm nhận trên đó rất nhiều khí vị khác nhau.
Có uy áp, có mãnh liệt, có lạnh lẽo, có tà khí, có bí ẩn... Vô số khí áp đánh tới khi thức thần nàng lướt qua làm cả người nàng run rẩy một hồi.
Mà Thập Cửu lại biết được thứ đồ vật này có một đôi, vậy hắn có biết hay không cái này có niên đại rất lớn. Lớn đến mức tính cả kiếp trước và kiếp này cũng không đuổi theo được một phần trăm.
"Nga." Ân Thập Cửu kêu lên một tiếng, hắn không ngờ Ân Cửu U lại nhận ra niên đại của Nhật Khuyên Tai.
Phải biết, hắn là đem Nhật Khuyên Tai từ kiếp trước kéo đến tận kiếp này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...