Đại Năng Giả

"Cái này..." Dương Triệu Bá khó khăn chọn lựa.

"Chỉ có theo ta ba tháng thời gian đổi lại hồn lực bị tổn thương cùng thọ mệnh bị suy giảm được hóa giải, người có lời là ngươi còn gì." Ân Cửu U ghét bỏ âm điệu lên tiếng.

Chính xác, hiện tại nàng vô cùng ghét bỏ Dương Triệu Bá, đã được lời mà còn không biết chọn lựa, nếu không phải nàng cần có người giúp đỡ chống lưng thì hắn mơ mộng được ở bên cạnh một Đại Năng Giả.

"Hảo, nhất ngôn cửu đỉnh, sau ba tháng ngươi phải thả ta tự do." Dương Triệu Bá suy nghĩ kĩ càng đáp.

"Hảo." Ân Cửu U nhẹ đáp lại âm gió.

"Ngươi ngồi yên đó, không được có bất cứ chống cự nào, nếu không hồn lực của ngươi bị trọng thương nặng hơn cũng đừng trách ta." Cánh tay nàng đưa lên chạm vào mi tâm Dương Triệu Bá.

Dương Triệu Bá còn đang không biết Ân Cửu U định làm gì thì hắn chợt nhận ra linh hồn đang bị người thâu tóm, hắn có ý định chống cự lại nhớ đến lời Cửu U nên yên tĩnh lại.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, Dương Triệu Bá nhận ra có sự khác biệt trong linh hồn, hắn lập tức đánh hồn lực Cửu U thâm nhập vào linh hồn hắn ra ngoài.


Đáng tiếc, vẫn là chậm một bước bị Ân Cửu U thu về, hai cái dấu ấn tử sắc cùng huyết sắc ấn vào linh hồn Dương Triệu Bá.

"Ngươi là Tà Hồn Sư?" Dương Triệu Bá nhe răng trợn mắt hung tợ quát.

"Ngươi thích nói sao cũng được, nhưng hiện tại ngươi đã là tùy tùng của ta, không có mệnh lệnh của ta ngươi mơ tưởng nói ra điều này." Ân Cửu U mặt vô biểu tình nói.

"Ngươi..." Dương Triệu Bá tức giận quát lên, hắn có ý định xông lên bóp nát Ân Cửu U thì thất khiếu xuất huyết (hai mắt, hai tai, hai mũi cùng miệng đồng thời chảy máu).

Hắn hoảng sợ thu lại tâm tình, chỉ còn lại đôi mắt oán khí trợn trừng nhìn Ân Cửu U, Ân Cửu U lười cùng hắn so đo uy quyền, tay ngọc bắt lấy viên đan dược cắn nuốt xuống.

"Trong người ngươi có hai loại hồn ký, một cái Nô Ấn, một cái khác là Cấm Ấn, tin tưởng ta, khắp Vĩnh Hằng thế giới chẳng có ai giải được hai loại hồn ấn này ngoại trừ ta."

"Ta thiết lập Cấm Ấn trong người ngươi vô cùng đơn giản, không được nói bất kỳ thông tin nào của ta cho kẻ khác ngoại trừ việc ta là Trận Pháp Sư, Luyện Dược Sư. Tất cả những chuyện người biết khi ở bên cạnh ta đều bị phong bế trong lòng toàn bộ. Ngươi có thể thử nói cho người khác, ta đảm bảo, hồn phách ngươi sẽ không còn."

Âm điệu nàng bình thản như chuyện này không quan trọng tựa như đây là một câu chào hỏi với người lạ.

Về Nô Ấn, Ân Cửu U không nói về nó, nàng vung tay tiễn người, "Ngươi cùng đệ tử ngươi về đi, đệ tử ngươi ngươi muốn làm thế nào liền kệ ngươi, ta không quản đến hắn, ba ngày sau ở đế đô chờ ta."

Dương Triệu Bá tức một bụng khí, chỉ biết nuốt trong lòng, hắn cung kính nhưng mặt thì mang oán khí, "Ta đi về trước."

Ân Cửu U gật nhẹ, xoay ngươi bế Tiểu Hắc ôm vào lòng vút ve, nhìn đến ánh trăng ngoài cửa.

Mùa thu đến, trăng trên cao to sáng như thế sao?

Một kiếp trước nàng chưa từng nhìn đến thế giới, mọi thứ nàng nhìn đến đều chỉ có những khung cảnh giam cầm.


Hoặc là thanh lâu, hoặc là Ma Huyền Vực, hoặc là có sự xuất hiện của Kính Hồng Quân với Giang Lâm Nhiễm, hoặc là... Nhà tù bên dưới Hư Thần Điện.

Muốn quay về, muốn gặp ca ca, muốn được nghe tiếng "Tiểu U Nhi" của hắn.

Bên hoàng thất.

"Hoàng thượng, đã có tư liệu về Ân Cửu U." Trong bóng tối, một tên ám vệ cung kính đưa lên tư liệu cho Ngao Uy đế, sau cung kínhnói thêm, "Còn về phụ mẫu Ân Cửu U vẫn đang tra. Nhưng tư liệu về họ đã lấy xong, bệ hạ có muốn nhìn qua?"

"Đều đưa lên đi." Ngao Uy đế vương trầm giọng đáp.

"Vâng." Tư liệu lần nữa được đưa lên, ám vệ trong bóng đêm lập tức biến mất.

"Ân Cửu U bảy tuổi đã mở ra kinh mạch tu luyện, năm mười tuổi là Võ Đồ cấp 7 từ đó không có tiến triển thêm bước nào nữa. Tại hai tháng trước ở Đại Ngụy quốc bị Ân gia đuổi khỏi gia tộc, cùng với ca ca song bào thai Ân Thập Cửu đến Kinh Phách thành?" Ngao Uy đế vương đọc tư liệu về Ân Cửu U không khỏi giật mình.

Chỉ mới sơ lược qua hắn đã có vẻ kinh ngạc, lúc sau lại càng cau mày nghi ngờ.

Bảy tuổi mở ra kinh mạch, mười tuổi là Võ Đồ cấp 7 tại Bách Triều Vực xem như thiên tài, nhưng... Nếu như vẫn có thể tiến thêm từ sau năm mười tuổi thì đã không phải rơi xuống tình trạng phế vật.


Mười bốn tuổi vẫn giữ Võ Đồ cấp 7 chẳng khác nào nói Ân Cửu U vô duyên với võ đạo con đường, trở thành phàm nhân như bao kẻ khác.

Thông tin phía sau càng khiến Ngao Uy đế vương giật mình hơn, "Từ sau năm năm tuổi bắt đầu Ân Cửu U cùng ca ca Ân Thập Cửu một kẻ bị điên một kẻ bị ngốc?"

Hắn tiếp tục xem, càng xem càng giật mình, "Ân Cửu U đi khắp nơi đánh loạn vô số người, gây sự với hoàng thất nhiều lần. Đến năm mười bốn tuổi hiện tại vẫn như vậy là kẻ điên đánh người chỉ khi bị đuổi ra khỏi Ân gia, đến Đại Uy quốc mới bình thường?"

"Trong này nhất định có ẩn tình, có quá nhiều lỗ hổng. Chắc chắn Ân Cửu U không đơn giản như trong tư liệu, nếu không một phế vật bị điên sao có khả năng có được tinh thần lực cùng kiến thức cường đại như vậy? Chẳng lẽ sau lưng y có thế lực nào đó cố tình che giấu?"

Nói thật, tư liệu ám vệ kiếm về cho Ngao Uy đế vương rất nhiều nhưng toàn là sự tình Ân Cửu U đánh người và gây chuyện thị phi khắp nơi. Còn về chi tiết nàng tại sao bị điên và hết điên thì vô cùng mơ hồ.

Ngao Uy đế vương không tìm ra manh mối nào đành chuyển đến phụ mẫu nàng.

Ánh mắt hắn dừng lại tại một dòng câu chữ.

"Ân Tà Minh cùng Khương Nhược Thù ra bên ngoài nửa năm, lúc về mang theo hai đứa trẻ song sinh, trước đó ở Ân gia không có giấu hiệu mang thai..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui