Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

"Trọng Sơn, mới vừa rồi đã nói cho ngươi, ta chuẩn bị dùng một gian cửa hàng ở mặt tiền để mở quán cơm nước chát, mỗi ngày chúng ta sẽ làm chút món ăn để bán, đây cũng là tiền thu, tương lai cũng lưu cho Đông Nhi chút tiền tài." Lần này Chu Mạch không cường ngạnh nữa, mà là thương lượng cùng Triệu Trọng Sơn.

"Cái này. . . . . . chúng ta ở trong thôn cũng tốt vô cùng, trong tay mình cũng có chút bạc, không bằng cho thuê toàn bộ tòa nhà này, mỗi tháng tới thu tiền thuê là được. Hơn nữa phải làm món nước chát, còn phải đi sớm về tối, như vậy nàng quá cực khổ." Triệu Trọng Sơn vẫn kiên trì nói. Nghe hắn nói như vậy Chu Mạch suy tư một chút, bởi vì nàng quả thật không muốn quá cực khổ, nếu như để người quen làm, khu nhà nhỏ này tổng cộng có sáu gian phòng, cho Nhị lão của Ngô gia thuê một gian ở, một gian làm phòng kho, bây giờ chỉ còn lại bốn gian phòng, nếu như cả nhà bọn họ dời đi qua, mướn người nữa, quả thật có chút chật chội, nhưng là muốn nàng một người đi sớm về tối đi đến làm món nước chát, nàng cũng không phải là nguyện ý.

"Nếu không chúng ta mua thêm tòa nhà lớn hơn một chút?" Chu Mạch nghiêm túc thương nghị với Triệu Trọng Sơn, từ khi xuyên qua nàng cảm thấy để cho người có cảm giác an toàn là phòng ốc.

"Ta đây chỉ còn lại ba mươi lượng bạc, tiền trong tay nàng cũng không nhiều đi, số bạc này ở trấn trên trước mắt chỉ có thể mua được chỗ so với nơi này này nhỏ hơn rất nhiều, vẫn nên để sang năm nữa dự trữ chút tiền rồi tính, lại nói việc này cũng không gấp mà." Triệu Trọng Sơn nói.

Chu Mạch nghe xong gật đầu, nhưng nghe Triệu Trọng Sơn vẫn bảo nàng thu thập một chút sau đó trở về thôn, Chu Mạch nhớ lại ngày mai còn phải tham gia lễ khai trương tiệm mới của Tào chưởng quỹ nên để cho mình hắn trở về đưa Đông Nhi tới ở hai ngày, chờ qua mùng tám tháng chạp sẽ trở về.

Triệu Trọng Sơn thấy không thuyết phục được nàng, đành phải đồng ý, một người dắt con ngựa già trở về thôn đón Đông Nhi. Chu Mạch dặn dò hắn nói cho Tôn thị nàng trở về Chu gia ở vài ngày, không cần nói cho bọn họ chuyện mua nhà ở trấn trên. Triệu Trọng Sơn nghe xong mặc dù có chút phê bình kín đáo, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, nói trước giờ cơm trưa sẽ chạy về, cũng mang xe ngựa trong nhà mới làm xong tới, mấy ngày nữa lúc trở về vừa vặn chở chút đồ tết.

Mà một mình Chu Mạch ở trong sân không có việc gì làm, nhớ tới hôm qua còn mua rất nhiều nguyên liệu làm món nước chát, không bằng nhân cơ hội làm, đưa cho Tào phu nhân bọn họ, thuận tiện nhìn tiệm mới khai trương của bọn họ có cần món ăn mới hay không.

Ngô đại nương thấy Triệu Trọng Sơn đi, nhìn một mình nàng cũng ở đây bận trước bận sau, liền hỏi có cái giúp một tay không, Chu Mạch trước cười cám ơn con trai của bà sáng sớm đã gánh nước giúp, sau đó nhìn mình vừa phải xem món ăn phía trên, lại phải khống chế độ lửa, nàng tới giờ còn không biết nhóm lửa, trước kia đều là Triệu Trọng Sơn hoặc Đông Nhi giúp một tay, nghĩ đến hôm nay không phải họp chợ, cửa hàng Ngô gia buôn bán cũng không phải rất bận, mời bà hỗ trợ trông lửa, không cần đốt quá lớn, cũng không thể để tắt.

Ai ngờ Ngô đại nương đồng ý, nghiêng đầu ra phía trước kêu Ngô Duy Đạt đến nhóm lửa cho Chu Mạch, Chu Mạch thấy thế muốn cự tuyệt, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, nghĩ thầm, lần sau không nhờ bọn họ giúp đỡ nữa là được.


Không tới buổi trưa, Đông Nhi và Triệu Trọng Sơn trở về, Đông Nhi chạy thẳng tới chỗ Chu Mạch vẫn còn ở trong phòng bếp, ôm chầm lấy nàng gọi mẹ, Chu Mạch nghe lòng cũng nóng lên, hai ngày nay không thấy nàng, không nhịn được hôn hai cái lên khuôn mặt bị đông cứng đến đỏ của Đông Nhi.

Mà Triệu Trọng Sơn đi theo vào phòng bếp, lại thấy Ngô Duy Đạt nhóm lửa, nàng dâu của mình ở bên bếp lò vội tới vội đi, một cỗ không vui bốc lên.

"Ngô huynh đệ, làm phiền ngươi, để ta." Triệu Trọng Sơn nói xong cũng đi lấy chùy trong tay Ngô Duy Đạt, ai ngờ Ngô Duy Đạt lại nắm chặt chùy, kiên trì nói mình đốt được rồi, trước sau vẹn toàn.

Triệu Trọng Sơn hoàn toàn không nghe lời hắn nói, kiên trì muốn để mình đốt, vì vậy hai nam nhân thân hình ngang nhau ở lò bếp triển khai một cuộc tranh chùy ám đấu.

Mà Chu Mạch một chút cũng không biết, nàng đang hào hứng dẫn Đông Nhi đi thăm nhà mới.

Buổi sáng Ngô đại nương có nghe được Chu Mạch nói muốn Triệu Trọng Sơn đưa hưu thư hoặc thư hòa ly, trong lòng cũng bởi vì con trai mình vẫn có cơ hội rất lớn, cho nên sẽ để cho nhi tử tới đây giúp thổi lửa, nghĩ đến tăng tiến tình cảm giữa hai người.

Mặc dù hàng năm Ngô Duy Đạt ra đồng làm việc, nhưng cũng không bù được Triệu Trọng Sơn phải đấu trên triến trường, cuối cùng thảm bại, trơ mắt nhìn chùy bị đoạt đi, hắn tức giận mặt đen lại không nói câu nào từ từ đi ra khỏi phòng bếp.

Thấy Chu Mạch cũng không có chào hỏi, đầu óc Chu Mạch mơ hồ vào phòng bếp, hỏi Triệu Trọng Sơn mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao lại thấy bộ dạng của Ngô Duy Đạt rất tức giận.

"Không có chuyện gì, có thể mới vừa rồi lửa văng lên quần áo hắn." Dáng vẻ Triệu Trọng Sơn bình tĩnh, giống như mới vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra.


" Việc này rất không tốt, mời người ta giúp đỡ đốt lửa còn làm hư bộ y phục của hắn, sau khi làm xong đưa cho Ngô gia chút đi." Chu Mạch tin là thật.

"Để ta đi." Triệu Trọng Sơn lời ít mà ý nhiều đồng ý nói.

Đợi làm xong một cái chậu nước chát, Triệu Trọng Sơn thật sự đi tặng cho Ngô gia một chút, hơn nữa đi một lúc lâu mới trở về, Chu Mạch hỏi hắn sao lại đi lâu như vậy, hắn cũng chỉ nói hàn huyên một chút.

Mặc dù Chu Mạch cảm thấy giữa bọn họ sẽ không có đề tài chung, nhưng cũng không để ý, ăn cơm trưa xong một nhà ba người liền kéo nhau đi tới khách điếm Phúc Lâm.

Tào chưởng quỹ vẫn đang chiêu đãi khách ở trong gian phòng trang nhã trên lầu của khách điếm Phúc Lâm, Tiểu Chung trực tiếp dẫn bọn họ đến hậu viện.

Tào phu nhân nghe báo tin nói vợ chồng bọn họ đã tới, đã sớm ra cửa đón, để nha hoàn dẫn Đông Nhi và Mộc Hưu, Tào Vũ đi chơi, vào tháng chạp, thời gian Mộc Hưu ở thư viện dài hơn nhiều.

Chu Mạch đang cùng Tào phu nhân nói chuyện phiếm, Triệu Trọng Sơn nhàm chán, cũng không muốn nghe bọn họ nói chuyện, thấy trong sân Tào gia con lớn nhất Tào Vân ngồi trên ngựa, liền đi tới chỉ điểm, thì ra là Tào gia mời vũ sư cho hai tiểu ca, cũng không trông cậy vào tương lai thi được võ trạng nguyên, chủ yếu là cường thân kiện thể, hôm nay vũ sư trong nhà có việc nên đi về, Triệu Trọng Sơn thấy thế liền lên trước chỉ dẫn Tào Vân, Tào Vân thấy Triệu Trọng Sơn tùy tiện thể hiện mấy chiêu thức đã làm một cây đại thụ bên cạnh rụng lá, nói thẳng muốn bái Triệu Trọng Sơn làm sư phụ, Triệu Trọng Sơn chỉ cười nói lúc nào tới đây sẽ chỉ đạo cho.

Các nữ nhân trong phòng cũng đã nghe được đối thoại bên ngoài, Tào phu nhân cười nói: "Nhìn Triệu huynh đệ cũng là có bản lĩnh, sau này ngươi sẽ có thể hưởng phúc."


"Ha ha, tẩu nói đùa, hiện tại nhà các ngươi buôn bán thật thuận lợi, Tào chưởng quỹ cũng lo chuyện nhà, còn có hai nhi tử hiếu thuận, tẩu mới là sống trong lọ mật đấy."

Chu Mạch cũng cười cùng nàng trêu đùa, chỉ là nói xong hai người cũng cười, họ đây là đang khích lệ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

Bên trong nhà hai người lại nói đến chuyện sau khi khai trương khách điếm, Tào phu nhân nói hôm nay chưởng quỹ nhà mình mời mọi người trong bàn tiệc chính là những phô đầu trong huyện nha, sau này vẫn phải nhờ bọn họ giúp đỡ, tiệm mới không thể so với nơi này, nơi này còn nhiều hơn gấp ba, hơn nữa vị trí cách Quảng Nguyên lâu nổi danh nhất trấn trên không xa, vợ chồng bọn họ luôn lo lắng sau này đụng phải du côn vô lại tới gây chuyện, trong nha môn cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Chu Mạch nghe xong nghĩ thầm, bất luận là thời đại nào, truyền thống ưu tú của dân tộc Trung Hoa chính là dựa vào mối quan hệ, hơn nữa phải có quan hệ với quan to. Nàng bày tỏ sự tán thành sâu sắc với Tào phu nhân, còn nói ngày đó sẽ chuẩn bị thật nhiều món ăn, Tào phu nhân liền nhân cơ hội xin nàng xem một chút thực đơn nàng nghĩ ra.

Chốc lát nhìn về phía thực đơn, Chu Mạch chỉ sửa một chút, tăng thêm chút rau dưa, chỉ vì trong ngày mùa đông mọi người trừ ăn su hào bắp cải, ăn được rau dưa khác cũng không nhiều lắm, Tào gia có một tầng hầm đặc biệt, chứa rất nhiều chủng loại rau dưa, lúc khai trương tiệm mới lấy ra vừa vặn điều chỉnh hứng thú của khách. Nàng cũng nói suy nghĩ của mình cho Tào phu nhân, Tào phu nhân nghe giải thích của nàng xong, gọi thẳng vẫn là nàng suy tính chu đáo.

Đang lúc hai người nói hăng say, phía trước truyền đến âm thanh tiễn khách, là cơm nước xong muốn tiễn khách đi, Tào phu nhân vội vàng đứng dậy, nói mới vừa rồi quên đưa hà bao (*) cho chưởng quỹ rồi, kêu một nha hoàn lên lấy mấy hà bao vội vàng đưa đi, xem ra không chỉ muốn mời khách ăn cơm, còn bỏ tiền tặng lễ, trăm ngàn năm qua, mãi không thay đổi.

Tào phu nhân vừa đi ra, chỉ thấy thần sắc Triệu Trọng Sơn khẩn trương vào phòng, cũng không nói chuyện, Chu Mạch hỏi hắn làm sao vậy.

"Không có gì, mới vừa rồi hình như gặp một người quen." Triệu Trọng Sơn lập tức khôi phục yên tĩnh.

"Vậy tại sao không qua chào hỏi?" Chu Mạch buồn bực hỏi hắn, biết hắn thường ngày cũng là người nhiệt tình, người trong thôn chỉ cần kêu một tiếng, hắn sẽ đi hỗ trợ.

"Nhìn hắn đang bận, cũng không tiện, sau này có rất nhiều cơ hội, hôm nay dù sao cũng là ở nhà người khác, chuyện đã xong xuôi rồi thì chúng ta về nhà thôi." Triệu Trọng Sơn thúc giục.


"Ngươi không phải dạy Tào đại thiếu gia đánh quyền sao, mới vừa rồi ta thấy hai người các ngươi đánh thật vui vẻ." Chu Mạch mỉm cười hỏi.

"Công phu phải dựa vào thường ngày luyện tập, không phải một sớm một chiều là có thể lĩnh hội, tiểu tử kia có chút thiên phú, sau này có cơ hội ta lại dạy hắn là được." Triệu Trọng Sơn nói xong sử dụng ánh mắt thúc giục Chu Mạch, muốn lúc này mau chóng rời đi.

Nhìn hắn lo lắng gấp gáp như vậy, Chu Mạch nghĩ thầm hẳn là hắn gặp phải người không muốn gặp lại, nhưng hôm nay chủ nhân của khách điếm đều không ở đây, bọn họ cũng không thể tự mình rời đi, nói xin chờ một chút, chính mình tự đi tới phía trước xem một chút.

Nàng mới vừa nhảy ra khỏi cửa phòng, đã thấy Tào phu nhân đỡ Tào chưởng quỹ uống đến mặt đỏ lừ lừ từ phía trước trở lại, Tào chưởng quỹ thấy nàng cũng không để cho thê tử đỡ, khom người cúi chào thật sâu, "Tiểu Mạch, Tào gia chúng ta có hôm nay, là nhờ ngươi...ngươi thật sự là đại ân nhân của chúng ta!"

Chợt bị người ta thi lễ, Chu Mạch vội vàng nghiêng người, trong miệng nói qua không dám nhận, sau đó để Tào phu nhân mau mau đỡ hắn dậy.

Tào chưởng quỹ chỉ uống rượu trong buổi họp mặt, cũng không có men say, vừa mới biết hôm nay phu quân Chu Mạch lần đầu tiên tới nhà mình, không dám chậm trễ, vội vàng mệnh nha hoàn bưng trà rót nước vào phòng chính.

Hai nam nhân này gặp mặt thì hành lễ hàn huyên một phen, sau khi chủ và khách ngồi xuống thì nói mấy câu về chuyện tiệm mới khai trương.

Triệu Trọng Sơn cau mày hỏi Tào chưởng quỹ: "Tào huynh, hôm nay mời tiệc có một người tên là Lưu Thanh?"

Thấy Tào chưởng quỹ gật đầu, Triệu Trọng Sơn hỏi tiếp: "Không biết hắn là chức vị gì?"

"Nói đến Lưu Thanh, thật ra khó mời được, bây giờ hắn là nha trưởng trong huyện, trước những thứ kia Tuần Sứ, phòng trực của nha môn cũng xin qua một lần, vài ngày trước đó chủ bạc cũng nể mặt rồi, chỉ là Lưu Thanh này, mời gần mười lần hôm nay mới được. Triệu huynh biết người này sao." Tào chưởng quỹ nghe hắn nhắc tới người này, cảm thấy Triệu Trọng Sơn phải là biết mới có thể nói đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận