Qua một hồi đánh đập oán hồn của một người phụ nữ trong tay hắn đã trở bên trong suốt, oán khí cũng bị hắn đánh nát gần hết.“ Xin thầy tha cho con.”Oán hồn trong tay hắn lên tiếng mà cầu xin, hắn nhếch miệng nói.“ Tha, đã giết hai người thế mạng rồi còn không xuống âm giới, vẫn còn ở lại dương gian hại người, mày nghĩ tao tha cho à.”Hắn bóp nát luôn oán hồn trong tay, từ trong đó hai hồn phách yếu ớt gần như đã tan biến ngơ ngẩn xuất hiện, hắn nhăn mày rồi bắn hai tấm định hồn phù lên hai hồn phách rồi thu lại cất vào trong balo chờ có cơ hội hắn ném xuống âm giới.
Mọi người nhìn thấy một đám tinh phách như đom đóm đột nhiên từ tay hắn bay lên đều há hốc mồm, hắn cũng chẳng quan tâm mà quay sang bác tài nói.“ Kéo xe kên rồi mình đi tiếp thôi ạ.”Lúc bấy giờ mọi người mới gật đầu phụ hoạ.“ Đúng đúng, mau đi thôi.”Chiếc xe khách một bên bánh trước đã rơi ra bên ngoài đường ngay một vách đá, mọi người khó khăn lắm mới kéo được xe lùi lại.
Ngồi yên vị trên xe rồi chiếc xe khách lại từ từ lăn bánh mọi người mới bắt đầu rôm rả bàn tán mà khách sáo nói.“ Cảm ơn thầy đã cứu mạng, nếu không có thầy e là tất cả mọi người ...”Hắn lắc đầu nói.“ Cháu tự cứu mình trước thôi ạ, mọi người không cần để tâm.”Sau đó hắn cũng không nói gì thêm mà gục đầu xuống ghế nhắm mắt, được một lúc hắn bị ai đó chọc chọc vào vai hắn vẫn gục đầu trên ghế nói.“ Ghẻ mày đừng có làm phiền tao.”Vai hắn vẫn bị chọc chọc hắn liền ngẩn lên nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp trạc tuổi hắn đang ngồi bên cạnh từ lúc nào đang xoa đầu con Ghẻ, thấy hắn tỉnh cô gái nở một nụ cười xinh đẹp nói.“ Cậu là chủ của nó à?”Hắn im lặng rồi lắc đầu nói.“ Không nó là bạn của tôi.”Hắn xem con Ghẻ như một người bạn chứ không phải là chủ của con Ghẻ, cô gái ngẩn ra rồi nhìn hắn nói.“ Anh thật thú vị.”Hắn nhếch mép mà nói.“ Cô đừng có thả bả nó.”Cô gái mặt đen lại rồi quay đầu nghịch con Ghẻ, hắn cũng bĩu môi nghĩ “ không thấy bẩn sao mà ôm nó “ Hắn mang tâm lí cảnh giác với cô gái xinh đẹp này trên người cô gái hắn cảm nhận được một tia yêu khí, tuy rất mờ mịt nhưng là vẫn có.Hắn xuống xe ngay cổng Đền Hùng, nơi thờ tự 18 đời vua hùng, ngay sau lưng hắn cô gái xinh đẹp cũng xuống cùng hắn luôn.
Hắn quay lại nhìn rồi nhăn mày hỏi.“ Cô cũng vào đền Hùng chơi hả?”Cô gái mỉnh cười đi lại đưa một tay ra trước miệng nói.“ Xem như chúng ta rất có duyên, tôi tên Nhi còn anh?”Hắn đưa bàn tay ra nắm lấy bàn tay trắng trẻo thon thả miệng cười nói.“ Cô cứ gọi tôi một tiếng anh Hải là được.”Rồi cả hai người nhăn mày rồi buông tay ra, Nhi lên tiếng.“ Chưa biết ai lớn tuổi hơn đâu.”Hắn nhếch mép nói.“ Cô đúng là lớn.”Hắn ý vị mà nhìn về trước ngực nơi đó hai quả núi khổng lồ đang nhô cao, Nhi trừng mắt nhìn hắn miệng hừ lạnh.“ Lũ đàn ông đều là loại xấu xa.”Hắn cũng không đôi co nữa mà bước vào trong nơi một cổng thành 3 ngăn ở giữa ghi 2 chữ “ Đền Hùng.”2 người 1 chó cứ như vậy mà đi vào bên trong, không phải ngày lễ nên đền Hùng cũng chỉ có một vài người đi thăm quan, đầu tiên hắn đến điện thờ chính thắp hương, sau đó đi thăm quan những nơi nổi tiếng, đứng trên đỉnh ngọn núi Nghĩa Lĩnh hắn đưa mắt nhìn rồi tặc lưỡi không biết nơi tiến vào cổ thành rốt cuộc nằm ở đâu, đời sau không hề tìm thấy dấu vết của Phong Châu thành bởi vì kinh thành Phong Châu không ở khoảng không gian này, nó đã được các vị pháp sự mạnh nhất cùng hùng vương thứ 18 phong ấn lại.Nếu muốn tiến vào chỉ có một cách đợi tiếp điểm của không gian phong ấn bị nứt ra lối vào sẽ xuất hiện nhưng lại không biết lối vào sẽ xuất hiện ở đâu.Hắn thở dài bên cạnh hắn cũng một tiếng thở dài cùng lúc vang lên, hắn quay sang mặt mày nghiêm túc nói.“ Tại sao cô phải tham gia vào chuyện này.”Nhi ngẩn ra nhìn hắn rồi cười nói.“ Anh nói chuyện gì cơ!”Thấy đối phương không muốn nói hắn cũng không hỏi thêm, dù có hỏi người ta không nói hắn làm gì được, hắn cất bước đi lang thanh trong vô định mà không hề có ý thức là mình nên đi đâu tiếp mặc kệ mọi thứ xung quanh.Khi giật mình tỉnh lại hắn đã đứng ở lăng Hùng Vương tương truyền nơi này chôn cất Hùng Vương thứ 6.
Hắn liền rút bó hương để ngay bên kệ trong miếu thờ mà thắp lên hai thay chắp lại bà bái miệng thì thào." Hậu nhân bái kiến anh linh tiên tổ."Bất giác hắn cảm giác mơ hồ rồi dần dần chìm vào mê man, khi hắn tỉnh lại đã thấy ngay trước mặt một vị trung niên mặt mũi hiền từ nhìn hắn, trên đầu người đó đội một chiếc mũ lông chim sặc sỡ, trên người mặc khố.
Hắn liền giật mình kết ấn hành lễ." Hậu nhân xin ra mắt Hùng Vương."Đứng trước mặt hắn chính xác là một vị vua hùng nhưng hắn lại không biết là vị nào, Hùng Vương cười nhìn hắn một lúc rồi cất giọng nói uy nghiêm." Ngươi thuộc bộ tộc nào?"Hắn có chút lúng túng không biết phải trả lời ra sao, một lúc hắn mới lên tiếng trả lời." Hậu nhân thuộc một chi nhỏ bé của tộc Lạc Việt."Hùng Vương nhìn hắn một lúc rồi nói." Lần này Phong Châu thành xuất thế, quái vật kia cũng sắp phá phong ấn mà ra, ta cũng không thể làm gì nên chỉ có thể đặt hi vọng lên ngươi."Hắn ngẩn rồi nhìn về Hùng Vương mà hỏi." Ngài là Hùng Huy Vương ? Trọng trách đó làm sao hậu nhân có thể gánh được.
"Hùng Vương nhìn hắn mà cười lớn." Hùng Huy Vương ta sẽ đem chuyền cho ngươi Hồng Bàng tam phủ, lần này xem hết vào ngươi."Rồi từ từ bóng dáng biến mất, hắn giật mình tỉnh lại rồi ngẩn ra miệng thì thào." Vừa rồi là Hùng Huy Vương hiển thế, nhưng mà Hồng Bàng Tam Phủ vừa nãy nói là chuyền cho, mình có thấy gì đâu nhỉ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...